Tâm Tình Lạc Giữa Biển Tình

Chương 20: Bỏ trốn



Dù là anh không hề hỏi cô thực sự bây giờ làm cái gì, rắc rối ra sao. Nhưng anh thực sự cảm thấy đây là điềm báo không hề nhỏ, tính mạng của cô đang bị đe dọa.

- Em có thấy dù chúng ta coi như chẳng có gì diễn ra nhưng vẫn không thể lẩn tránh không?

Một câu hỏi ngẫu nhiên, hướng Như Ân về vấn đề trước mắt.

Đúng vậy!

Bây giờ dù có tiếp tục ở đây, vứt xác đi thì giải quyết được cái gì cơ chứ. Nghiêm Thục có thể không do dự mà giúp cô nhưng những người dân ở đây thì như thế nào?

- Anh nghĩ ra gì chưa? Có phải tôi không lên ra tay không?

Nghiêm Thục để ý từng cử chỉ và cách nói chuyện của cô, anh thấy cô rất biết cách hại người nhưng lại không hề chuyên nghiệp cho lắm. Tay cô cũng có vết chai do cầm súng nhưng lại rất mờ như là mới tập trong thời gian thôi vậy.



Anh vươn tay mình ra với lấy tóc cô mà xoa nhẹ.

- Cô nhóc, em rất già nua nha...nhưng nể tình em cho anh đi du lịch ké thì anh dẫn em đi chạy trốn. Có được không?

Bị anh bất chợt xoa đầu làm cô hơi lùi lại, sau đó lại nghe thấy câu nói đó lại như bị cuốn. Cô có cảm giác thật ngớ ngẩn.

- Vì sao?

Nghiêm Thục chỉ nhướng mày, giơ tay tỏ vẻ bất khả kháng.

- Kẻ muốn ra tay với em hiện đã cho người đến đây rồi, em lại nghĩ tối vẫn có thể ngủ ngon à? Hay là muốn...để người khác ngắm em ngủ?

Anh muốn nói thẳng là nếu cô không trùng hợp phát hiện thì có khi ảnh cô thay đồ cũng đã sớm lộ ra ngoài rồi. Câu nói đến cổ họng lại bị anh sửa lại, anh sợ cô tức giận mất.

Như Ân thoáng thấy lạnh sống lưng. Nếu là Nato thì chắc không phải sử dụng mấy trò này đâu chứ? Bên đó là phía phục vụ cho các nước tư bản, liên quan đến chính trị, quân sự, kinh tế. Càng nghĩ cô càng thấy có gì đó sai sai. Nato thích mấy trò mèo này? Nếu là họ thì có khi còn dễ nói chuyện. Nhưng...

- Hình như tôi gây rắc rối rồi thì phải...

Bỗng dưng Nghiêm Thục thấy Như Ân ngước mắt lên hướng về gương mặt anh mà thốt lên câu rất đáng yêu như vậy.



- Em biết nó là rắc rối?

Cô...chỉ là không nghĩ chu đáo một tí thôi mà kéo cả vấn đề to ra.

Nghiêm Thục thấy cô và anh mà cứ ở đây thì chỉ sợ ảnh hưởng đến rất nhiều người, liên lụy đến cuộc sống yên bình ở đây mà thôi.

- Đi thôi, hiện tại cũng sắp chập tối rồi, cũng là giờ ăn tối của người dân quanh đây. Chúng ta phải tận dụng lúc này mà đi thôi. Cái xác này thì để dưới gầm giường đi.

Nói xong anh liền dùng lực đá mạnh cái xác vào gầm giường.

Như Ân thấy vậy thầm nhận xét, lực chân anh cũng thật lớn, cái xác đó là một gã đàn ông cũng to con vậy mà bị anh đá cái đã lăn vào gầm giường.

...

Họ không cầm theo quá nhiều đồ, trừ tiền và giấy tờ tùy thân thì chẳng cầm lấy một bộ quần áo. Hai người một trước một sau đi vòng qua hướng cánh đồng. Người thấy thì chỉ nghĩ họ đi dạo. Nhưng cũng có vài kẻ được cài vào đây thì thấy có gì đó sai sai.

Chúng đến nơi tìm cái tên vừa đi thực hiện kia, chúng phát hiện ra cái xác chết. Mặt của họ đều trở lên hung tợn.

Có một kẻ đầy tớ nhìn vậy thì chửi thề câu.

- Mẹ nó...

Một tên tự xung là chỉ huy của mấy người giả dạng làm người chăn cừu thầm tính kế.

- Tất cả đi theo hướng cánh đồng, tìm bằng được hai đứa nó cho tao. Không tìm được thì đợi tổ chức lo ma chay cho các ngươi đi.

- Rõ...

...

- Còn đi được không?

Nghiêm Thục và Như Ân cùng nhau đi men theo con đường lúa mì, anh luôn đi trước dẫn đường cho cô. Lúc đầu, thấy cô cũng theo kịp mình thì anh vẫn để cô tự đi.