Tam Thốn Nhân Gian

Chương 5: Học sinh đặc chiêu



Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Cốm

Nguồn: TruyenYY

---------------------

Đạo viện Phiêu Miểu vô cùng to lớn, nhất là đảo Hạ Viện, là một nơi cực kỳ có khí thế, nó có thể tiếp nhận tới mười vạn học sinh nội trú ở lại. Lúc này ở phía đông nam của đảo Hạ Viện, tại vị trí Không Cảng có mấy chục khinh khí cầu hình thuyền cực lớn đang đỗ.

Ở đây đang có số lượng học sinh nhiều không đếm xuể, họ mang theo tò mò và phấn khởi, xách túi hành lý từ trên phi thuyền đi xuống, tuy rằng âm thanh ồn ào, nhưng phần nhiều lại là tiếng cười nhuốm màu vui vẻ.

Những người này, đều đến từ những vùng miền khác nhau của Liên Bang, lần này thi vào làm học sinh của Đạo viện Phiêu Miểu.

Trên boong thuyền của một trong các khinh khí cầu hình thuyền, nhóm người Vương Bảo Nhạc đến từ thành Phượng Hoàng đều đang lấy hành lý, cả bọn đều rất hưng phấn, khi ngước xem trời xanh mây trắng, nhìn về học hệ trên các đỉnh núi chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, tâm trạng tràn đầy chờ mong không thốt lên lời.

Chỉ là so với việc tinh thần bọn họ mạnh mẽ phấn chấn, lúc này lão y sư bước ra từ Chủ Các Nội cùng với mấy vị lão sư kia, nét mặt mỗi một người đều có chút kỳ lạ, bọn họ hôm nay đối với đoàn học sinh đến từ thành Phượng Hoàng này đã rất quen thuộc.

Đặc biệt quen thuộc chính là Vương Bảo Nhạc, bởi vậy không cầm lòng được nhìn hắn nhiều thêm vài lần.

Một màn này lập tức bị Vương Bảo Nhạc, một người đã quen nhìn mặt đoán ý chú ý tới, chớ thấy hắn đang đưa mình lẫn trong đám người, nhưng thật ra hắn vẫn luôn quan tâm tới thành tích kiểm tra của mình, mỗi giây phút đều để ý tới chỗ lão sư đang đứng, bởi thế mới nhìn ra được chỗ bất thường.

- Bọn họ sao cứ toàn nhìn mình.... lẽ nào là vì thành tích kiểm tra mình quá mức nghịch thiên? Haha, nhất định là vậy.

Vương Bảo Nhạc nhất thời bị kích động, chỉ là trong lúc kích động này cũng có một chút nghi ngờ. Bởi vì là trong nhóm lão sư kia, có một ông râu dê, lúc ánh mắt rơi trên người hắn, dường như mang theo chút căm uất.

- Tình huống gì đây....

Trong bụng Vương Bảo Nhạc hoài nghi, cảm thấy bộ dạng ông râu dê kia dường như có chút vấn đề, chưa đợi hắn cẩn thận suy xét, tất cả lão sư ở bên trong, bao gồm cả ông râu dê đã bước thẳng đến chỗ bọn họ.

- Trần Tử Hằng, ngươi tới đây, ta dẫn ngươi đi đăng ký

Theo tới gần, trong nhóm lão sư có người đi nhanh lên vài bước, mở lời với người thiếu niên áo đỏ.

Trần Tử Hằng như có điều suy nghĩ, sau khi gật đầu đi tới, liền bị lão sư kia trực tiếp dẫn đi. Có thể thấy được hai người vừa đi vừa nói chuyện, trông có vẻ vị lão sư kia dường như đang cố hết sức giới thiệu cái gì đó.

Vương Bảo Nhạc chứng kiến việc này, ánh mắt chợt sáng ngời, hô hấp tức khắc có chút dồn đập, hắn có chút suy đoán, thầm nghĩ trừ khi thành tích trong đợt kiểm tra tại thời khắc này bắt đầu phát huy tác dụng.

Vì vậy tim hắn đập rộn lên, mang theo chờ mong, ưỡn thẳng ngực, hắn chỉ sợ những vị lão sư kia không nhìn thấy mình.

- Hứa Lưu Sơn, ngươi đi cùng ta.

- Liễu Đạo Bân, ngươi tới đây.

Rất nhanh, những vị lão sư đồng loạt mở miệng, gọi lên từng cái tên, đem tất cả bọn họ gọi ra rồi dẫn đi.

Một màn này, nhất thời khiến nhịp tim của mỗi người đều đập rộn lên, bọn họ cũng đã nhìn ra, những người được điểm danh, hiển nhiên đã đạt thành tích tốt trong bài kiểm tra và được những lão sư này đánh giá cao, bởi vậy mới dẫn đi trước, vì học hệ của bọn họ, ném ra một nhành ô liu.

Đáy lòng Vương Bảo Nhạc đắc ý, mặc dù chưa nghe thấy lão sư kêu tên mình, nhưng hắn rất tự tin với thành tích của bản thân, cảm thấy càng về sau, hẳn càng là người xuất sắc, thậm trí còn chờ mong rất mãnh liệt đối với người lão sư nào đó đánh giá cao hắn.

- Nếu như tất cả lão sư đều nhìn trúng mình, mình nên làm sao, ai ôi, đau đầu quá, không biết nên chọn thế nào nữa.

Trong lòng Vương Bảo Nhạc sung sướng, ngẩng đầu ưỡn ngực. Chỉ là hắn đợi rất lâu, thấy cả Đỗ Mẫn cũng đã bị gọi đi, mấy trăm người học sinh bên cạnh, lúc này chỉ sót lại ước chừng tám phần, hắn có chút bối rối.

- Không thể nào!

Vương Bảo Nhạc xoa xoa mồ hôi trên trán, khó mà bình tĩnh.

Nhất là nhìn thấy những vị lão sư kia không ngừng dẫn người rời đi, lúc này ở lại đã chẳng còn mấy vị. Đến lúc tất cả lão sư đều đi gần hết, ngay cả lão y sư, sau khi liếc mắt nhìn hắn thì cũng rời đi. Bấy giờ chỉ còn lại ông râu dê mang vẻ mặt như người khác thiếu tiền mình, Vương Bảo Nhạc cảm thấy trước mặt mình tối đen.

Đúng lúc này, ông râu dê với vẻ mặt khó ở ấy, lồng ngực phập phồng lên xuống vài cái, dường như rất không tình nguyện, lại thêm cực kỳ bất đắc dĩ. Đã là con đường hay ho mà mình tự chọn, dù khó khăn hơn nữa, cũng phải tiếp tục bước tiếp, một câu châm ngôn.

- Vương Bảo Nhạc, còn không đến đây!

Câu nói này, dường từ chạy từ kẽ răng mà ra, sau khi nói xong, ông râu dê xoay người đi xuống khỏi phi thuyền.

Vương Bảo Nhạc lập tức bị kích động, chỉ cảm thấy thanh âm này như tiếng trời. Hắn không có thời gian đi cân nhắc vẻ mặt của đối phương, nhanh chóng chạy theo như bay, rất là ân ần đi sau lão râu dê. Bộ dạng dường như nếu đối phương có hành lý, hắn sẽ không chút do dự đi tới xách giúp.

Sau khi bọn họ rời đi, những đệ còn xót lại đều được người ta dẫn đi xuống, những người học sinh không có biểu biện đặc biệt này, sẽ trong mấy ngày tiếp theo, từng người tự chọn học hệ cho mình.

Lúc này bên ngoài Không Cảng của đảo Hạ Viện, lão râu dê chắp tay sau lưng, sắc mặt đen sì, đi thẳng tắp về phía trước. Phía trước mặt hắn lúc này đang có vài phi thuyền nhỏ đang đậu, có mấy tên học sinh trẻ tuổi khóa trước mặc viện phục màu xanh, đang rất hưng phấn đứng chờ ở đây. Thường thường nhìn thấy nữ sinh nào dáng dấp không tệ xuất hiện, bọn họ liền lập tức chạy tới nhiệt tình hỏi han ân cần, đến lúc thấy lão râu dê đi đến, thì cả đám vội vàng khép na khép nép.

- Thầy ơi đi chậm một chút, hệ của chúng ta là gì vậy ạ?

Sau lưng ông râu dê truyền đến âm thanh thở hổn hển của Vương Bảo Nhạc. Thật ra bản thân ông râu dê này chính là một cao thủ, đi rất nhanh, người như Vương Bảo Nhạc chưa từng luyện qua võ cổ rất khó để bước theo.

Ông râu dê trong lòng đang phiền muộn, từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội màu tím, ném thẳng đến cho Vương Bảo Nhạc đang chaỵ sau, hừ một tiếng.

- Tự đi tới Hệ Pháp Binh đăng ký. Ta còn có việc, phải đi trước.

Nói rồi, ông ta bước vào một phi thuyền nhỏ, nhanh chóng bay đi.

Vương Bảo Nhạc tiếp được ngọc bội mà vẫn cứ phiền muộn, hắn thấy được thái độ của đối phương không tốt.

- Lẽ nào mình biểu biện quá giỏi, bị lộ ra gì rồi... Ai, Hệ Pháp Binh là cái hệ gì?

Vương Bảo Nhạc vỗ trán, cầm miếng ngọc bội đứng ở đó, trong lòng buồn rầu, không tự chủ lấy túi đồ ăn vặt từ trong hành lý ra, ăn đã.

Hắn cảm thấy ông râu dê này thật không đáng tin cậy, lúc này rơi vào đường cùng, chỉ có thể tự mình đi hỏi thăm. Trong ngày có nhiều học sinh mới đến này, số người trong đảo Hạ Viện của Đạo viện Phiêu Miểu quá đông, đặc biệt Không Cảng, phải nói là cả biển người, thời tiết vốn đã nắng nóng, giờ càng oi bức thêm.

Tuy có gió thổi tới, những lại mang theo hơi nóng, Vương Bảo Nhạc đứng ở đó lau mồ hôi, thấy phía xa có người bày sạp bán nước đá, gọi là Băng Linh Thủy, giá cả mặc dù đắt đỏ, nhưng Vương Bảo Nhạc là loại người không bao giờ để mình chịu khổ, dù có đắt hơn nữa cũng phải chạy tới mua vài bình, đặt vào trong túi hành lý.

Vừa uống Băng Linh Thủy lành lạnh, Vương Bảo Nhạc vừa nhìn ngó bốn phía xung quanh, ngắm Không Cảng khắp nơi náo nhiệt. Thậm chí còn thấy có người đang phát sóng trực tiếp hình ảnh học sinh mới nhập học, lờ mờ nghe thấy tiếng nói nói phải có quà tặng.

Đang nghe ngóng dò hỏi, Vương Bảo Nhạc không tiêu phí quá nhiều thời gian đã tìm hiểu được một chút về Hệ Pháp Binh, trong lòng hắn tức khắc nóng như lửa, ngồi trên phi thuyền nhỏ của Pháp Binh Phong tiến về phía trước.

Đợi đến khi tới được Pháp Binh Phong, số người nơi này cũng đông đúc như vậy, đám người đó có thể là tới tham quan để chuẩn bị lựa chọn, hoặc có người đã sớm quyết định trước tới đây trình đơn xin nhập hệ.

Cũng có không ít học trưởng và học tỷ làm tình nguyện trong Pháp Binh Hệ, đang ở chỗ này chịu trách nhiệm tiếp đãi, làm một người dẫn đường thân thiết cho những học sinh mới đến này. Đưa mắt nhìn khắp nơi nhốn nháo đầu người, ồn ảo vô cùng.

- Hệ Pháp Binh, nhìn như là luyện khí, nhưng thật ra lại khác biệt, có thể luyện ra bảo vật của thiên địa.

Cùng với đoàn người đi về phía trước, Vương Bảo Nhạc nghe được một vị sư tỷ mặt ngựa phía trước đang hăng hái giới thiệu, vô cùng nghiêm túc, rất phù hợp với lời giới thiệu lúc trước hắn nghe thấy về Hệ Pháp Binh, khiến hắn cảm thấy nghe vào tai rất oách.

- Hệ Pháp Binh của đạo viện Phiêu Miểu là số một tại Liên Bang. Bất kể là pháp khí, chiến khí hay dân khí đều tinh thông. Mỗi một người tốt nghiệp từ hệ chúng ta đi ra ngoài đều trở thành kẻ có thể chạm vào bỏng tay!

Sư tỷ mặt ngựa đi đằng trước, vừa giới thiệu vừa dẫn đường, giọng nói cực kỳ nhiệt huyết giống như thể mình vô cùng tự hào vì được theo học hệ này.

- Vừa rồi ở trên không, chắc các đệ cũng biết được núi Pháp Binh ta chia thành ba khu vực chính. Nơi đó chính là ba đại học đường, theo thứ tự là học đường Linh Hạch, học đường Hồi Văn và học đường Linh Phôi.

- Mỗi người các đệ đều có sở trường riêng, mà sinh hoạt ở đạo viện tương đối tự do. Mỗi một học hệ đều sắp xếp những học đường cố định, bất cả học sinh mới hay học sinh cũ đều có thể đến đó học tập, thời gian còn lại tự mình tu luyện. Mặc dù hàng năm đều tổ chức khảo hạch nhưng không nghiêm khắc quá đâu, chỉ có đại khảo ở Thượng Viện mới là quan trọng! Nếu trong vòng năm năm tới, từ đầu đến cuối các đệ không thể thi vào Thượng Viện thì chỉ có thể rời khỏi đây thôi.

Nghe sư tỷ nói đến khảo hạch, Vương Bảo Nhạc càng thêm chú tâm, cả đám người xung quanh cũng như vậy.

- Dù vậy cũng đừng lo lắng thái quá làm gì, bây giờ thi vào Thượng Viện còn quá xa vời với các đệ. Được rồi, học sinh mới muốn vào hệ học đều phải qua nơi này.

Đảo mắt thấy đám học trò ai nấy đều chăm chú không rời mắt, sư tỷ dẫn đường mỉm cười, dừng chân bên cạnh gương đá cao khoảng mười trượng ngay giữa sườn núi.

Từng đường nét trên gương đá đều rất cổ xưa, dựng đứng ở nơi đó mà lan tỏa nét tang thương không nói nên lời. Phía trên khắc từng đạo phù văn trôi chảy, nhìn sao cũng không thấy tầm thường.

- Lấy thẻ ngọc của các đệ đóng dấu vào đây là có thể xuống núi rồi. Muộn nhất là ba ngày sau ở Hạ Viện sẽ thông báo danh sách trúng tuyển các đại học hệ.

Sư tỷ mặt ngựa vừa nói vừa lau mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô, đứng một bên ngắm nghía lũ học sinh này, làm lòng cô thổn thức như thấy bóng dáng mình năm đó qua bọn chúng.

- Cũng không biết bao nhiêu người trong số này có thể trúng tuyển. Dù sao cũng không nhiều lắm. Mỗi giới tối đa chỉ lấy bốn ngàn người mà thôi.

Lúc sư tỷ mặt ngựa đang thao thao cảm thán, thì Vương Bảo Nhạc lập tức chú ý đến hành động lau mồ hôi liên tục của tỷ ta, tranh thủ lẻn tới gần, lấy trong bọc hành lý ra một bình nước Băng Linh mát lạnh, dúi vào tay cô.

- Sư tỷ vất vả rồi, đệ đại diện cho các bạn học sinh mới ở đây cảm ơn sư tỷ đã giảng giải tận tình như vậy. Sư tỷ uống ngụm nước đi!

Bộ dạng Vương Bảo Nhạc vừa thật thà hiền hậu, giọng điệu lại chân thành cảm ơn, khiến sư tỷ mặt ngựa không khỏi chú ý đến hắn thêm vài phần, dần dà có thiện cảm hơn. Thật sự cô đã nghênh tiếp rất nhiều thế hệ học sinh mới, nhưng những người quan tâm đến cô thì không có mấy người.

Những bạn học khác đều đồng loạt liếc sang, dù sao lời Vương Bảo Nhạc nói cũng không hẳn chỉ vì lợi ích của hắn, mà là đại diện cho tất cả bọn họ nên đối ai nấy đều có ấn tượng không tệ đối với Vương Bảo Nhạc.

Chỉ với một bình nước Băng Linh đã chiếm được nhiều thiện cảm như vậy khiến Vương Bảo Nhạc rất đắc ý, cảm thấy tiềm năng làm quan của mình lại cao lên một chút.

Một lát sau, từng nhóm học sinh mang theo mong chờ nhốn nháo lại gần gương đá, tay cầm thẻ ngọc màu trắng ấn bên trân gương đá, ngay tức khắc thẻ ngọc tỏa ra vòng sáng lấp lánh, vậy là đã đóng dấu xong.

Mỗi người bọn họ đều sở hữu một thẻ ngọc, lúc đến đảo Hạ Viện được các lão sư đưa cho. Chỉ là khi Vương Bảo Nhạc nhìn thẻ ngọc trong tay, tròn mắt ngạc nhiên.

- Đây là thứ gì.. tại sao tôi lại không có..

Qua quá trình tìm hiểu, biết rõ lai lịch, Vương Bảo Nhạc cảm thấy lão râu dê kia không phải người đáng tin.

Cho đến khi tất cả mọi người ấn thẻ ngọc xong, chỉ còn lại mỗi Vương Bảo Nhạc là chưa. Sư tỷ dẫn đường nhìn sang hắn, ân cần hỏi han.

- Sư đệ có gì muốn hỏi sao?

- Thẻ của đệ không giống người khác..

Vương Bảo Nhạc do dự giây lát, sờ thẻ ngọc ánh tím trước ngực, sau đó cẩn thận đặt trên gương đá.

Trong giây phút thẻ ngọc chạm vào gương đá, bỗng nhiên toàn bộ thẻ ngọc sáng rực hào quang màu tím mãnh liệt, ngay cả gương đá cũng lan tỏa vòng sáng lấp lánh, thậm chí còn có tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên động địa, chấn động ngọn núi Pháp Binh.

Khí cuộn thành sóng lan rộng ra tứ phía, khiến lũ học sinh vây xung quanh chấn động không thôi, sợ hãi lùi lại về sau.

- Chuyện này là sao?

- Cái gì đang xảy ra vậy?

Ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng giật mình kinh ngạc.

Chuyện lạ vẫn còn tiếp diễn, thậm chí còn khủng bố hơn trước. Trong vòm sáng tỏa rực khắp chốn, đỉnh núi Pháp Binh đột nhiên nghe tiếng tiếng chuông trang nghiêm chậm rãi vang lên, như thể muốn thông báo đến toàn bộ hệ Pháp Binh!

Keng.. keng.. keng..

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ trên dưới núi Pháp Binh, bất luận là học sinh ở trên núi hay chốn học đường, hay là những người đang tu luyện trên các tòa viện ngự trên đỉnh núi.. cũng không khỏi ngẩng đầu lên nghe ngóng.

Sư tỷ mặt ngựa đứng bên gương đá giờ đây đầu óc ong ong, bỗng nhiên trợn tròn mắt không dám tim, la lên thất thanh.

- Học sinh đặc chiêu!!!

- Tỷ nói gì cơ?

Vương Bảo Nhạc càng lúc càng thấy mình như mộng du vậy.

Cùng lúc tiếng chuông đang ngân vang khắp nơi, trong đại điện tràn ngập linh khí trên đỉnh Pháp Binh, lão râu dê đang ngồi nghiên cứu một cuốn sách cổ, tâm tình mới bình tĩnh trở lại, đã lập tức phiền não dậy sóng.

- Thằng quỷ khốn khiếp này sao lại đến nhanh như thế!

Đáy lòng vô cùng buồn bực, vừa nghĩ đến năm năm quyền hạn của mình đi tong, cảm thấy ruột gan đứt đoạn vì hối hận.

Nếu như không ai tới quấy rầy thì ông cũng cho qua. Ai ngờ từ lúc tiếng chuông vang lên, chốc chốc bên ngoài đại điện lại có mấy người chạy như bay vào, họ chính là các lão sư giảng dạy của hệ Pháp Binh.

- Lão già Trương Hữu Đức, có phải lần này ông chiêu mộ về cho hệ chúng ta một mầm non tuyệt đỉnh đúng không?

- Haha, lão Trương à lão Trương, ta vẫn biết mắt nhìn người của ông rất tốt mà! Mầm non kia đâu? Mau mau gọi đến cho ta ngắm một chút!

Các vị lão sư hưng phấn tiến vào, lão râu dê sau khi nghe xong lời bọn họ nói, sắc mặt đen như đít nồi, có cảm giác như mình vừa vớ phải một cục cứt chó, dù cho nước mắt chảy thành hàng cũng phải ăn bằng sạch khiến ông chỉ có thể cứng rắn, cố mỉm cười.

- Không sai, đó là một.. Mầm non tốt! Ta có pháp khí phải luyện.. ta đi trước..

Dứt lời, lão râu dê đã ba chân bốn cẳng rời đi. Chỉ sợ ở lại thêm chút nữa, ông không nhịn được mà giáng một chưởng đập chết “mầm non tốt” kia!