CHƯƠNG 48: THIÊN ĐỊNH HAY NHÂN VI
Tác giả: Luna Huang
Trưởng Tôn Tề Duyệt nghe được âm thanh liền xác nhận được phương hướng phát ra, chỉ là hắn ở đây chưa tiện chạy ra ngoài. Chỉ để mọi người rời đi hết hắn mới vuốt phẳng lại y phục chậm rãi bước ra.
Chỉ là mọi người đều rời đi nhưng Nhữ Nhiên vẫn còn thản nhiên ngồi đó dùng bữa. Vừa thấy được Trưởng Tôn Tề Duyệt, hắn buông chén đũa xuống chấp tay hành lễ: “Tại hạ gặp qua thái tử điện hạ, điện hạ kim an.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt tay cầm chiết phiến gương mặt vô biểu tình bước thông thả thả bước đến chỗ Nhữ Nhiên như thể không nghe được bất kỳ âm thanh gì bất thường, càng như là bản thân không phải vừa lén lút làm chuyện mờ ám: “Nhữ tam công tử hữu lễ, mau miễn.” Lòng hắn cũng không có chút bất ngờ khi Nhữ Nhiên phát hiện ra mình, lấy trí tuệ của Nhữ Nhiên, hắn không những biết, mà còn biết rất rõ nữa.
“Đa tạ điện hạ vì Nhữ gia chuẩn bị bàn ăn phong phú này.” Nhữ Nhiên chấp tay cúi người một chút rồi lại tựa vào lưng tựa trên ghế thái sư. Âm thanh khàn khàn bởi vì sương ở đây quá dày đặc không thích hợp với bệnh tình của hắn. Hắn biết nếu còn lưu lại lâu hơn nhất định bản thân không trụ được.
Trưởng Tôn Tề Duyệt lướt mắt nhìn gương mặt tái nhợt gần như trong suốt trước mắt, chân hắn dừng trước mặt Nhữ Nhiên, cách hắn hơn hai bước. Phất tay mở chiết phiến, đầu lại hơi xoay nhìn thức ăn trên bàn, rồi nhìn chén của Nhữ Hinh: “Nhữ tam công tử hà tất khách sao, chỉ cần Hinh nhi cao hứng chuyện gì bổn điện hạ cũng nguyện làm.”
Đôi mắt phượng vốn do bệnh tình mà mở không lên của Nhữ Nhiên hiện tại còn mang theo chút âm hàn. Đây là trực tiếp nói với hắn, chuyện này là vì Nhữ Hinh mà làm, cũng là gián tiếp khẳng định chủ ý đánh trên người Nhữ Hinh.
“Nếu ngũ muội biết, nhất định sẽ rất cảm kích. Vậy tại hạ thay ngũ muội tạ qua điện hạ hậu ái.”
“Bổn điện hạ làm chuyện này cũng không trông chờ nàng tạ ân. Thời tiết ở đây lãnh hàn, Nhữ tam công tử vẫn là chú ý giữ ấm thân thể.” Nói xong một câu hắn ngừng một chút lại tiếp tục nói: “Không trở ngại Nhữ tam công tử dùng bữa nữa, cáo từ.” Trưởng Tôn Tề Duyệt gật qua đầu rồi lướt qua Nhữ Nhiên bước ra ngoài. Thứ hắn trông chờ là tình cảm của nàng dành cho mình, không phải chỉ là mang ân hay cảm tạ.
Nhữ Nhiên nhìn theo bóng lưng của Trưởng Tôn Tề Duyệt, từ mũi phun ra một khẩu khí. Hắn cũng trụ không nỗi nữa liền bảo hạ nhân nâng mình về phòng. Lúc này lại một trận ho khan không thể chế trụ kéo đến.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bên ngoài đoàn người chạy đến chỗ phát ra âm thanh, hóa ra âm thanh đó là của vài tiểu hòa thượng phụ trách quét tướt khu Phạm gia ở. Chỉ thấy lúc mọi người đến, căn phòng của ba vị cơ thiếp của Phạm lão gia đều bị sét đánh, ở ngoài nhìn vào còn thấy được vết cháy. Mà người ở bên trong không cần nghĩ cũng biết là chết không thể bàn cãi.
Nghe được âm thanh ồn ào, Phạm lão gia cũng bát di nương từ một căn phòng khác mở cửa bước ra. Chỉ thấy bọn họ cũng là đầu tóc rối bời, trên vai còn có chiếc áo choàng, nhìn cũng biết là ngủ còn chưa tỉnh.
Phạm lão gia mặc trung y, đưa tay ôm lấy eo nhỏ lộ ra giữa chiếc yếm nhỏ ngắn cùng chiếc tiết khố bằng lụa thượng phẩm mỏng tanh của bát di nương, còn chưa nhìn thấy rõ người trước mắt, cũng không chờ xác định hiện là tình huống nào, hắn đã mở miệng mắng: “Mới sáng sớm các ngươi làm gì mà ồn ào như vậy, có muốn cho người khác nghỉ ngơi hay không?” Đêm qua hắn vận động với bát di nương một đêm đến gần sáng mới chợp mắt, còn bị đám người này quấy rối thử hỏi có điên tiết hay không?
Lúc này Lý đại nhân ở phòng cách đó không xa cũng mặc trung y khoác áo choàng bước ra: “Là kẻ nào. . .” Lời còn chưa nói hết thấy được Nhữ Tuân vội vã quỳ xuống hành lễ: “Hạ quan gặp qua Nhữ đại tướng quân.”
Lúc này Phạm lão gia mới nhận ra được người trước mắt. Hắn vội phịch một tiếng quỳ trên đất hành lễ: “Lão thân gặp qua Nhữ đại tướng quân.” Một thái tử hiện lại đến một tướng quân khiến hắn sợ chết khiếp. Cũng may hắn còn chưa bắt đầu tính kế Nhữ Hinh nếu không mạng già của hắn khó bảo toàn rồi.
Bát di nương cũng vội quỳ xuống hành lễ. Lòng nàng đang còn nghĩ, muốn xem An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận người nào tốt, nghĩ không ra một thái tử băng lãnh xuất hiện, giờ đây lại có thêm một tướng quân. Chuyện Nhữ Tuân đến nàng là biết, nhưng hiện mới thấy được mặt. Đúng thật là khó lựa chọn a.
Nhữ Tuân chẳng thèm nhìn đến bộ dáng hèn mọn của Lý đại nhân cùng Phạm lão gia, bát di nương một mắt, lạnh lùng nói: “Lại có án mạng, lập tức chỉnh tề y phục bước ra đây gặp bổn tướng quân. Ngươi có hai mươi phân(5 phút) để chuẩn bị.” Dứt lời hắn vỗ tay một cái hô: “Bắt đầu.”
Trán của Lý đại nhân chảy đầy mồ hôi lạnh, hai mươi phân làm sao vận kịp y phục, bất quá cũng không dám trễ nãi. Hắn vội máy móc “Vâng vâng” vài tiếng liền cấp tốc vừa chạy vào phòng vừa kéo áo choàng, rất sợ không kịp thời gian.
Bát di nương cùng Phạm lão gia nghe được có án mạng nhất thời hai mắt nhìn nhau trân trối. Rất nhanh theo đường nhìn của Nhữ Tuân, bọn họ nhìn sang ba phòng liền kề phòng mình. Tròn mắt của cả hai xuất hiện huyết ti, rất nhanh trợn trắng ngất đi.
An Lam Ca lập tức cho người đỡ bọn họ vào trong, gọi lang trung đến xem cho bọn họ. Đương nhiên hiện cầu treo vẫn chưa sửa xong, lang trung không ai khác chính là người nghiệm thi.
Nhữ Hinh nhìn đại ca oai phong như vậy nhất thời cười tít mắt quên cả trước mặt có ba cụ thi thể đang cần chờ kiểm nghiệm. Nàng bước đến khoác tay của hắn, ba ba nói: “Nghĩ không ra bọn hắn cũng có ngày này.”
Lúc này Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng âm thầm không tiếng động bước đến, hắn đảo mắt hết đám người rồi lại dừng tầm nhìn trên hai tay đang khoác tay Nhữ Tuân của Nhữ Nhiên, lòng hận đến không kiềm chế được. Vì sao người đó không phải hắn?
Cẩn Đa theo sau nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ.” Hắn không hiểu sao hễ là chuyện gì liên quan đến Nhữ Hinh chủ tử liền sẽ trở nên việc gì cũng không màn như vậy.
Lấy lại tinh thần, hắn bước đến bên phải sau lưng Nhữ Hinh, lặng lẽ quan sát ba căn phòng bị sét đánh đến nát và đen ở trước mặt. Mâu tử chậm rãi khép hờ như muốn nhìn rõ hết mọi chi tiết vậy.
Nhữ Hinh vẫn nhìn sang Nhữ Tuân cười đến híp mắt, do mắt phải của nàng bị hàn kín nên căn bản nhìn không thấy được Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng sau lưng mình. Nhưng Nhữ Tuân lại không như vậy, hắn vừa quay sang định bảo với muội muội rằng mình muốn vào trong xem thử lại thấy được người sau lưng. Vội vàng xoay người, khom người hành lễ: “Thần gặp qua thái tử điện hạ, điện hạ kim an.”
Lúc này mọi người mới bất ngờ xoay người vội vã hành lễ. Mà người bất ngờ nhất không ai khác ngoài Nhữ Hinh. Nàng phẫn hận con mắt phải của mình, nếu nó có thể mở, nàng làm sao không phát hiện có người đứng sau lưng mình.
Vừa định hành lễ đã nghe âm thanh khàn khàn của Trưởng Tôn Tề Duyệt truyền đến: “Không cần đa lễ.” Tiếp tới lại một câu không chủ ngữ: “Nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Nhữ Tuân cung kính tấu: “Hồi điện hạ, trận mưa to đêm qua kéo theo sấm sét mạnh đánh chết ba người.” Hắn chỉ mang những gì bản thân thấy được nói ra. Còn những thứ khác phải vào trong xem mới biết được.
Sét đánh chết ba người? Có trùng hợp như vậy không? Đôi mày kiếm của Trưởng Tôn Tề Duyệt cau lại thành một đoàn. Hắn không tin trùng hợp, trùng hợp trên đời này là do người tạo thành mà thôi.
“Cùng bổn điện hạ vào xem.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thoại âm vừa rơi, Nhữ Tuân lách người sang một bên nhường ra một con đường để hắn bước vào ba căn phòng trước mặt. Sau đó Nhữ Tuân cùng Lạc Cách Quận cũng theo sau.
Nhữ hinh bĩu môi xoay người rời đi. Nơi có Trưởng Tôn Tề Duyệt nàng nhất định không đến. Nếu đã tránh không khỏi phải đội chung một trời, thì địa phương không nên ở cùng mới đúng.
Thả bộ trong khu rừng gần Linh Lung tháp, nàng hỏi Thiêm Hương: “Ngươi nói xem, có phải gần đây mạng người quá không đánh giá rồi không? Nói lấy là lấy.”
“Nô tỳ không biết.” Thiêm Hương theo thực chất trả lời. Nàng không biết chữ cũng không giỏi suy đoán, làm sao nàng biết những chuyện này.
Nhữ Hinh chép môi cũng không nói thêm gì nữa. Bất giác chân nàng bước đến phòng chứa xác. Lúc này bên trong đã có thêm ba cụ thi thể, mà bên trong còn có Cẩn Đa, Lạc Cách Quận cùng người nghiệm thi.
Nàng tò mò bước vào trong đứng sau lưng hai nam nhân, chỉ ló con mắt ra quan sát thi thể đang được nghiệm chứng. Đập vào mắt nàng là ba cụ thi thể cháy đen đến mất dạng, được người nói là tứ phu nhân, lục di nương cùng thất di nương.
Không bao lâu, người nghiệm thi cầm châm đâm vào cổ họng của tử thi, rồi mang cây châm bị đen một phần lên nói: “Trước khi bị sét đánh, những tử giả này đã bị hạ độc.”
Nhữ Hinh đưa tay che miệng kinh ngạc hút khí một cái. Con mắt trợn to không tin tưởng được. Lần trước là nàng bị hạ độc hiện tại lại thêm ba người. Đến cùng hiện tại đang xảy ra chuyện gì a?
Nghe được âm thanh, Cẩn Đa cùng Lạc Cách Quận đồng thời quay lại, thấy được Nhữ Hinh, người thì hành lễ, người thì mở miệng đuổi người.
“Cẩn Đa gặp qua Nhữ ngũ tiểu thư.”
“Muội vào đây làm gì, mau ra ngoài ra ngoài. Nơi này không dành cho nữ tử.”
Nhữ Hinh phất tay để Cẩn Đa miễn lễ, bĩu môi nhìn Lạc Cách Quận: “Muội không sợ, muội không ra ngoài.” Nói xong chân cũng bước gần đến tử thi một bước.
Tròng mắt của Cẩn Đa lập tức lóe lên kinh ngạc. Thiêm Hương là thủ hộ không sợ cũng không có gì đáng lấy làm lạ. Nhưng Nhữ Hinh là một thiên kim, vì sao lại không sợ?
Lạc Cách Quận bị hách đến tìm không ra ngôn ngữ của mình, chỉ có thể nhìn nàng trân trân không rời mắt. Thiêm Hương đứng sau lưng nhỏ giọng nói: “Lạc công tử không cần kinh ngạc, tiểu thư đã từng cùng tam thiếu gia ở nghiệm thi thể của Xuân Hoa nên sẽ không lưu ý xem thêm ba thi thể khác đâu.”
Lạc Cách Quận nuốt ngụm nước bọt quay đầu nhìn Thiêm Hương như thể muốn xác nhận sự thật. Chỉ thấy Thiêm Hương dùng nhãn thần thập phần điềm tĩnh nhìn hắn, liền biết gan của Nhữ Hinh không hề nhỏ.
Nhữ Hinh đưa tay sờ sờ cằm, đồng tử trong con mắt độc nhất của nàng vòng vo đảo lên trên ba thi thể. Theo như nàng thấy, ba nữ nhân này luôn là thành tâm ăn chay niệm phật, sáng nào cùng sẽ cùng mẫu thân và tứ tỷ nghe phương trượng thuyết phật pháp, lý nào đột nhiên sẽ chết. Dù cho có người không thích sắc quỷ kia thì cũng nên hạ thủ từ bát di nương chứ. Nàng ta mới được sắc quỷ kia yêu thích nhất a.