Tầm Thần Ký

Chương 71: Dị tượng - Mê cung



Đại lục Thần Châu.

Đêm nay không an ổn, khắp nơi run sợ không thôi, vô số cường giả liên tiếp từ động phủ bay ra tìm hiểu tin tức. Bởi vì, trên không đã xảy ra dị tượng kỳ lạ, bốn phương hướng dâng lên bốn viên ngôi sao. Mỗi một phương hướng mang một màu sắc, nhiễm toàn bộ bầu trời.

Phía đông, màu tím quỷ quyệt, che khuất cả nhật nguyệt.

Phía tây, màu lục rợn người, mang theo nùng liệt oán khí.

Phía bắc, màu đỏ yêu dị, giống như màu máu, sát khí xung thiên.

Phía nam, chỉ có màu vàng pha lẫn chút trắng mỏng manh, tuy yếu ớt nhưng lại nồng đậm một cỗ chính khí.

Mọi người trên đại lục lần đầu tiên thấy dị tượng kì quái như vậy, vô số chiêm tinh sư sôi nổi bấm quẻ, khuy thiên cơ suy đoán có điềm báo gì.

Thanh Nguyên Giới, Phổ Quang Tự cũng thấy được dị tượng.

Hư Trần đại sư vừa mới thoát ra từ trạng thái tu luyện, bởi vì vị trí của hắn thiên về ban công cửa sổ, cho nên vừa xem hiểu ngay, ánh mắt không khỏi co rụt lại.

Hắn vội vã từ trên bồ đoàn đứng lên, chân trần bước ra ngoài cửa sổ đứng xem tinh tượng, tràng hạt trong tay xoay chuyển càng lúc càng nhanh, biểu tình của hắn càng thêm ngưng trọng.

Tình cảnh ập vào mắt làm hắn kinh hãi không thôi, bấm bấm tay tính toán, khóe miệng khiếp sợ lẩm bẩm:

“Yêu vương giáng sinh, Hồng nguyệt loạn thế, Thanh mang trở về, Kim thần quy vị… Loạn rồi! Loạn thật rồi!”

Chưa tính Thanh mang cùng Kim thần. Yêu vương cùng Hồng nguyệt đều ở trên khối đại lục này, hơn nữa còn là ở mặt đối lập nhau.

Đại lục Thần Châu… sắp xảy ra một hồi đại tai kiếp!

Hắn cần phải đi tìm hiểu căn nguyên sự việc.

Vừa nghĩ vậy, Hư Trần đại sư đã vội vã trở vào phòng, lấy giấy bút viết một phong thư dặn dò đệ tử, sau đó rời khỏi Thanh Nguyên Giới.

 

Hai người Doãn Nguyệt, Yến Thanh dưới sự dẫn đường của Ong hoàng mà tìm tới một chỗ. Đập vào mắt là cây cối ngã đổ, trên mặt đất sụp ra một hố to hơn hai mét, diện tích này có thể chôn sống nhiều người.

Trong không khí còn lưu lại khí tức nóng rực, băng lãnh cùng với đốt trọi.

Nơi này, khẳng định đã xảy ra một hồi chiến đấu kịch liệt.

Doãn Nguyệt nhìn nhìn, bỗng nhiên cười nói:

“Nhìn trận địa này, ta có thể xác định thật là Tịch Thần rồi! Ngoài nàng ra, không ai có thể tạo ra bút tích lớn như vậy!”

Yến Thanh khiếp sợ há to miệng, cứ việc trải qua một lần hợp tác ăn ý, nàng biết Tịch Thần lợi hại, nhưng không nghĩ tới có thể lợi hại đến dường này.

Yến Thanh quả thật không thể tin tưởng được! Bút tích này là do một mình Tịch Thần tạo ra?

“Được rồi, đừng ngẩn người, nàng khẳng định còn chưa có đi xa, chúng ta mau đuổi theo đi!” Doãn Nguyệt thấy biểu tình không tin tưởng trên mặt Yến Thanh, buồn cười xoa xoa mũi.

Lúc trước, nàng cũng là khiếp sợ như vậy!

Yến Thanh phục hồi tinh thần lại, ra mắt cho Ong hoàng lần theo mùi vị của Tịch Thần. Tiểu Ong hoàng lắc cái mông bay về phía trước, hai người bám theo sau.

 

Tịch Thần miên man vô định đi ở trên đường, cong cong quẹo quẹo vài chục lần, như cũ không ra được nơi này. Nơi này yên tĩnh như chết, không một tia sinh khí, cảnh vật đều là giống nhau như đúc, làm cho Tịch Thần đột nhiên nhớ đến Vĩnh Sinh Thành.

Vĩnh Sinh Thành là một tiểu không gian độc lập, chứa đựng quỷ hồn hình thái, duy trì linh hồn không bị hồn phi phách tán.

Chẳng lẽ nơi này cũng là một tiểu không gian độc lập?

Nếu là vậy, nó chứa cái gì đâu? Quy luật vận chuyển của nó là cái gì?

Tịch Thần cảm giác mình gặp được một cái nan đề, bởi vì những thứ này nàng đều không hiểu được.

Lúc trước sở dĩ có thể thoát ra Vĩnh Sinh Thành, một là có chưởng quầy Mộng Điệp Quán trước tiên nhắc nhở, hai là nàng đánh bậy đánh bạ cùng đội trưởng chấp pháp đội giao chiến, kích thích huyết hồng tinh thần lực, khởi động chìa khóa của Vĩnh Sinh Tế Đài, cùng Khắc Lạp Ni làm giao dịch mới có thể đi ra.

Nhưng nơi này tựa hồ so với Vĩnh Sinh Thành càng thêm quỷ bí.

Tịch Thần đau đầu gõ gõ trán, bỗng chốc nàng nghe được một âm thanh vang vọng từ phía sau:

“Tiểu Thần Thần… tiểu Thần Thần!” Yến Thanh thở hồng hộc chạy tới, cho Tịch Thần một cái ôm mạnh mẽ.

Nhìn thấy người tới, Tịch Thần chỉ thấy đầu đau càng thêm lợi hại! Nàng chưa kịp làm ra phản ứng, đã bị người ôm chặt.

Sắc mặt Tịch Thần không khỏi cứng đờ!

Trên người đối diện có một mùi hương u nhã, trộn lẫn với huyết tinh chi khí, quanh quẩn lưu chuyển ở chóp mũi nàng.

Tịch Thần không khỏi ngây người, hai tay không biết nên phóng chỗ nào. Vô số kí ức xa xôi thình lình lại trỗi dậy.

Đã thật lâu, kể từ sau khi mười tuổi bắt đầu, không còn có ai ôm qua nàng như thế…

Nhưng cái ôm này, kỳ lạ là… nàng cũng không bài xích.

Yến Thanh nhìn thấy khuôn mặt Tịch Thần ngây ngốc, bỗng nhiên phì cười nhéo má nàng, chu mỏ nói:

“Oa! Tiểu Thần Thần, ngươi thật là đáng yêu!”

Tịch Thần phục hồi tinh thần lại, tiện thể đen mặt, tránh thoát vòng ôm của người nào đó.

Mà Doãn Nguyệt lại há hốc mồm đứng ở sau lưng, ánh mắt quỷ dị nhìn hai người.

Tịch Thần bỗng nhiên cảm thấy quẫn bách, bên tai hơi đỏ lên, nhưng mà bởi vì nàng đội mũ choàng, cho nên không ai thấy được.

Yến Thanh này, thật đáng giận!

Tịch Thần trừng mắt nhìn Yến Thanh một cái, nhưng khóe miệng ở người khác không kịp chú ý lại hơi nhếch lên.

Lúc này, Tịch Thần mới quan sát kỹ, trên đầu Yến Thanh bay vòng vòng mấy chục con ong màu đen.

“Đây là đồ chơi mới của ngươi?” Trên đầu bay vèo vèo mấy chục con ong, người này còn có thể bình an đi đường mà không bị choáng váng. Định lực thật là ghê gớm.

Yến Thanh đắc ý ngẩng đầu, khoe khoang nói:

“Tiểu Thần Thần, ngươi thấy được đi, bọn nó chính là đồng bọn mới của ta. Sau này nếu như có ai bắt nạt ngươi, ngươi liền nói cho ta, ta bảo chúng nó kéo bè kéo cánh quần ẩu hắn!”

Khóe miệng kịch liệt co rút, nhưng trong lòng Tịch Thần lại thấy ấm áp rất nhiều. Rất lâu rồi, không có ai quan tâm qua cảm nhận của nàng, không hỏi nàng có bị bắt nạt hay không…

Nhìn thấy những con ong này, nàng đột nhiên lại nhớ đến Cầu Cầu, không biết nó bây giờ đang ở đâu, còn sống hay đã chết?

Hơn nữa cự thạch tiểu thú, từ lần trước đưa cho nó Thụ Tinh Chi Hạch đến bây giờ, nó đi luyện hóa, ngủ say đến bây giờ còn chưa tỉnh.

Không có ai ở bên tai lải nhải, thật là có chút không thói quen!

Nói đến bắt nạt chỗ này, Doãn Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt lo lắng nhìn Tịch Thần.

“Khụ! Tiểu Thần Thần… ta có thể gọi ngươi như vậy không?”

Tịch Thần không tỏ ý kiến.

Doãn Nguyệt ngập ngừng, sau đó mới hỏi:

“Hai người chúng ta nghe thấy tiếng động thật lớn mới chạy đến đây, vừa rồi đã xảy ra cái gì sao?”

Ánh mắt chợt lóe qua một mạt quang mang, Tịch Thần trầm tư nói:

“Hẳn là… có người muốn truy sát ta!”

“Là ai?” Doãn Nguyệt cùng Yến Thanh đồng thanh hỏi, sắc mặt hai người sa sầm xuống, quả thật là vì Tịch Thần lo lắng.

“Hắn từ đầu tới cuối đều không có hiện thân, cho nên ta cũng không biết hắn là ai? À! Trước khi hắn chạy, có để lại mảnh vải áo này, các ngươi nhìn xem có quen biết hay không?”

Tịch Thần nói, móc ra một khối vải áo dính đầy huyết đưa cho Doãn Nguyệt.

Doãn Nguyệt nhận lấy, chăm chú nhìn xem, nhíu mày một hồi, bỗng nhiên trừng lớn mắt, lắp bắp nói:

“Đây… đây là da thú của lục cấp Thiên Sát lang, hơn nữa hoa văn này, ở Hoang Vực thế giới chỉ có một người sử dụng nó. Là… là Hắc Sát!”

Nghĩ tới Hắc Sát, Doãn Nguyệt hít hà một ngụm khí lạnh, gấp gáp nhìn Tịch Thần từ trên xuống dưới, hỏi:

“Ngươi có bị thương không?”

Tịch Thần thấy nàng là chân tâm lo lắng cho mình, khẽ mỉm cười nói:

“Ta không sao! Hơn nữa ta còn làm hắn bị thương, bị thương không nhẹ đâu. E rằng trong vài tháng tới, sẽ không có thời gian để đuổi giết ta nữa!”

Doãn Nguyệt thở ra một hơi, trong lòng có một ý nghĩ, nếu Hắc Sát bị thương, vậy có phải hay không ý nghĩa các thành viên trong đoàn của nàng có thể bình an vô sự?

Yến Thanh lại chú ý điểm khác người, ngơ ngác hỏi:

“Ngươi nói ngươi không nhìn thấy chân thân của hắn?”

Tịch Thần không hiểu nàng có ý gì, mờ mịt gật đầu.

Chát!

Yến Thanh vỗ đùi một cái thật lớn, sau đó kêu lớn một tiếng:

“Ngao! Lợi hại nha tiểu Thần Thần của ta, ngươi không nhìn thấy hắn mà có thể thương đến hắn, thật là lợi hại. Quả thật là người so với người càng tức chết người!”

Doãn Nguyệt cùng Tịch Thần đều bị Yến Thanh dọa cho giật mình, sau đó dở khóc dở cười.

“Ngươi làm cách nào mà thương đến hắn vậy? Huyễn Ảnh Y của hắn chính là nổi tiếng cả toàn bộ Hoang Vực giới, có thể làm cho người hoàn toàn ẩn thân, thậm chí hơi thở đều không lộ ra một chút. Hắn nhờ vào Huyễn Ảnh Y mà trở thành nỗi ác mộng của vô số người!” Yến Thanh mở ra cặp mắt sáng quắc, chờ mong nhìn Tịch Thần.

Tịch Thần xấu hổ vuốt vuốt mũi, nói:

“Kỳ thật, ta là tạp bừa bãi mà thôi!”

Yến Thanh rõ ràng không tin, nếu không có chính xác định vị, làm sao có thể thương đến người, cho dù là tạp lung tung, cũng không có khả năng tạo ra bút tích lớn như thế? Nàng xem qua, có thể nổ ra một cái hố to như thế, cần thiết tập trung toàn bộ hỏa lực về một chỗ mới được.

Thấy Tịch Thần không muốn nói, Yến Thanh hơi thất vọng, nhưng cũng không muốn tìm hiểu rõ ràng căn nguyên. Mỗi người đều có bí mật cùng át chủ bài của riêng mình, gặn hỏi là hành vi không lễ phép.

Tịch Thần có thể làm sao bây giờ, chẳng lẽ nói có một con vong linh đi theo chỉ cho ngươi phương hướng sao?

Lời này nói ra, hẳn cũng không có ai tin tưởng!

Hơn nữa nàng cũng quả thật là đem ma pháp quyển trục tạp bừa.

Nàng cái gì có thể thiếu, nhưng không thiếu chính là quyển trục. Ngươi ẩn thân không ra, ta liền lung tung tạp chết ngươi. Người cho dù không chết, cũng muốn trả giá đại giới.

Ba người lại đơn giản trò chuyện vài câu, sau đó thống nhất lên đường.

Trời sụp tối xuống dưới, ánh mặt trời khuất phía sau vùng núi, chỉ còn vài ánh nắng len lỏi cùng với đường chân trời màu đỏ rực. Cảnh vật vẫn yên tĩnh, điềm mỹ như thế. Cây cối vũ động theo gió, lá cây lả tả bay xuống, gió cuốn đi không biết trôi về nơi nào.

Không nóng, không lạnh, không ồn ào, không nguy hiểm.

Đẹp đẽ, an bình giống như một bức họa đào nguyên.

Ba người đi cả một ngày cũng không tìm được lối ra, vẫn quanh đi quẩn lại trong vòng tròn tuần hoàn này. Mặc dù có tiểu Ong hoàng dẫn đường, nhưng vẫn là vô dụng. Cũng không biết là nơi này quá lớn, hay là chân chính không có đường ra?

Ba người tìm một chỗ gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào vậy?” Yến Thanh cũng không còn tâm tình vui đùa nữa, bởi vì cảnh vật nơi này khiến cho nàng có một loại cảm giác gấp gáp.

Nhưng mà…

Nơi này cũng không có nguy hiểm gì, thậm chí có rất nhiều dược liệu, cho dù là hái cả đời cũng không hết.

Khoan đã…

Hái cả đời cũng không hết?

Yến Thanh cảm thấy mình tựa hồ chạm đến một điểm mấu chốt nào đó, nhưng ý nghĩ lại giây lát lướt qua, trong đầu chỉ còn trống rỗng.