Tam Thốn Nhân Gian

Chương 123: Pháp Binh Các!



Ngay khi ánh sáng xuất hiện thì cả đám tu sĩ Chân Tức xung quanh đều rúng động dữ dội. Vương Bảo Nhạc đứng trong đám người, nhìn con đường ánh sáng ngưng tụ mà thành từ đảo Thượng Viện này thì vẻ mong chờ lại càng dữ dội hơn.

- Đảo Thượng Viện không phải giới hạn của các ngươi mà là điểm khởi đầu mới của cuộc đời các ngươi! Tiếp theo, lão phu sẽ tự mình đưa các ngươi lên đảo Thượng Viện, đi theo sau lưng ta, chúng ta xuất phát thôi!

Chưởng viện nói xong thì thân thể lóe lên một cái, dẫn đầu bước lên cây cầu do ánh sáng đó tạo thành, đi thẳng về phía trước.

Đám họ sinh Chân Tức sau lưng ông lập tức nối gót theo sau, bước lên cây cầu ánh sáng nọ, dợm bước đi về phía đảo Thượng Viện ở giữa hồ Thanh Mộc.

Càng ngày, cảnh tượng của đảo Thượng Viện lại càng rõ ràng hơn. Chỉ là đảo Thượng Viện luôn vô cùng thần bí, quanh năm bị mây mù che khuất, cho dù bây giờ đi trên cây cầu ánh sáng này thì đảo Thượng Viện vẫn bị mây mù dày đặc khó mà nhìn xuyên qua giăng kín.

Không lâu sau, đến mép sương mù, chưởng viện mới dừng bước, quay đầu lại nhìn những học sinh kia.

- đảo Thượng Viện là nơi trung tâm của đạo viện Phiêu Miểu chúng ta, nơi này quanh năm đều có mở đại trận thủ hộ, ngăn cách hết thảy. Cho nên các ngươi chỉ có thể nhìn thấy sương mù giăng kín, nhưng đi qua nơi này thì các ngươi sẽ nhìn thấy đảo Thượng Viện thật sự!

Nói xong thì chưởng viện xoay người bước ra, trực tiếp tiến vào bên trong sương mù, bóng dáng biến mất tăm.

Vẻ mong chờ háo hức của mọi người lại càng cao hơn, lục tục bước vào màn sương theo. Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi nối gót theo sau, nhanh chóng đi vào trong màn sương, tựa như đi vào trong nước vậy, xung quanh mờ mịt, ngoại trừ cây cầu ánh sáng dưới chân chỉ đường ra thì không thấy gì hết.

Dù biết rõ không thể nào gặp phải nguy hiểm gì, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn cảnh giác theo bản năng, linh lực trong cơ thể vận chuyển. Không bao lâu sau, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng kinh hô của những người đi trước.

- Trời ạ, đây... Đây chính là đảo Thượng Viện sao!!

- Hoàn toàn khác xa với những gì ta tưởng tượng...

- Nơi này... Là tiên cảnh sao?!

Nghe thấy những tiếng kinh hô vang lên ở phía trước, hai mắt Vương Bảo Nhạc lóe sáng, không khỏi cất bước đi nhanh hơn. Không bao lâu sau, khi hắn bước ra khỏi màn sương thì có một cỗ linh khí nồng đậm hơn bên ngoài gấp mấy lần ập thẳng vào mặt. Sương mù chung quanh đột nhiên biến mất tăm, bên tai lại có thêm vài tiếng kinh hô khác. Hắn nhìn thấy thế giới phía dưới chân và trước mắt.

Dưới chân hắn rõ ràng là một đài cao khổng lồ lơ lửng giữa không trung, nếu nhìn từ trên cao thì cái đài cao này giống như một cái bàn cờ, đứng trên đài cao, Vương Bảo Nhạc nhìn xung quanh, trong lòng dâng lên cao cơn sóng to gió lớn.

Mặt hồ bên dưới trong veo, nhưng lại không có đảo Thượng Viện trong tưởng tượng của Vương Bảo Nhạc, mà là mười hòn đảo nhỏ lơ lửng giữa mây trời bao la!

Từng hòn đảo đều có diện tích sánh ngang với đảo Hạ Viện, nếu chỉ như thế thì có lẽ còn không khiến người ta rung động quá nhiều, lý do bọn họ rung động chính là mười hòn đảo nhỏ này lại giống như mười ngọn núi lớn lộn ngược lơ lửng giữa không trung hơn!

Mỗi ngọn lơ lửng trên trời đều có vô số đỉnh núi nhấp nhô, có thể nhìn thấy ẩn sau mây mù còn có vô số tòa lầu các kiến trúc, có kỳ hoa dị thảo tràn ngập mười ngọn núi này, thậm chí còn có vô số hương thơm ngan ngát lan tỏa ra xung quanh.

Dưới mười ngọn núi lơ lửng này có vô số dây theo, những dây leo này có sợi thô sợi mảnh, chiều dài vô cùng kinh người, nối tiếp với nhau, nối liền mười ngọn núi này lại. Cũng có vô số dây leo rũ thẳng xuống hồ Thanh Mộc bên dưới, vô cùng tươi tốt...

Đây chính là đảo Thượng Viện hoàn toàn khác hẳn với đảo Hạ Viện của đạo viện Phiêu Miểu!

Mây mù xung quanh chính là trận pháp che giấu tất cả, cách ly nó ra. Thậm chí ở mức độ nào đó còn giống như nén không gian vậy, bên ngoài nhìn vào thì tưởng nơi này khá nhỏ, nhưng thực ra nơi này lớn hơn hồ Thanh Mộc rất nhiều.

Tất cả khiến cho những người vừa bước vào đều rúng động dữ dội, Vương Bảo Nhạc cũng mở to hai mắt, trong lòng dậy sóng, thật sự là đảo Thượng Viện này đã vượt xa tưởng tượng của hắn.

Chưởng viện đi ở phía trước cũng mỉm cười, không hề bất ngờ trước phản ứng kinh ngạc của mọi người. Ông ho nhẹ một tiếng, âm thanh rơi vào trong tai các học sinh lại tựa như sấm rền, khiến bọn họ yên tĩnh lại.

- Kết cấu của đảo Thượng Viện và đảo Hạ Viện cũng như nhau, nơi này tổng cộng có mười ngọn núi lơ lửng, mỗi ngọn núi đại biểu cho một các, ứng với các hệ của đảo Hạ Viện! Thực ra kết cấu của đảo Hạ Viện là do bắt chước theo đảo Thượng Viện mà ra.

Sau khi giới thiệu về đảo Thượng Viện xong, chưởng viện lại ôm quyền cúi đầu với mười ngọn núi bay ở phía trước.

Khi ông cúi đầu thì mười ngọn núi bay kia lập tức phát ra hào quang xán lạn, tạo thành mười đạo tia sáng bắn tới, nối liền với đài cao chỗ họ đứng, biến thành mười cây cầu.

Ẩn ẩn có thể nhìn thấy chân cầu ở mỗi đỉnh núi đều có bảy tám thân ảnh đang đứng, cách không đối bái với chưởng viện.

- Học sinh Chân Tức của hệ Chiến Võ đến ngọn núi đầu tiên!

Chưởng viện mở miệng, đám người Trác Nhất Phàm đều bước ra, lần này hệ Chiến Võ có nhiều Chân Tức nhất, chừng hai trăm người, bọn họ bước chân lên cầu đi về phía Chiến Võ các. Lúc này giọng nói của chưởng viện lại vang lên.

- Những người tấn chức Chân Tức tám tấc các khóa đều sẽ được mỗi các cho đãi ngộ khác hẳn những học sinh khác, chẳng những được cho một tòa động phủ mà còn tặng một cái khí cầu nhỏ thay cho đi bộ, đồng thời còn được thưởng một cái túi trữ vật, Trác Nhất Phàm, nhớ đi lĩnh nhé.

Trác Nhất Phàm khựng lại, trong mắt khó nén nổi kích động, lập tức gật đầu đáp lại.

Vương Bảo Nhạc nghe thấy thế thì hai mắt cũng sáng lên, đầy vẻ mong đợi.

Tiếp theo, trong sự sắp xếp của chưởng viện, từng nhóm học sinh Chân Tức lần lượt đi lên những cây cầu khác nhau, tiến vào những ngọn núi bay khác. Khi học sinh hệ Trận Văn bắt đầu đi thì chưởng viện chỉ vào Trận Văn các ở phía xa.

- Trong Trận Văn các có một bí cảnh mở cửa cho tất cả mọi người vào, nơi đó ẩn chứa một đạo truyền thừa thần lôi, sau này các ngươi có thể đến đó xem thử. Đến nay mặc dù chỉ mới có một người đạt được truyền thừa hoàn toàn, nhưng bên trong truyền thừa này có năm loại thần thông, lấy được loại nào cũng rất khá.

Nói xong, chưởng viện đưa mắt nhìn ngọn núi bay thứ bảy, cất giọng nói tiếp.

- Nơi đó chính là Pháp Binh các, các học sinh Chân Tức hệ Pháp Binh còn không mau đi qua!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc run lên, hít sâu một hơi, cúi đầu với chưởng viện một cái rồi mới cất bước đi lên cầu ánh sáng, những người ở sau lưng của hắn lập tức đi theo, đoàn người dần dần đi về phía Pháp Binh các của đảo Thượng Viện!

Theo tới gần ngọn núi bay của Pháp Binh các, những thân ảnh đứng ở cuối chân cầu kia cũng rõ ràng hơn. Bảy tám người này phần lớn đều là thanh niên, mặc trường bào màu lam, một thân tu vi rõ ràng không hề tầm thường, tràn ngập linh uy, nhất là người trung niên mặc áo tím đứng ở giữa.

Ánh mắt của ông rất bình tĩnh, lúc này nhìn đám người Vương Bảo Nhạc đang đi tới, vẻ mặt không giận mà uy, trên người tràn đầy uy áp cuồn cuộn như sóng trào, khiến cho người ta đến gần một chút thôi thì linh khí trong cơ thể sẽ nhộn nhạo bất an.

- Bái kiến các vị tiền bối!

Sau khi bước xuống cây cầu, Vương Bảo Nhạc vội ôm quyền cúi đầu thật sâu, nhưng người đi theo sau lưng hắn cũng học theo, vội vàng chào hỏi.

- Vị này chính là các chủ của Pháp Binh các chúng ta!

Một tu sĩ mặc áo lam đứng bên cạnh trung niên áo tím kia lập tức giới thiệu!

- Bái kiến các chủ!

Không đợi những người khác kịp phản ứng, Vương Bảo Nhạc tranh thủ chào hỏi lần nữa, những người khác cũng nhanh chóng bái kiến.

Trung niên áo tím mỉm cười, khẽ gật đầu một cái không nói gì, sau đó xoay người bỏ đi. Vị tu sĩ áo lam vừa giới thiệu kia rõ ràng hòa ái hơn, nhắc nhở đám người Vương Bảo Nhạc đi theo, lại nhìn Vương Bảo Nhạc vài lần, biết rõ Vương Bảo Nhạc là tấn chức linh căn tám tấc.

Trong lòng Vương Bảo Nhạc có phần thấp thỏm, những người đi sau hắn cũng thế, cả đám đi theo sát phía sau, một đường đi tới, ngắm nhìn từng dãy núi và lầu các xung quanh. Cuối cùng bọn họ nhanh chóng đi tới một đại điện ở dưới dãy núi.

Đến đây thì trung niên áo tím kia mới dừng bước, nghiêng người quay đầu lại, đảo mắt nhìn qua đám người Vương Bảo Nhạc, nụ cười cũng tươi hơn một chút.

- Hoanh nghênh gia nhập Pháp Binh các, biểu hiện của các ngươi lần này rất khá, chẳng những có được hai cái linh căn tám tấc, một người trong đó còn trở thành binh đồ, các ngươi cũng gặp mặt đi.

Trung niên áo tím mỉm cười, nói xong thì lập tức có một người đi tới.

Người này mặc trường bào màu lam, gương mặt tuấn mỹ, dáng người cao ráo, thoạt nhìn khí vũ hiên ngang, thần thái rạng rỡ. Sau khi hắn ta đi tới thì cúi đầu với trung niên áo tím, lúc này mới quay người lại nhìn những gương mặt quen thuộc cũ đang đầy vẻ kinh ngạc, bao gồm cả Vương Bảo Nhạc. Ánh mắt của hắn lóe lên, cười khẽ một tiếng.

- Các vị, đã lâu không gặp.

- Lâm Thiên Hạo!

Hai mắt Vương Bảo Nhạc chợt lóe sáng.