Tầm Thần Ký

Chương 52: Thực Nhân Yêu Đằng (1)



Phân phát xong đan dược, mọi người không có chần chờ mà ngay lập tức tiến vào. Lùm cỏ ở hai bên được Doãn Nguyệt dùng song đao tách ra, lộ ra một con đường mòn nhỏ vừa đủ chứa đựng một người trưởng thành. Dõi mắt ra xa hơn chỉ thấy sương trắng dày đặc, che đậy sở hữu tầm mắt ngăn cản người thăm dò.

Doãn Nguyệt lấy thân thiệp hiểm, cũng là Định Hải Thần Châm của cả đoàn, cho nên nàng dẫn đầu đi trước, thần sắc nghiêm túc xưa nay chưa từng có, mặt sau là các thành viên trong Dạ Nguyệt binh đoàn.

Bởi vì sợ sương mù dày đặc sẽ ảnh hưởng tầm mắt, Tiêu Nhạc nghĩ ra một cách, người trước cầm tay người sau, nối đuôi mà vào, ít nhất sẽ không dễ dàng bị lạc đơn.

Tịch Thần không cùng người khác kéo tay, nàng đeo lên mũ trùm đầu đi ở cuối cùng, tinh thần lực không ngừng hướng xung quanh tra xét. Mặc dù đã chịu hạn chế, nhưng lưu ý động tĩnh, bước chân của đoàn người phía trước là không có vấn đề.

Vừa bước vào Tử Vong đầm lầy, không khí đã khác biệt trong nháy mắt, hơi thở lạnh lẽo như có một đôi bàn tay chầm chậm mân mê đường xương sống rồi hướng lên trên, tức khắc cả người sởn gai ốc, khắp nơi yên tĩnh như chết, âm trầm quỷ quyệt.

Xào xạt!

Bước chân đi trên lá khô, chỉ có thanh âm sàn sạt phát ra, ánh mắt của mọi người sáng quắc, tựa như những đầu liệp báo đi săn, tràn đầy tính cảnh giác.

Sương mù càng lúc càng dày nặng. Xung quanh đã là một màu trắng toát, cơ hồ cản trở toàn bộ tầm mắt.

Doãn Nguyệt thỉnh thoảng ra tiếng nhắc nhở mọi người và kiểm kê nhân số, âu cũng là một cách để không bị lạc mất đội ngũ.

“Mọi người cẩn thận chút, sương mù của nơi này đã đạt mức nồng đậm tối cao, không nên đi cách nhau quá xa, cẩn thận lạc đồng đội.”

Mọi người hiểu ý, đồng loạt hô lớn:

“Đã biết, đoàn trưởng!”

Doãn Nguyệt từ trong tiếng nói cẩn thận phân biệt ra từng thanh âm của đoàn viên, kiểm tra xem đoàn viên có đủ người hay không.

Tịch Thần, không nằm trong phạm vi quan tâm. Doãn Nguyệt cũng không có tư cách để bắt nàng làm theo ý mình. Bất quá nghĩ tới bản lĩnh kỳ dị của Tịch Thần, Doãn Nguyệt lại không lo lắng nhiều.

Mọi người giống như ruồi nhặng không đầu mà đi, bởi vì sương mù quá dày đặc, không thể xác định được phương hướng. Trong tay Tiêu Nhạc cầm một cái la bàn, nhưng sắc mặt của hắn lúc này khá khó coi, nhìn Doãn Nguyệt nói:

“Đoàn trưởng, la bàn đã vô hiệu hóa!”

Doãn Nguyệt thở dài một tiếng, trong ánh mắt bỗng nhiên dâng lên nồng đậm bất an:

“Tình huống này đã nằm trong dự đoán của chúng ta. Tử Vong rừng rậm, quả nhiên danh bất hư truyền! La bàn từ chợ đen mua tới, ta nghĩ rằng có thể chống đỡ đến phân nửa cánh rừng, nhưng xem tình huống hiện tại, hẳn là mới đi đươc một phần ba.”

Tiêu Nhạc cất la bàn đi, đưa mắt đánh giá xung quanh, ánh mắt lo lắng không chừng:

“Không có la bàn chỉ đường, lạc ở trong sương mù tuyệt đối rất nguy hiểm.”

“Hiện tại quay đầu đã không còn kịp nữa, chúng ta cứ đi một bước rồi tính một bước thôi.”

Doãn Nguyệt xoa mày tự an ủi chính mình, trong lòng thầm nghĩ đoàn của bọn họ vẫn luôn tiến về phía trước, hẳn là sẽ không có lầm đường.

Nghe được đoàn trưởng nói vậy, mọi người không ai ra tiếng phản bác. Bởi vì lúc này bọn họ đã không có đường lui, chỉ có thể tiếp tục đi tới.

Đi được thêm một đoạn, mọi người bất giác ngửi được một mùi hương thơm ngát nồng đậm.

Chỉ hơi ngửi vào một chút, lực lượng trong thân thể nháy mắt tăng lên một tia, cả người thần thanh khí sảng. Đừng khinh thưởng một tia biến hóa này, võ giả ngày đêm rèn luyện, dược lực chồng chất mới có thể thúc đẩy kinh mạch hấp thu, tu vi tăng lên là không dễ dàng.

Mùi hương này…

Trên mặt mọi người đồng loạt hiện lên thần sắc vui mừng, có vài người còn không hiểu ra sao, Cố Thành ánh mắt sáng lên, thay mọi người giải thích:

“Mùi hương này… mùi hương này tuyệt đối là Hồng Lộ quả, gần đây chắc chắn có rất nhiều Hồng Lộ quả, mùi hương mới có thể nồng đậm như vậy.”

“Hồng Lộ quả?”

“Ai! Hồng Lộ quả chính là một mặt dược liệu hiếm có, chỉ sống ở nơi âm u và được sương mù uẩn dưỡng, chỉ cần cắn một ngụm, là có thể giúp tăng trưởng nội khí lên một mảng lớn, lần này chúng ta thật sự là phát tài! Hơn nữa, điểm đặc biệt của nó là có thể ăn sống mà không cần trải qua gia công, bởi vì độc tố trong Hồng Lộ quả chưa tới một phần trăm.”

Tê!

Mọi người nghe Cố Thành nói xong, đồng loạt hút một ngụm khí lạnh.

Phải biết, dược liệu ở Hoang Vực giới tuy rằng chủng loại phồn đa, có thể nói là mọc nhiều như cỏ dại, nhưng hầu hết chúng nó đều nhiễm độc tố. Cho nên cần phải gia công kĩ lưỡng, luyện thành đan dược mới có thể đưa đến trong tay người tu luyện. Mà đa số dược liệu, thành phần độc tố đã chiếm hết ba mươi phần trăm, trải qua gia công, lại thất thoát một ít, cho nên đan dược luyện thành, dược lực ít ỏi đến đáng thương. Nhưng phí gia công lại cao ngất ngưỡng, cho nên chỉ có các đại gia tộc tài đại khí thô mới có thể định kì cung ứng cho đệ tử sử dụng.

Như lính đánh thuê bọn họ, ngày ngày đánh đánh giết giết, làm nhiệm vụ đổi vũ khí và tài nguyên đều không đủ, làm sao dám xa xỉ mua đan dược sử dụng. Cho nên cấp bậc tăng trưởng chậm không nói, có người còn liều mạng ăn sống dược liệu, tu vi là có tăng, nhưng độc tố và trầm kha cũng tích lũy ngày càng nhiều, rất khó loại trừ.

Cho nên, nghe Cố Thành nói đặc tính của Hồng Lộ quả, mọi người đều bị hấp dẫn, trở nên xao động bất an lên.

Có người đã không chờ đợi được nữa mà hô lớn:

“Vậy còn không mau đi hái!”

Mọi người dù sao cũng là thanh thiếu niên trẻ tuổi, tuy rằng trải qua kiếp sống vết đao liếm huyết, nhưng dụ hoặc tăng trưởng tu vi quả thực rất lớn, người đó nói xong đã hấp tấp chạy về phía trước, tìm kiếm cái gọi là Hồng Lộ quả.

Doãn Nguyệt là người duy nhất trong đoàn giữ được bình tĩnh, nhưng muốn ngăn cản thời điểm đã chậm, tất cả mọi người đều hối hả chạy về phía trước, nàng chỉ có thể chạy theo sau nói với theo:

“Khoan đã! Cẩn thận có bẫy!”

Nhưng, không có ai nghe theo. Hoặc là đã nghe theo, nhưng không chú ý tới.

Doãn Nguyệt vừa lo lắng vừa tức giận, tay cầm song đao theo sát phía sau.

Tịch Thần chầm chậm khởi bước ở cuối cùng, vẻ mặt nghi hoặc, Hồng Lộ quả là thứ gì?

Lại để cho những người này điên cuồng đến vậy?

Vừa đi vừa nghĩ, Tịch Thần đã vận dụng Tật Phong Thuật đuổi theo. Nếu như là thứ tốt, vậy nàng cũng muốn chiêm ngưỡng một chút.

Không quá bao xa, Doãn Nguyệt liền mơ hồ thấy được, giữa sương trắng mông lung mờ ảo hiện ra rất nhiều chấm nhỏ với hai loại màu sắc, đỏ như máu và xanh nõn mượt mà.

Doãn Nguyệt tới gần chút nữa, xuyên qua màn sương, nàng thấy được toàn bộ hình dáng.

Giữa màn sương, đứng một cây đại thụ sừng sững cao ngất, trên đại thụ nở ra rất nhiều quả màu đỏ, lớn bằng nắm tay người trưởng thành, thân quả ướt át no đủ, tỏa ra hương khí mê người.

Doãn Nguyệt trong lòng khẽ chấn động, thật sự là Hồng Lộ quả! Hơn nữa chúng nó đã toàn bộ thành thục.

Chưa kịp làm ra phản ứng, Doãn Nguyệt đã thấy được, Dạ Nguyệt đoàn viên xúm lại xung quanh đại thụ, gấp không chờ nổi muốn trèo lên cây hái quả.

“Ha ha! Hồng Lộ quả, vào lúc sinh thời ta cư nhiên có thể gặp được nhiều Hồng Lộ quả như vậy, thật sự là may mắn!”

“Phát tài… Phát tài rồi!”

“Chỉ cần ăn hết số Hồng Lộ quả này, ta hoàn toàn có thể xưng vương xưng bá Hoang Vực giới, hahaha…”

“Cái này là của ta…”

“Của ta…”

Trường hợp hoàn toàn hỗn loạn, tất cả mọi người giống như điên rồi tranh giành hái quả, thiếu chút nữa còn đánh lên.

Tiêu Nhạc là người thứ hai miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, thở hồng hộc chạy tới, nhìn tình huống trước mặt mà há hốc mồm:

“Sao lại thế này, bọn họ đều điên rồi sao?”

Doãn Nguyệt nhíu mày thật sâu, trên gương mặt tích tụ một cỗ mây đen lạnh lẽo, nàng gân cổ gào lên:

“Các ngươi dừng tay cho ta!”

Nhưng, tất cả đoàn viên ngoảnh mặt làm như không nghe thấy!

Doãn Nguyệt lúc này dần dần phát hiện được không thích hợp.

Vừa nghĩ như vậy, sương trắng trước mắt bỗng nhiên biến ảo, giống như xạ quang lung tung chiếu xuống làm rối loạn tầm mắt.

Bên tai như có tiếng xé gió “vùn vụt” phát ra!

Ánh mắt mạnh mẽ co rụt lại, Doãn Nguyệt đem song đao phóng về phía trước.

Mũi đao bay qua đỉnh đầu của Cố Thành, đâm thẳng vào trong một trái Hồng Lộ quả.

Một đao này tựa hồ là tiếng kèn báo động, đại thụ Hồng Lộ quả bỗng nhiên động lên, các nhánh cây hóa thành gai nhọn không ngừng kéo dài chĩa ra bên ngoài.

Mà Hồng Lộ quả vốn dĩ to bằng nắm tay, lại đột nhiên biến lớn thân hình, lộ ra một loạt hàm răng sắc nhọn.

Tốc độ dài ra của nhánh cây rất nhanh, lại còn thập phần dẻo dai, có thể uốn éo qua lại.

Các thành viên Dạ Nguyệt đứng rất gần nó, nó lập tức lại phân ra thành nhiều nhánh nhỏ, ý đồ cuốn lấy mọi người.

Còn Hồng Lộ quả, đã biến ảo lớn đến cỡ nửa thân người, nó há mồm hướng đầu của mọi người mà táp tới.

Doãn Nguyệt dồn khí đan điền, sắc bén hô lớn:

“Mau tỉnh lại!”

Thanh âm này gào thét bên tai, ngạnh sinh sinh chặt đứt ảo cảnh mà thụ yêu làm ra tới, mọi người dần dần phục hồi tinh thần lại.

Vừa tỉnh lại liền đối diện với một khuôn mặt ghê tởm, hàm răng sắc nhọn bóng lưỡng, toàn thể đoàn viên sắc mặt không còn một giọt máu, nỗ lực trốn chạy, một bên thất thanh kêu la:

“A! Có quái vật!”

“Thứ đồ gì vậy?”

“Đoàn trưởng, cứu mạng!”

Một khắc trước là ảo cảnh nuốt hết Hồng Lộ quả xưng vương xưng bá, oai hùng một cõi, một khắc sau Hồng Lộ quả biến thành Bá Vương Chi Hoa, lộ ra răng nang dữ tợn muốn ăn thịt người. Có thể nói, thiên đường cùng địa ngục chỉ là trong một khoảnh khắc mà thôi.

Cảnh tượng này, đối với Dạ Nguyệt đoàn viên mà nói là kinh khủng, bàng hoàng, rất nhiều năm về sau mỗi khi nghĩ lại đều là hoảng sợ không thôi.

Doãn Nguyệt một bên tức giận, một bên lại cầm song đao, một bước dài bước ra, gia nhập chiến cuộc, lời nói sắc bén:

“Hoảng cái gì? Còn không mau tụ tập lại cùng nhau, giải quyết nguy cơ trước mắt!”

Nhìn đàn đội viên ngây thơ như cừu con trước mắt này, Doãn Nguyệt thiếu chút nữa bị bọn họ làm cho tức chết.

Mọi người nhìn biểu tình của nàng, trong lòng bỗng nhiên run lên. Không tốt! Đoàn trưởng thật sự tức giận!

Vì vậy mà, mỗi người nhanh chóng ổn định tâm thái, tụ tập trận hình nỗ lực hóa giải nguy cơ do dây đằng mang đến.

Tịch Thần theo chân mà đến, thấy tình cảnh quần ma loạn vũ như vậy.

Biểu tình mộng bức!

Không phải nói đi hái Hồng Lộ quả gì đó sao, như thế nào đánh nhau rồi?

Một căn dây đằng không tiếng động đi tới phía sau lưng nàng, đầu nhánh cây như có linh tính hơi hơi run lên một chút, sau đó đột phát công kích. Đầu nhánh dài nhọn, tựa như một chi mũi tên sắc bén.

Tịch Thần chỉ là phàm nhân chi khu, nếu bị nó đâm phải, ắt hẳn sẽ gây thương tích không thể nghi ngờ.

Vụt!

Dây đằng đã tới ngay mặt sau!

Tiểu Hắc hẳn là đã nhận ra, chỉ tiếc hắn là một linh hồn thể, đối phó với thực thể công kích, hoàn toàn vô tác dụng.

“Chủ nhân cẩn thận!”

“Nữ nhân! Ngươi cẩn thận!”

Tiểu Hắc cùng cự thạch tiểu thú, không mưu mà hợp cùng lúc nhắc nhở Tịch Thần.

Nhận ra được nguy hiểm, Tịch Thần nhanh chóng niệm pháp chú, dưới chân ma lực phù trợ, Tật Phong Thuật mang theo nàng hóa thành tàn ảnh di chuyển sang nơi khác.

Vừa đặt chân, trước mặt có một hàm răng khổng lồ lại táp tới, Tịch Thần vỗ vỗ ngực, nhanh chóng dịch chuyển đi nơi khác.

Dây đằng cùng Hồng Lộ quả thấy không táp trúng mục tiêu, hơi ngẩn ngơ một chút rồi sau đó chuyển hướng đuổi theo.

Tịch Thần đứng ở một chỗ hơi xa, nhanh chóng quan sát.

Sương mù ngăn cản tầm mắt, nhưng khắp nơi lại sinh trưởng dây đằng xanh lá cùng với Hồng mặt yêu quả thập phần đông đảo. Đặc biệt là Hồng Lộ quả thứ này cực kì tà môn, rõ ràng cũng không có chân, thế nhưng có thể di chuyển tai họa khắp nơi, như một đầu chó sói ẩn núp một bên chờ thời cơ toát ra cho con mồi một kích trí mạng.

Tịch Thần nhíu mày, từ khi đến thế giới này sau, nàng đã gặp được rất nhiều sự vật không biết tên.

Loại đồ vật này, nhìn qua ban đầu rất giống với một loại hoa ăn thịt người ở Thần Hành đại lục.

Nhưng hình dáng không giống, nó đẹp hơn ở Thần Hành đại lục, cũng hung ác hơn nhiều.

Bên kia chiến đấu, cũng tới cao trào.

Dây đằng bên người sinh trưởng càng lúc càng nhiều, chúng nó hợp lực ở bên ngoài đan kết, tạo thành một tòa lồng giam, Hồng Lộ quả chuyên chúc với đi săn mồi.

Mọi người đối chiến thập phần gian nan.

Dạ Nguyệt binh đoàn hiện tại còn có bảy thành viên, nhưng mà mỗi người đều am hiểu cận chiến, ngoại trừ Cố Thành là một cung tiễn thủ.

Dây đằng cứ hễ nhô ra, mọi người hợp lực chặt lấy, nhưng mà mọi người lại phát hiện một kiện sự tình cực kỳ bi thôi.

Ở chỗ dây đằng bị chặt đứt, không bao lâu lại dài ra.

Đó là một vòng tuần hoàn cố định, cũng làm mọi người phát điên.

Đối mặt với một đối thủ khó chơi lại dai dẳng như vậy, một đám đoàn viên Dạ Nguyệt thật sự là không có đủ kiên nhẫn đi ứng đối, càng không thể suy nghĩ ra biện pháp triệt để tiêu diệt. Diệt một nhánh, lại dài ra một nhánh, đây là muốn chặt cho đến Thiên hoang địa lão sao?

Càng thêm nguy hiểm sự tình đó là, Hồng Lộ quả cứ lâu lâu sẽ xuất hiện, hàm răng của nó mở to, hai bên chảy ra chất lỏng hồng nhạt có đặc tính ăn mòn.

Canh lúc người ta không phòng bị hay bị quấn lấy thì nhanh chóng táp tới.

Cũng là lúc hiện tại, một người tráng hán không kịp phòng bị, Hồng Lộ quả từ đỉnh đầu của hắn phóng xuống, cạp lấy đầu hắn:

“A!”

Mọi người phát hiện được, đại kinh thất sắc, đồng thời chuyển đổi mục tiêu, đem hết thảy công kích dồn hết lên Hồng Lộ quả này.

Chỉ tiếc, Hồng Lộ quả này thập phần giảo hoạt, hàm răng ngậm chặt lấy cổ tráng hán, thụt lui về sau.

Ở nó thụt lui về sau, rất nhiều dây đằng từ phía sau tiến lên, cho nó làm yểm hộ.

“Không!” Dạ Nguyệt đoàn viên không thể tin được đỏ mắt, thất thanh kêu lớn.

Tất cả công kích, đều đổ dồn xuống vô số dây đằng vừa mới chồi đầu ra.

Dây đằng bị chém chặt đứt ngã ra đầy đất, nhưng mà không bao lâu lại liên tiếp dài ra, các thành viên Dạ Nguyệt giết đỏ cả mắt, ngạnh sinh sinh cắt ra một lỗ hổng để đuổi theo, nhưng mà Hồng Lộ quả đã hoàn toàn lui thân, mang theo đồng đội của bọn họ.

Bọn họ phát hiện, trên mặt đất tích tích đều là máu tươi.

Trên mặt mọi người đều hiện ra thống khổ cùng phẫn nộ, bọn họ biết:

Tráng hán kia, lần này lành ít dữ nhiều!

Nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, nhưng không rơi xuống được, bởi vì một vòng công kích tiếp theo lại đến.