Bên tai như cũ vang lên từng trận thanh âm chấn động, Tịch Thần ngước mắt, quang ảnh lập lòe không ngừng, giống như có hàng trăm hàng ngàn cự binh một lúc bay nhanh. Nhưng trên thực tế, nàng lại biết nơi này chỉ có sáu mươi tư tòa cự binh mà thôi.
Bàn tay phải bị siết chặt, thân mình lại lôi kéo về phía trước, trải qua vài lần nàng lo lắng hãi hùng bản thân sẽ đâm mạnh vào cự binh, nhưng lại hữu kinh vô hiểm mà tránh qua.
Không chờ Tịch Thần nổi lên nghi hoặc, Lăng Quang đã cho nàng giải thích:
“Vừa rồi chúng ta đã trải qua sinh môn thứ nhất, hiện tại chỉ cần tìm kiếm hai sinh môn còn lại, là có thể đủ vượt qua đại trận này, tới được mắt trận cuối cùng.”
Tịch Thần nhíu mày, hỏi:
“Vừa rồi cánh cửa kia là sinh môn?”
Lăng Quang một bên lôi kéo nàng lách người tránh đi sự công kích của cự binh, một bên ôn hòa nói:
“Đúng vậy! Tình thế vừa nãy quá mức gấp gáp, ta chưa kịp giải thích rõ ràng đã lôi kéo ngươi đi, ngươi không sợ hãi đi?”
Tịch Thần lắc đầu, bất ngờ là có, nhưng không đến nỗi sợ hãi. Ngay cả cái chết nàng cũng đã trải qua, thì trên đời này còn có gì làm cho nàng sợ hãi nữa đâu.
Nàng chỉ nghĩ đến một chuyện khác:
“Làm thế nào để nhận ra sinh môn hay tử môn? Nếu như vừa rồi cánh cửa kia không phải là sinh môn mà là tử môn, thì chúng ta sẽ ra sao?”
Lăng Quang thoáng nhìn qua nàng, nhưng mà bởi vì Tịch Thần đội mũ trùm đầu, nên hắn chỉ thấy được sườn mặt đơn bạc gầy gò, không biết vì cái gì thế nhưng có chút đau lòng.
Đau lòng ở đây không phải là nam nữ quan hệ, mà là giữa hai người bằng hữu với nhau. Thấy nàng còn trẻ người non dạ nhưng lại có vẻ lạnh nhạt với mọi thứ, quá mức lão thành, ngay cả đối mặt với sinh mệnh nguy hiểm cũng không có mảy may sợ hãi. Hơn nữa nghe nàng hỏi câu này, có nghĩa là muốn tự bản thân chu toàn, không tính toán quá dựa vào hắn.
Lăng Quang cười cười, tận tình giải thích:
“Bát môn lấy từ kỳ môn độn giáp thuật, vận dụng vào bát quái trận, mà bát quái trận lại dựa theo các địa chi của bát quái: khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, càn, đoài phân biệt theo tám hướng khác nhau. Ứng theo bát quái tuần hoàn, mỗi hướng là một cánh cửa khác nhau, mỗi giờ mỗi phút đều tùy thời có quy luật mà thay đổi. Chúng ta muốn tìm ra sinh môn, tử môn, trước hết là phải hiểu được vị trí cố định của nó ở đâu, sau đó dựa theo quy luật mà bát quái đặt ra chờ đợi nó xuất hiện.
Cái này không những cần phải có tuyệt đối am hiểu về trận pháp, kỳ môn độn thuật, mà còn phải chọn trúng thiên thời địa lợi nhân hòa.
Sinh môn một khi tìm kiếm lên, nói dễ không dễ, khó không khó. Trong tám cửa, chỉ có ba cửa là sinh, cho nên càng về sau sẽ càng khó tìm kiếm, cần thiết phải cẩn thận phán đoán, nếu như đi nhầm vào cửa tử, chắc chắn sẽ bị liên hoàn đại trận vây quanh, các cự binh công kích giẫm đạp thành thịt vụn.
Bởi vậy, muốn vượt qua được bát quái trận, chỉ có thể lần lượt tìm được ba cửa sinh, nếu không may giẫm vào cửa tử, muốn thoát ra ngoài cơ hồ là không có khả năng!”
Lông mày Tịch Thần thật sâu nhíu lại, nàng phát hiện Lăng Quang càng nói, nàng càng không thể hiểu được.
Có lẽ, nàng không có thiên phú về trận pháp đi!
Tịch Thần không khỏi thở dài, nói:
“Ta quả thật là không hiểu được, cho nên vượt qua trận này, chỉ có thể nhờ ngươi!”
Lăng Quang bật cười, tâm tình không tệ lắm, ôn hòa nói:
“Không sao, trận pháp vốn là cao thâm ảo diệu, tinh tế khó lường, cho nên ngươi trong một lúc không thể hiểu được cũng không gì đáng trách. Vượt trận cứ yên tâm giao cho ta là được!”
Nàng không hiểu, hắn mới cảm thấy bình thường. Nếu như hắn mới nói mấy câu mà nàng đã thông suốt vận dụng, kia mới gọi là gặp quỷ.
Tịch Thần cho rằng hắn an ủi nàng, cho nên không phản bác.
Không phải nàng cam chịu mình vô tri, ngu ngốc, mà trận pháp vốn dĩ không phải là chuyên môn của nàng. Thay vì giả vờ am hiểu, không bằng thẳng thắn nói ra khuyết điểm của mình, như vậy mọi người có thể tìm cách giải quyết tốt hơn. Cái không am hiểu mà còn tự ôm đồm, kia không gọi giỏi giang, mà là tự đại, không biết lượng sức mình.
Mặc dù ma pháp sư có được kiêu ngạo tiền vốn, nhưng chỉ ở lĩnh vực mà bản thân am hiểu thôi. Tới rồi một lĩnh vực xa lạ lại cường đại, nàng không ngại cúi mình đi học hỏi. Học hỏi thêm đồ vật, không có gì là ném mặt mũi hay xấu hổ cả.
Biết thêm một dạng đồ vật, tạm thời có thể sẽ không hiểu, nhưng biết đâu chừng một ngày nào đó có thể sử dụng đến thì sao!
Hai người một bên câu được câu không trò chuyện, một bên tìm kiếm sinh môn.
Hai bên cánh phải, trái thỉnh thoảng truyền ra tiếng vũ khí leng keng chói tai, hẳn là Hoa Y cùng Diệp Tu Nhai còn đang công kích cự binh.
Đúng lúc này, phía sau lưng bỗng chốc vang lên một trận rung động, làm cho Lăng Quang cùng Tịch Thần nháy mắt cảnh giác lên.
Chờ nhìn thấy hai thân ảnh xuất hiện, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, kia không phải là Yến Thanh cùng Doãn Nguyệt sao?
Chỉ là vạt áo hai người có chút chật vật, trên thân dính đầy tro bụi, tay nắm vũ khí căng chặt, thần sắc lạnh lùng cùng sắc bén.
Yến Thanh thấy được là Tịch Thần, khói mù trên mặt tức khắc tan đi, vui vẻ kêu nàng:
“Tiểu Thần Thần! Thật tốt quá, ta tìm được ngươi rồi!”
Tịch Thần thấy được nàng, tâm tình cũng không trầm trọng như vừa rồi, khóe miệng thậm chí hơi giơ lên.
Lăng Quang thấy hai người này vào được tới đây, không khỏi híp mắt, trong ánh mắt có tinh quang xẹt qua, như một lão hồ ly đánh giá hai người.
Hắn thật đúng là không nghĩ tới, hai người này cư nhiên có thể tìm được sinh môn đi tới nơi này.
Không tầm thường!
Truyền thừa của Hoang Vực giới đã đứt đoạn thật lâu, ngay cả Lăng gia của hắn cũng là gia tộc đã xuống dốc, trong tộc hiếm thấy lắm mới tìm được một quyển thư tịch trận pháp, Lăng Quang còn coi như trân bảo. Hắn có thể am hiểu trận pháp cũng không có gì lạ.
Chỉ là hai người này, một người xuất thân bình thường, một người mặc dù có thân thế thần bí, nhưng trước nay chưa thấy qua có nhân vật lợi hại nào thay nàng ra mặt.
Như vậy, hai người các nàng là từ đâu học ra được một thân bản lĩnh?
Lăng Quang còn đang đánh giá hai người, trận pháp xung quanh lại lần nữa tuần hoàn thay đổi, các cự binh cũng thay đổi vị trí.
Mà trận bàn trên tay hắn, kim chỉ nam lần nữa quay nhanh, chỉ hướng một nơi.
“Ở bên kia!” Lăng Quang chỉ tay sang một góc bên phải, sau đó gấp không chờ nổi lôi kéo Tịch Thần qua đó.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Tịch Thần cũng đã nhìn ra Lăng Quang là thật có bản lĩnh, vì vậy không có phản kháng, tùy hắn lôi kéo.
Hai người Yến Thanh, Doãn Nguyệt đi ở phía sau, cảnh giác nhìn cự binh xoay quanh các nàng, vũ khí trong tay không ngừng múa may. Hai người đồng thời cản lại cự binh, sát ra một con đường máu tới.
Bọn họ lần này được thần may mắn chiếu cố, cho nên nhanh chóng tìm được sinh môn thứ hai.
Bốn người kinh hỉ mà tiến vào sinh môn.
Ở bên ngoài, hai bên nhân mã thật tích cực mà quấy nhiễu hành động của cự binh.
Từng người sắc mặt xám tro, trên người có điểm điểm vết thương, đều là bị vũ khí của cự binh cọ xát bị thương, lột phá một tầng da cùng với chảy máu không ngừng.
Chỉ là bọn họ quá mức đầu nhập với chiến đấu, nên không có ai phát hiện, da thịt cùng máu huyết của bọn họ sau khi rớt xuống lại quỷ dị mà hư không tiêu thất, không có một giọt nào là rớt xuống mặt đất.
Người của hai đội chiến đấu đến khí thế ngất trời, từng người tản mát ra một cổ khí thế tàn nhẫn, thề phải lột xuống một tầng da của cự binh.
Rốt cuộc, cùng cự binh căng lâu như vậy, nhưng bọn họ như cũ không thể đánh ngã được cự binh, có chăng chỉ làm cự binh rớt một tầng thạch da bên ngoài, không đau không ngứa.
Một người nam nhân đem đao phách xuống, thô lỗ nói:
“Những cự binh này cứng rắn như vậy, chúng ta muốn đánh tới bao giờ?”
Hoa Y phi thân lên, hai tay đeo một đôi bao tay bằng sắt, mỗi lần nàng vũ động, đều sẽ có từng trận kim châm như thiên nữ tán hoa không ngừng bay ra, làm nhiễu loạn lực phán đoán của cự binh.
Nghe đồng đội hỏi chuyện, Hoa Y cắn hàm răng, bất đắc dĩ nói:
“Mặc dù không thể phóng đổ những cự binh này, nhưng chúng ta phải liên tục công kích quấy nhiễu, không cho các cự binh có được cơ hội phối hợp lẫn nhau, ít nhất muốn chờ tới đoàn trưởng bình an ra tới mới có thể ngừng. Nếu không, đoàn trưởng ở trong kia liền sẽ gặp nguy hiểm.”
Mọi người nghe Hoa Y nói như vậy, sắc mặt khó coi, nhưng động tác trên tay lại không có một chút dừng lại, tàn nhẫn mà đi công kích cự binh.
Rốt cuộc, Lăng Quang là cánh chim đầu đàn của Thiết Huyết dong binh đoàn, hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!