CHƯƠNG 7: THÁI TỬ GIÁ ĐÁO
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Hinh nhìn về phía đường nhìn của An thị, nàng thấy một nam tử khôi ngô ngồi ở bên cạnh ghế của Nhữ Tuân. Hắn nhìn nàng mỉm cười, khẽ gật đầu: “Biểu muội nhanh như vậy đã quên ta rồi sao?”
Hắn là An Lam Ca, chất nhi của An thị, vì phụ mẫu đều qua đời nên được An thị nhận về phủ nuôi dưỡng. Nhữ Liệp cũng thích tính cách trung thật ôn nhuận của hắn nên để hắn cùng Nhữ Tuân đến chiến trường, hắn lớn hơn nàng ba tuổi, nhưng thoạt nhìn chững chạc to lớn hơn nàng rất nhiều.
Nhữ Hinh chớp chớp con mắt to nhìn chằm chằm không rời. Từ nhỏ hắn cùng nàng chơi đùa một đoạn thời gian ngắn, chỉ là đoạn ký ức kia đã phai mờ rất nhiều, nàng không nhớ rõ nữa rồi. Hắn cùng nàng cũng xem là thanh mai chúc mã đi.
Thấy được phản ứng của Nhữ Hinh hắn ôm trán cười khổ, xem ra là không có ấn tượng rồi. Nhữ Tuân bật cười mát mẻ: “Biểu đệ, xem ra ta còn tốt hơn ngươi một chút, ít nhất ngũ muội còn nhớ đến ta.” Xem như cũng được an ủi đi.
Nhữ Dao che miệng khẽ cười, đám nam nhân này luôn sẽ là ầm ĩ như vậy. Chỉ là bọn hắn ở chiến trường nên đối với dung mạo kia của Nhữ Hinh thích nghi nhanh chóng, nàng cũng sớm học cách thích nghi đi thôi.
Nhữ Liệp nhấp qua một ngụm trà lại chỉ nam tử bên cạnh An Lam Ca, hỏi nữ nhi: “Hinh nhi, còn nhớ Quận ca ca không?”
Nhìn theo chỉ tay của hắn, Nhữ Hinh lại gặp một nam tử tuấn tú khác. Hắn là Lạc Cách Quận, một cô nhi được phụ thân nàng nhận về phủ nuôi dưỡng thành trợ thủ đắc lực. Hắn cùng tuổi với Nhữ Tuân lúc nhỏ nàng thường gọi hắn là Quận ca ca, chỉ là hiện đối với hắn, cũng giống An Lam Ca vậy, một chút cảm giác thân thuộc cũng không có.
Lạc Cách Quận gật đầu nhìn nàng cười: “Hinh muội cũng có nhận ra ta đâu, xem ra chỉ có chúng ta đồng bệnh tương liên a.” Hắn vỗ vỗ vai của An Lam Ca bên cạnh thân mình, xem như thực sự có bạn.
“Không sao không sao, không nhớ thì từ từ bắt đầu lại.” Nhữ Liệp cao hứng nói xong lại ha hả một trận.
Hắn có nói với phu nhân rồi, muốn chọn Lạc Cách Quận là nữ tế, nhưng phu nhân lại cho rằng hắn(LVQ) sơ với Nhữ Hinh lớn tuổi rất nhiều, vì vậy muốn chọn An Lam Ca. Phu thê bất đồng ý kiến, nhưng lại không muốn bất hòa, thế nên tất cả để nữ nhi quyết định. Ai ngờ nàng không nhớ được người nào, vậy liền để từ từ vậy.
An thị lại nói đến chuyện lễ cập kê của Nhữ Hinh nhưng nàng một chút cũng không có lưu tâm chỉ ngồi một chỗ chơi cùng Ái Ái. Dù sao thì cũng chỉ là một buổi lễ thôi mà, có nó hay không thì nàng cũng sẽ trưởng thành thôi nào có gì phải làm to như vậy chứ.
Nhữ Nhiên cầm đậu phộng trên bàn liên tục ném qua thu hút chú ý của muội muội mình. Chỉ là hắn ném không đến, có hạt thì ném quá xa, hạt lại ném quá gần nên nàng cũng không có chút ý qua đó.
Nhữ Dao lại rất hăng hái phát biểu ý kiến, nhớ lại hôm lễ cập kê của nàng cũng là long trọng như vậy. Nàng tuy là thứ nữ nhưng có được không ít tiện nghi của đích nữ nên cũng không cảm thấy thiệt thòi gì.
Nhữ Tuân nhìn Nhữ Hinh cùng Nhữ Nhiên mà á khẩu nói không nên lời. Cả hai huynh đệ bọn hắn đều là không lưu tâm những thứ này. Đây chính là ngộ đãi của đích xuất, mà hắn là nam, lại còn là trưởng tử nên mới được ngộ đãi đó, còn Nhữ Dao là may mắn mà có.
Hắn hiếu kỳ hỏi: “Ngũ muội rất thích nó?”
“Ân.” Nhữ Hinh gật đầu xác nhận: “Muội nuôi nó đã lâu nên có tình cảm đặc biệt.”
Khi buổi nói chuyện đến hồi cao trào, đột nhiên bên ngoài có gia đinh chạy vào thông báo, sau khi hành qua lễ với từng người hắn cung kính nói: “Lão gia, phu nhân, thái tử điện hạ đến.”
Mọi người vừa nghe liền đồng loạt đứng lên bước ra ngoài. Nhữ Hinh vẫn ngồi ở bên trong cùng Ái Ái không hề có dự định bước ra. Không hiểu sao khi nghe được tin tức này nàng một chút cũng không có phản ứng, chỉ cảm thấy bản thân không nên ra ngoài đó mà thôi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhữ Dao đi được một đoạn thấy được liền quay trở vào, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngũ muội cũng nên ra ngoài nghênh đón tránh để người khác ghép cho phụ thân tội xem thường hoàng tộc.”
Nghe vậy, Nhữ Hinh gật đầu đứng lên: “Đa tạ tứ tỷ nhắc nhở.”
Nhữ Dao tốt bụng nhắc thêm một câu: “Không nên ngẩng đầu nhìn thái tử điện hạ.”
Trong kinh thành không ai không biết thái tử là lãnh huyết vô tình. Hắn tuy lấy dân làm gốc nhưng hễ chuyện gì không vừa ý đại khai sát giới cũng là chuyện thường thấy. Nhữ Hinh đã lâu không hồi kinh sợ là làm hắn mất hứng chuốc lấy phiền phức.
Hắn đã là hai mươi lăm rồi nhưng trong đông cung đến một nữ nhân cũng không có, tất cả người hầu hạ hắn nếu không phải nam nhân thì cũng chỉ có thái giám mà thôi. Khắp kinh thành đều đồn đãi hắn đoạn tụ chi phích, mà cả người hắn tản phát hàn khí cũng không người dám đến gần chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn tuấn lãng chi dung kia thôi.
“Ân.” Đáp một tiếng Nhữ Hinh cũng không nói gì thêm.
Nàng biết Trưởng Tôn Tề Duyệt, hắn đã từng là hôn phu của nàng. Thế nhưng từ nhỏ cả hai chưa từng gặp mặt, khi nàng ra đời hắn đã mười tuổi được hoàng thượng cử đi khắp nơi học hỏi. Nghe nói hắn rất giỏi, năm năm tuổi đã cứu được huynh trưởng của mình là Trưởng Tôn Vĩnh Liêm một mạng.
Hoàng thượng cho ra câu hỏi gì hắn đến nghĩ cũng không cần suy nghĩ liền đáp trúng, thế nên ngôi vị thái tử kia hắn ngồi vững đến nỗi không người có thể lật đổ được. Đám đại thần trong triều đại đa số đều nghiên về phía của hắn.
An thị cùng hoàng hậu là tỷ muội kim lan nên sớm đã có quyết định là thông gia, đến tín vật cũng đã định. Khi nàng bị hủy dung, suy nghĩ rất lâu quyết định nói với phụ mẫu về việc muốn ly khai kinh thành thì vô tình nghe được bọn họ nói về vấn đề này.
Lấy dung mạo của nàng đừng nói đến gả cho hoàng tộc, ngay cả có thể gả được ra cửa cũng là khó rồi, đó là còn chưa nói đến ngôi vị cữu ngũ chí tôn kia Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi chắc rồi. Nhưng hiện có hôn ước, phụ mẫu nghĩ nếu như nàng là muốn gả cho hắn liền dùng binh quyền ép hôn, dù gì lấy dung mạo của nàng chính ra gả không ra cửa.
Từ nhỏ sống ở hậu trạch cũng biết đấu đá ác liệt thế nào, nên nàng sớm hạ quyết tâm không gả. Chính vì vậy, nàng đã để phụ mẫu từ hôn. Khi bọn họ nghe được quyết định của nàng cũng khuyên ngăn đủ điều, bọn họ cho rằng nàng chỉ sáu tuổi quyết định không chính xác, rằng sau này nàng sẽ hối hận với quyết định này.
Thế là nàng dùng dung mạo của mình để đả kích bọn họ, bất đắc dĩ họ chìu theo ý nàng. Hôn ước cứ như vậy mà bị hủy đi. Đám hoàng thất nghe được tin này vui mừng không ngớt nhưng lại không dám biểu lộ ra mặt. Đành rằng nàng là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng nhưng ai lại muốn cùng một sửu nữ như nàng có quan hệ chứ, thế nên bọn họ dùng vật chất để bù đắp cho nàng.
Nghĩ lại đến bây giờ nàng cũng không hề hối hận với quyết định của bản thân. Nàng cũng không hiểu vì sao lúc đó nàng có thể làm ra một quyết định táo bạo như vậy, nàng cũng thực sự tự khâm phục bản thân mình.
Cả hai im lặng cùng nhau bước ra ngoài. Thiêm Hương theo phía sau, Ái Ái lại lạch bạch đi ở bên cạnh.
Chỉ là không để bọn họ đi ra đã thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt một thân cẩm y hoàng sắc hơn bảy thước cao bước đến trước mặt của đám người Nhữ gia. Mọi người đồng loạt dừng cước bộ quỳ xuống hành đại lễ. Hai nữ nhân còn chưa kịp bước ra cũng tại chỗ quỳ xuống hành đại lễ, điều này khiến trong lòng Nhữ Hinh cực kỳ khó chịu.
Ba nghìn sợi tóc được búi gọn trên thái tử mão, lưu tô thả dài ra hai bên, dọc theo đường viền khuôn mặt hoàn hảo của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Trên cẩm y, long vân không trảo được thêu đến sống động, ngọc đái bản to bằng gấm văn chìm, cả đôi ngoa tử cũng là tú tuyến kim sắc.
Toàn thân khí khái vương giả toát ra khiến người không thể chống cự chỉ có thể đứng yên mặc hắn chém giết. Đôi mắt tinh anh hữu thần cấp tốc quét hết một lượt rồi dừng tại trên người hai nữ nhân chưa kịp bước ra.
Ngay khi hai nữ nhân kia sắp quỳ xuống, đôi môi của hắn khẽ mở: “Miễn lễ.” Thấy mọi người đứng lên hắn lại nói: “Nhữ tướng hữu lễ, đây không phải trong cung không cần hành đại lễ như vậy.”
Nhữ Liệp đứng dậy lập tức ôm quyền khom người: “Thái tử điện hạ đại giá quang lâm hạ thần không đón tiếp từ xa, thất lễ thất lễ.” Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng đang suy đoán xem mục đích Trưởng Tôn Tề Duyệt đến đây.
Không để bất kỳ người nào mở miệng hỏi, Trưởng Tôn Tề Duyệt mở thanh đi đầu nói ra mục đích: “Biết tin Nhữ ngũ cô nương hồi kinh, phụ hoàng mệnh bổn điện hạ đến tặng lễ vật.” Tầm mắt của hắn không hề thu hồi, cứ như muốn nhìn thủng Nhữ Hinh mới hả dạ.
Nhữ Liệp như bừng tỉnh đại ngộ lách người sang một bên, tay vươn ra phương hướng của hai nữ nhi nói: “Hinh nhi, mau bước đến thỉnh an điện hạ.”
Nhữ Hinh đang một bụng khi vì bị bắt quỳ hành lễ, chân vừa cong loan đã được bảo miễn, còn chưa đứng vững lại bị bắt ra ngoài đó quỳ tiếp, thử hỏi như vậy không khí sao được. Môi nàng mím chặt đầu chôn thật thấp khiến không người có thể thấy được nộ khí được biểu lộ hết lên trên mặt của nàng, chân nhấc lên chuẩn bị bước ra ngoài.
Chỉ là trong khắc kia, Trưởng Tôn Tề Duyệt lại mở miệng ngăn trở: “Không cần phiền phức như vậy, phản chính bổn điện hạ cũng là bước vào trong.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
HẬU TRƯỜNG:
Nhữ Hinh: Luna nương, ngươi đến cùng có phải trêu chọc ta hay không, cho hành lễ hay không thì nói đại một tiếng a!!! Hà cớ gì mang ta lăn qua lăn lại như vậy???
Luna: Vi nương có nỗi khổ, thế nhưng ai bảo nhà ngươi thân phận thấp hơn người ta làm gì??? Trăm vạn lần không thể trách vi nương được!!!
Nhữ Hinh: gầm gừ giận điên người.
Nhữ Dao: …
Nhữ Tuân: Rõ ràng bản thân tự viết còn nói gì mà thể trách, theo ta thấy. . .
Luna: Ta cắt đất diễn của nhà ngươi.
Nhữ Tuân: ToT
Nhữ Nhiên: Ta không nói câu nào cũng bị cắt đất diễn đây này, kỳ này độc giả nhất định không nhớ ta >”