Tam Thốn Nhân Gian

Chương 138: Người mới, ngươi vẫn còn non lắm



Trên bầu trời, Vương Bảo Nhạc đứng trong khí cầu, một đường đạp gió rẽ sóng thẳng đến đảo Thượng Viện với tâm trạng sung sướng. Chu Tiểu Nhã không những được vào đảo Thượng Viện mà còn bái trưởng lão Đan Đạo các làm sư phụ, chuyện này coi như đã giải quyết xong xuôi.

- Trong chuyện này tác dụng của ta cực kỳ quan trọng, may mà ta có dũng khí không sợ thế lực tà ác, mượn cơ hội phá rối cục diện, giành được chiến thắng trong hỗn loạn, giúp cho em bánh bao thuận lợi cả đường.

Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng.

Tên mập chết tiệt này chắc chắn sẽ không thừa nhận lần này cho dù hắn không đi thì em bánh bao cũng sẽ thuận lợi thăng cấp, lúc này tâm trạng của hắn đang tốt bèn mở gói đồ ăn vặt ra, vừa điều khiển khí cầu vừa ăn.

- Có thể vừa bay vừa ăn vặt, loại bản lĩnh này thiên hạ ai có được chứ!

Vương Bảo Nhạc cười ha hả, khí cầu nhanh chóng xuyên qua mây mù tiến vào đảo Thượng Viện.

- Đỗ Mẫn cũng ở Đan Đạo các, mặc dù sau khi đến đảo Thượng Viện thì không gặp mặt lần nào, nhưng kiểu học bá như cô ta đoán chừng sống trong đó cũng thoải mái thôi. Còn có Trần Tử Hằng, tên này cũng giống Trác Nhất Phàm, đều ở Chiến Võ các cả... Ta phải cố gắng, không thể để bọn họ vượt mặt được.

Vương Bảo Nhạc nghĩ vậy rồi hít sâu một hơi, không về động phủ nữa, ánh mắt hắn xẹt qua dãy núi ở giữa, nhìn về phía dãy núi phía Bắc của Pháp Binh các.

Từ linh võng, Vương Bảo Nhạc đã biết được chi tiết về khảo hạch binh đồ, hiểu rằng cần đi đến dãy núi phía Bắc để khảo hạch. Ở đó có một bộ binh tịch chuyên phụ trách toàn bộ trong Pháp Binh Các, tất cả các đệ tử khảo hạch thăng cấp binh đồ, phàm là có kẻ luyện chế được một trăm pháp khí cấp một hoàn mỹ đều có thể đến nơi này nộp, sau khi xét duyệt sẽ có được phận binh đồ.

- Đi thăng cấp binh đồ sau đó chọn bộ môn nhậm chức mới được!

Ánh mắt Vương Bảo Nhạc đầy tha thiết, điều khiển khí cầu bay thẳng đến dãy núi phía Bắc. Lúc đi ngang qua dãy núi ở giữa, hắn chú ý đến trên quảng trường của dãy núi ở giữa đó có một mặt trống rất to, màu đỏ sậm, có vẻ cũ xưa rất bắt mắt.

- Cái kia ắt hẳn là trống hỏi han từng được đề cập đến trong linh võng nhỉ?

Trong lòng Vương Bảo Nhạc chợt động, ánh mắt dừng lại trên chiếc trống lớn kia, hắn đã từng thấy giới thiệu về chiếc trống này trên linh võng, có người nói đây là chiếc trống chỉ có binh tử mới có tư cách đánh vang, tác dụng duy nhất của nó chính là... Mời trưởng lão đến!

Khi gặp phải những chuyện khó giải quyết ở Pháp Binh các, chỉ cần bản thân binh tử có đủ thực lực, đánh vang trống ấy lên là có thể mời trưởng lão đến giải đáp thắc mắc của mình.

Có điều trống này đã đặt ở đó biết bao nhiêu năm nhưng số lần thực sự được người đánh vang lại không nhiều. Một phần là vì nếu không thực sự gặp vấn đề khó giải quyết thì không ai dám đánh trống lung tung làm phiền trưởng lão, ngoài ra là vì chiếc trống này không có dùi, người muốn đánh phải đứng trước mặt trống, dùng vật liệu trống trận cấp cho luyện chế một chiếc dùi trống dùng một lần ngay tại chỗ.

Tay cầm dùi tự chế đánh trống mời trưởng lão đến.

Có điều, tuy cách luyện chế dùi trống này được khắc bên cạnh trống, nhưng độ khó cực cao, trình độ không thua gì linh bảo, mà mỗi binh tử cả đời chỉ có một cơ hội duy nhất, một khi luyện chế thất bại thì không còn tư cách nữa, cho nên mọi người sẽ không sử dụng tùy tiện.

Vương Bảo Nhạc nghe nói ở trên linh võng rằng, cho đến nay dùi trống do binh tử chế tạo ra đánh được nhiều tiếng vang nhất là năm tiếng, vượt qua người khác rất nhiều, thế nên người được mời đến giải đáp không phải là trưởng lão bình thường mà là đại trưởng lão của Pháp Binh các!

- Mỗi vị đại trưởng lão của một các đều có địa vị siêu phàm, trên đại trưởng lão chính là phó tông chủ, tông chủ, thậm chí là.... Thái thượng trưởng lão!

Sau khi tiến vào đảo Thượng Viện, cho dù phần lớn thời gian Vương Bảo Nhạc đều bế quan nhưng cũng đã hiểu về kết cấu của đạo viện Phiêu Miểu nhiều hơn lúc ở đảo Hạ Viện không ít.

Hắn đã biết người nắm quyền cao nhất của đạo viện Phiêu Miểu chính là vị thái thượng trưởng lão như thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.Người này lúc ẩn lúc hiện, nhưng sự tồn tại của hắn cứ như Định Hải Thần Châm, là người bảo đảm cho địa vị của đạo viện Phiêu Miểu thế hệ này trong liên bang!

Dưới thái thượng trưởng lão là tông chủ và ba vị phó tông chủ của đạo viện Phiêu Miểu, dưới nữa là thập các, cuối cùng là nhất viện. Cái gọi là thập các chính là tất cả các trên đảo Thượng Viện bao gồm cả Pháp Binh các, còn nhất viện... Thì chính là đảo Hạ Viện!

Trong mỗi các, tuy mặt ngoài thì các chủ là người quản lý, nhưng thực tế trên các chủ vẫn còn vài vị trưởng lão số lượng khác nhau, và mỗi các lại có một đại trưởng lão duy nhất.

Những người này không tham gia quản lý các, nhưng bọn họ lại lập thành ban trưởng lão, có tư cách bãi miễn phó các chủ hoặc quyết định các chủ.

Hệ thống phân cấp rõ ràng này chính là khung quyền lực của nội bộ của đạo viện Phiếu Miểu. Sau khi Vương Bảo Nhạc hiểu rõ những điều này thì mới cảm nhận được gánh nặng của bản thân, đồng thời càng khát vọng được trở thành binh tử hơn.

Lúc này ánh mắt dời khỏi trống hỏi đáp, Vương Bảo Nhạc cố nén mạch suy nghĩ đang sôi trào, điều khiển khí cầu bay thẳng đến dãy núi phía Bắc, nhanh chóng bay đến vùng trời của bộ binh tịch. Hắn thu khí cầu lại rồi nhảy xuống, trực tiếp bước vào trong.

Học sinh trong bộ binh tịch này rất ít, so với những học sinh phổ thông có số lượng khổng lồ mà nói thì người có thể trở thành binh đồ vốn dĩ không nhiều, cho nên sau khi Vương Bảo Nhạc làm xong thủ tục bèn đi tới chỗ chuyên dụng để khảo hạch. Lúc đứng trước quảng trường có mười tấm bia đá dựng thẳng, hắn nhìn thấy ngoài mình ra còn một thanh niên cao gầy đang nhắm mắt khoanh chân ngồi chuẩn bị trước một tấm bia đá, vẻ mặt hắn ta vô cùng nghiêm nghị, dáng vẻ rất khó dò.

Thấy có người đến, thanh niên kia ngẩng đầu mở mắt ra, im lặng nhìn Vương Bảo Nhạc. Nhưng khi thấy Vương Bảo Nhạc hoàn toàn không có tí chuẩn bị nào đã bắt đầu khảo hạch thì hắn ta nhướng mày, cười khẽ.

- Đệ tử mới à?

Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì quay đầu nhìn sang.

- Khảo hạch binh đồ là chuyện lớn nhất của học sinh chúng ta, sư đệ ngươi không tắm rửa xông hương đã đành, đi đến đây lại không hề chuẩn bị chút nào, đây chính là không tôn trọng việc khảo hạch thăng cấp binh đồ. Ta khuyên ngươi tốt nhất nên chuẩn bị cho kĩ rồi hẵng đến, bằng không tất sẽ thất bại!

Thanh niên thản nhiên nói, dáng vẻ như rất giàu kinh nghiệm.

- Khó đến vậy sao?

Vương Bảo Nhạc vốn tâm thế thoải mái, nhưng nghe thanh niên kia nói xong lại cảm thấy đối phương không phải đang lừa mình, không kềm được kinh ngạc mà đứng lên.

- Hằng năm, cũng chỉ có mười mấy người có thể thành công thăng cấp binh đồ của Pháp Binh các mà thôi, đặc biệt không ít kẻ đều là người đã thi vào đảo Thượng Viên hai năm trở lên, ngươi nói có khó không!

- Luyện chế một trăm pháp khí cấp một hoàn mỹ còn dễ, có thể dựa vào thời gian dài gom lại, nhưng trong khảo hạch ảo cảnh này sẽ chọn ngẫu nhiên mười món, phải làm lại trong thời gian chỉ định, không cho phép xuất hiện bất cứ sai sót nào trong quá trình luyện chế lại, ngươi nói có khó không!

- Những người thi được vào đảo Thượng Viện ai mà chẳng có thiên phú cực cao. Người cảm thấy có thể qua được đến chỗ này thử như ngươi có nhiều lắm, ta đến thi chín lần, đã gặp không ít, nhưng chưa từng thấy ai thành công.

Thanh niên không biết Vương Bảo Nhạc là ai, nói với vẻ hiểu biết sâu rộng dữ lắm.

Nghe hắn ta nói vậy, Vương Bảo Nhạc nhìn hắn với ánh mắt cổ quái, trong lòng thì đang nghĩ, lẽ nào hắn ta kinh nghiệm phong phú, dù sao cũng thi nhiều lần như vậy... Vì thế Vương Bảo Nhạc nửa ngờ nửa tin, trong lòng thấp thỏm, bèn dứt khoát học theo thanh niên kia, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chuẩn bị.

Thấy Vương Bảo Nhạc nghe lời như thế, thanh niên mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ cảm khái, như thể thông qua Vương Bảo Nhạc nhìn thấy dáng vẻ khi lần đầu tiên thất bại của bản thân năm đó. Hồi lâu sau, khi đã chuẩn bị ổn thỏa, hắn bèn vung tay lên, lấy ra một pháp khí đưa vào trong bia đá.

Vương Bảo Nhạc chú ý theo dõi, cũng nhanh chóng lấy ra một pháp khí, học theo đưa vào trong bia đá.

- Vân Sương kiếm?

Thanh niên thấy pháp khí của Vương Bảo Nhạc thì sửng sốt, lại nhìn Vương Bảo Nhạc vài lần rồi lấy tiếp một pháp khí khác đưa vào bia đá. Vương Bảo Nhạc học theo, cũng lấy ra một thứ.

- Linh Vụ thuẫn?

Thanh niên trợn tròn mắt, Vân Sương kiếm lúc trước là một món khó luyện chế trong các pháp khí cấp một. Sau khi nhìn thấy, tuy là hắn kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ nhiều.Nhưng lúc này Vương Bảo Nhạc lại lấy ra một pháp khí cực khó luyện chế khác, không khỏi khiến thanh niên lộ ra vẻ mặt cổ quái, nhưng hắn không phục, thầm hừ lạnh.

“Muốn khoe khoang với ta à? Người mới à, ngươi còn non lắm. Đừng thấy ta thất bại nhiều lần mà coi thường, thực ra mỗi lần thất bại đối với ta đều là bước tiến và sự khích lệ lớn! Không có những lần thất bại đó thì làm sao có ta ngày hôm nay!”

Thanh niên nheo mắt lại, vẻ mặt ngạo nghễ phất tay áo một cái, lấy liền chín mươi tám pháp khí còn lại, trong đó có chín cái cùng cấp bậc với Linh Vụ thuẫn. Hắn đắc ý nhìn Vương Bảo Nhạc, nhưng vừa nhìn thì đầu hắn ta đã ong cả lên.

Vương Bảo Nhạc thấy thanh niên lấy liền gần trăm pháp khí, thế là cũng lấy ra chín mươi tám thứ, có điều pháp khí nào cũng cùng cấp bậc với Linh Vụ thuẫn, phát sáng lóng lánh, muôn màu muôn vẻ. Đống pháp khí khiến thanh niên nhìn muốn lọt tròng, trong lòng hắn ta khiếp sợ, lại không cam lòng mà mắng thầm.

“Tên nhãi này tới khảo hạch hay là đến phá của đây? Đúng là, một cái khảo hạch binh đồ thôi, hắn lấy bao nhiêu pháp khí khó luyện chế như thế ra làm gì chứ?!”