Tâm Thiêu

Chương 14



Tống Đình nằm viện một tuần, đến chủ nhật cậu hỏi Lương Chấn: “Bao giờ xuất viện?”

Lương Chấn nói: “Ngày mai.”

Tống Đình không lên tiếng, ngồi dựa vào đầu giường, không biết tin hay không tin lời hắn. Lương Chấn đi tới đi lui thu dọn đồ đạc, vừa cất đồ vừa nói: “Thật đấy, hôm nay không cần truyền nước, quan sát một ngày rồi mai về nhà.”

Lương Vi và mẹ Lương tới đưa cơm rồi về, trong phòng chỉ còn hai người họ. Lương Chấn thu dọn xong đến ngồi cạnh Tống Đình.

Tống Đình khỏe rất nhanh, không làm lỡ kì thi học kỳ. Nhưng tiểu luận là do mẹ Lương và Lương Vi viết hộ, đây là lần đầu tiên trong đời cậu gian lận, điểm thi rất cao.

Nguyên nhân của bệnh dạ dày vốn tìm rất lâu đột nhiên có kết quả. Tống Đình hồi phục sau phẫu thuật cũng đúng lúc đến ngày cưới của Lương Đạc.

Theo ý của cô dâu, hôn lễ được tổ chức trên một hòn đảo nhỏ theo nghi thức phương Tây.

Ba mẹ Lương và Lương Vi đến sớm hơn, Lương Chấn đưa Tống Đình đến vào buổi chiều trước ngày cưới. Trong nước vẫn đang có mưa tuyết, trên đảo nhỏ lại là khí trời mùa xuân ấm áp. Lương Chấn sợ Tống Đình không quen, nhưng nhìn qua thấy cậu vẫn rất ổn, không có vẻ mệt mỏi do lệch múi giờ, hắn đưa cậu đi dạo bên bờ biển.

Đám cưới vô cùng náo nhiệt, trong nhà bận rộn mấy tháng trời, chọn ngày đẹp đi đăng kí kết hôn, chọn ngày đẹp tổ chức đám cưới. Sắp đến ngày lành, mọi người chạy tới chạy lui kiểm tra, chỉnh sửa lại đồ trang trí. Lúc Lương Chấn dắt Tống Đình về, Lương Vi đang bê đồ bận trước bận sau, chỉ kịp lên tiếng chào hỏi.

Nhìn qua chỉ có hai người họ rất rảnh rỗi.

Lương Đạc chạy tới, chào trước: “Đại ca, anh dâu.”

Sau đó anh không ngừng cười khúc khích, sung sướng ngoác mồm cười lộ hàm răng đều tăm tắp: “Khà khà khà khà khà.”

Lương Chấn thầm nghĩ ai kết hôn cũng biến thành kẻ điên hết à, ngoài miệng nói: “Em làm việc của em đi, không cần để ý đến bọn anh.”

Lương Đạc thầm nghĩ đại ca điên cuồng đố kỵ kết hôn muộn vẫn không biết xấu hổ như xưa, ngoài miệng nói: “Em biết rồi, em bận việc của em, đại ca rảnh rỗi việc của đại ca.”

Anh cười toét miệng chạy vội đi, vẫn bị Lương Chấn đạp một phát, vừa đi cà nhắc vừa xoa xoa mông đi mách mẹ.

Tống Đình cầm con cua nhỏ mà Lương Chấn vừa bắt cho cậu, cậu muốn tìm một chỗ nuôi nó, nhưng không nhịn được kéo tay Lương Chấn. Lương Chấn vừa đạp Lương Đạc, nụ cười thỏa mãn trên mặt còn chưa tan, tinh thần phấn chấn quay lại hỏi cậu: “Anh cầm?”

Tống Đình thu tay không cho hắn cầm, nhưng lại đứng bất động nhìn hắn.

Lương Chấn nói: “Ngốc gì thế?”

Tống Đình trừng mắt lườm hắn, quay người đi.

Buổi tối hai người cùng tắm, Lương Chấn đổ muối tắm vào bồn, ôm Tống Đình vào lòng, một tay bóp cục bọt biển, một tay vô thức sờ lên vết sẹo vẫn chưa mờ đi của cậu.

“Em có mệt không? Có buồn ngủ không?”

Khi nãy hôn môi, Lương Chấn hơi vội vàng, Tống Đình lại không bám chặt hắn nên ngã ngửa ra sau, suýt thì ngã cả vào bồn tắm, may là chỉ có phần tóc sau gáy bị dính nước, Lương Chấn nén cười vớt cậu lên, bây giờ cậu rất không vui, quay đầu đi không thèm nói chuyện với hắn.

“Đang hỏi em đấy.” – Lương Chấn không buông tha, dính sát vào cậu, lồng ngực dán lên lưng cậu: “Em trả lời đi.”

“Không nói anh sẽ hôn em.”

Tống Đình nói: “Mệt, buồn ngủ.”

“Không có tiền đồ.” – Lương Chấn nắm cằm cậu quay người lại, vẫn hôn môi cậu.

Lương Chấn đột nhiên nhớ tới gì đó, rời khỏi môi cậu, thấp giọng hỏi: “Buổi chiều em nhìn anh là có ý gì? Có phải đột nhiên thấy chồng em rất đẹp trai không?”

Mắt Tống Đình hơi giật giật, Lương Chấn cố tình truy hỏi: “Có phải không?”

Tống Đình chột dạ đập mạnh tay xuống mặt nước, bọt nước bắn lên tung tóe, Lương Chấn nheo mắt lau nước trên mặt, mặt dày ôm cậu lại: “Chồng em có đẹp trai không, hả?”

Vốn dĩ hắn không định làm, nhưng bầu không khí bây giờ quá tốt, không biết Tống Đình mệt mỏi hay thế nào mà cũng không từ chối hắn. Lương Chấn nhịn xuống, không làm bừa trong phòng tắm, tắm nhanh cho cậu rồi làm một lần trên giường.

Hắn biết hôm sau phải dậy sớm, Tống Đình ngồi máy bay cũng rất mệt rồi, nhưng mà hắn lại nghĩ chỉ được làm một lần thì ít quá, dây dưa mãi không nỡ bắn.

Tống Đình đã cao trào hai lần, khoái cảm tích lũy đến đỉnh điểm, Lương Chấn không cho cậu thời gian thở dốc, lần thứ ba tinh dịch không phải bắn ra mà là chảy ra, mắt cậu đỏ bừng, mấy ngón tay thon dài siết chặt vỏ chăn, đùi cậu bị hắn ôm sang hai bên run lên bần bật, nhắm mắt lại khóc lóc rên rỉ.

Thực sự không thể chịu đựng được nữa, cảm giác tê dại nơi bụng dưới ép cậu sắp phát điên, Tống Đình hoảng hốt nhận ra gì đó, run rẩy gọi tên Lương Chấn, vô dụng. Cậu cố gắng dùng bàn tay dính đầy mồ hôi chạm lên mặt Lương Chấn ở phía sau, mong hắn ngừng lại, vội vàng gọi: “Anh… Anh ơi…”

“Sao thế?” – Lương Chấn đè tay cậu lên mặt mình, tay kia bóp mạnh mông cậu, dùng tư thế thô bỉ làm cậu, gậy th*t ra ra vào vào lỗ nhỏ ẩm ướt, tóc mái trên trán ướt mồ hôi, đầu v* bị cắn mút đỏ sẫm đứng thẳng, hắn ngẩng đầu mổ lên môi cậu, động tác bên dưới không chậm lại dù chỉ một chút, hơi thở nóng rực phả lên mặt cậu: “Hả?”

Vai Tống Đình cũng run rẩy không ngừng, nước mắt trượt ra khỏi khóe mắt, bàn tay bị Lương Chấn nắm bất lực nắm lại tay hắn: “Không làm, không làm nữa có được không…”

“Có được không…” – Lương Chấn nhẹ giọng lặp lại lời cậu.

Hắn nhìn nửa mặt đầy nước mắt của Tống Đình, dịu dàng đè cậu lại gần mình, quay đầu cậu hôn một cái, bên dưới đột nhiên tập kích tại một điểm duy nhất, Tống Đình nức nở nhắm mắt, lông mày nhíu chặt, môi cậu bị cắn đỏ lừ một mảng, trong họng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, hai chân bị Lương Chấn nâng lên mềm nhũn, toàn bộ sức lực dồn hết vào cái mông đang bị Lương Chấn tàn nhẫn đâm thọc.

“Có được không? Không được” – Lương Chấn dịu dàng liếm đi nước mắt của cậu.

Thuốc bôi trơn đã tan ra, thấm ướt nơi giao nhau của hai người, trong phòng chỉ còn tiếng da thịt va chạm thật mạnh vào nhau và tiếng nức nở dâm mĩ của Tống Đình.

Tống Đình thét lên một tiếng, giọng điệu mềm mại khiến Lương Chấn không chịu nổi, cậu không ngừng nói: “Anh ơi, xin anh…”.

Lương Chấn càng thúc hông mạnh hơn, đâm liên hồi vào điểm mẫn cảm khiến cả hai sướng tê người, khàn giọng hỏi cậu: “Bảo bối, sao hôm nay em lại dâm thế hả”, rồi túm mặt Tống Đình hôn thật nhiều.

Hắn đâm thêm mấy lần, Tống Đình đột nhiên cắn môi im lặng, eo căng cứng, bàn tay bám chặt lấy Lương Chấn, nơi đang dán vào nhau cũng đột nhiên bị xối một đợt nước không bình thường.

Không phải Tống Đình nhịn tiểu không thành, mà cậu bị Lương Chấn làm đến bắn nước tiểu nên lượng nước không nhiều lắm.

Tống Đình mềm oặt ngã vào lòng hắn, cơ thể run bần bật sau cơn cao trào, Lương Chấn ôm cậu đi tắm, cả quá trình cậu đều đỏ mắt cúi đầu, chân run không đứng được. Lương Chấn vòng tay cậu lên cổ mình, cho cậu một điểm tựa.

Nước ấm từ vòi hoa sen chảy xuống hai người, Lương Chấn thoa xà phòng, tắm rửa cho cậu, tắt nước đi mới phát hiện cậu đang khóc. Đôi mắt đỏ lừ lặng lẽ rơi nước mắt. Hắn nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, đau lòng muốn chết, hắn không có gì để giải thích, chỉ biết nhận sai: “Anh sai rồi, bảo bảo, bảo bối của anh, tại anh hết, đừng khóc, nha?”

Tống Đình nhìn hắn như nhìn kẻ thù, một lát sau giơ tay đánh lên mặt hắn, lực đánh mềm như bông, không đau chút nào. Lương Chấn bật cười, nắm bàn tay chưa buông xuống của cậu tự đánh lên mặt mình mấy cái, Tống Đình lại càng khóc nhiều hơn, nhỏ giọng mắng hắn: “Em hận anh, em hận anh.”

Lương Chấn ôm cậu vào lòng, đôi mắt cũng cong lên vì cười, nhẹ giọng nói: “Hận đi, anh yêu em.”

Vừa mệt vừa buồn ngủ, Lương Chấn chưa ôm Tống Đình ra ngoài cậu đã ngủ mất rồi. Có lẽ tối nay cậu vẫn còn sợ, nằm trong lồng ngực của Lương Chấn nói mơ, Lương Chấn ghé sát lại nghe kĩ, phát hiện cậu đang nói: “Anh ơi, xin anh…”

Hôm sau hai người dậy đúng giờ, Tống Đình giận dỗi không chịu nói chuyện với hắn. Có lẽ do trang phục của hai người là một đôi, dù không nói với nhau lời nào cũng khiến người khác nhận ra đây là một cặp.

Cô dâu tung hoa, Lương Vi đẩy nhẹ Tống Đình lên trước, cậu lảo đảo người, bó hoa rơi đúng vào ngực cậu.

Tống Đình ngơ ngác ôm hoa, theo bản năng quay đầu tìm người mặt dày vừa đứng bên cạnh mình. Nắng ấm phủ lên người cậu như đang phát sáng, ánh mắt cậu trong suốt, khóe miệng còn có vết rách nhỏ khó nhận ra, trên bàn tay đang cầm hoa đeo một chiếc nhẫn quý lấp lánh. Lương Chấn bước tới bên cậu, trong tiếng hò hét của Lương Vi và khách khứa, hắn từ từ quỳ một chân xuống.

——END——