Cửu Nương mới chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, do phụ thân đam mê cờ bạc nên nàng sớm phải gánh món nợ trên vai.
Năm ấy phụ thân của nàng nợ người ta một khoản lớn rồi không có lương tâm một mình bỏ trốn, để lại mình nàng bơ vơ trong nhà, nếu không phải nàng có chút võ công mèo cào trốn thoát được bọn đòi nợ, có lẽ lúc này nàng đã bị người ta bán vào kỹ viện.
Mặc dù trốn thoát nhưng nàng không chỉ không có chỗ dung thân, mà trong người còn không có một đồng nào. Hơn nữa người của bọn sòng bạc lùng sục khắp nơi để tìm người, nàng vì rơi vào bước đường cùng mới phải cải trang thành nam nhân.
Trùng hợp lúc đó Cung vương phủ muốn mua nô tài, nàng thầm nghĩ có vương phủ làm nơi cư trú thì cho dù bọn người ở sòng bạc gan to bằng trời, cũng không dám chạy đến vương phủ bắt người.
Cung vương phủ chọn nô tài rất nghiêm ngặt, kỳ hạn bán thân dài nhất là trọn đời, còn ngắn nhất cũng phải năm năm. Nam tử bán thân phần đa vì đần độn chậm chạp, mà Cửu Nương so với những người này lại nhanh nhẹn hoạt bát hơn rất nhiều, cho nên được quản gia lựa chọn cũng nằm trong dự liệu của nàng.
Cửu Nương được quản gia đưa về vương phủ, mới vừa đến cửa đã có một chiếc xe ngựa dừng lại phía bên ngoài, quản gia vội vàng quay sang nói với mấy nô tài vừa mới bán thân:
“Vương gia trở về, các ngươi ngoan ngoãn cho ta, lập tức cúi đầu xuống, không được phép nhìn thẳng vương gia.”
Cửu Nương cùng những người khác nhanh chóng hành lễ, sau đó nàng nghe thấy rất rõ ràng một giọng nói ấm áp như gió xuân:
“Đây đều là những nô tài mới nhập phủ sao?”
Cửu Nương nghe tiếng liền hơi hơi liếc mắt lên, nàng nhìn thấy ngay phía trước mình là một thân áo bào màu trắng.
“Khởi bẩm vương gia, đây là nhóm nô tài mới chọn được hôm nay.”
Thời điểm Cửu Nương đến vương phủ, nàng đã biết người trong vương phủ này chính là hoàng huynh của đương kim hoàng thượng — Cung Vương, nhưng từ xưa đến nay luôn có quy định bất di bất dịch là chỉ con của hoàng hậu mới được thừa kế ngôi vị, cho nên Cung Vương sẽ không có tư cách kế thừa ngai vàng.
Nói một chút về vị Cung Vương này, ở kinh thành không ai không biết Cung Vương là một người cực kỳ ôn hoà, tuy nhìn bề ngoài quân tử khiêm tốn nhưng chỉ cần nghe đến danh hiệu của hắn là quân địch đã sợ mất mật. Cung Vương chỉ khoảng ba mươi nhưng đã lập vô số chiến công hiển hách, hắn vừa là vương gia vừa là đại nguyên soái khiến người người kính trọng và nể phục.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là vương phi của Cung Vương đã qua đời từ ba năm trước.
Vương phi bệnh nặng qua đời chưa đến một tháng thì Cung Vương đã lại phải xuất chinh, nửa năm trước đây hắn mới trở lại kinh thành. Vì quanh năm hầu như đều ở biên cương, cho nên vương phủ cũng không có nữ chủ tử, hơn nữa tất cả tâm tư của Cung Vương đều đặt ở trên chiến trường, vì thế hắn rất ít để ý đến cuộc sống của mình.
“Trần bá bên kia nói đang thiếu người, ngươi chọn hai người thông minh nhanh nhẹn đưa qua đó đi.”
Cung Vương ngữ khí nhàn nhạt, sau khi nói xong liền rời đi.
Mãi đến khi Cung Vương rời đi, Cửu Nương mới dám ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng cao ngất như cây tùng đã rời xa.
“Ngươi… còn cả ngươi nữa, mau đi theo ta đến Nam Uyển.”
Bị quản gia điểm mặt, Cửu Nương mới nghĩ tới lời Cung Vương vừa nói chọn hai người thông minh nhanh nhẹn đến chỗ Trần bá, mà nàng chính là người thông minh nhanh nhẹn. Chỉ là nàng rất tò mò không biết Trần bá là người thế nào lại có thể khiến cho Cung Vương tự mình sắp xếp người?
“Mười năm trước Trần bá từng cứu Vương gia, Trần bá trong vương phủ này cũng coi như là một nửa chủ tử, các ngươi cứ hầu hạ cho tốt là được rồi. Trần bá này không yêu thích cái gì ngoài việc ủ rượu, các ngươi có thể giúp hắn bê rượu nhưng ngàn vạn lần không được động vào rượu của hắn, rượu chính là mạng sống của hắn ta…”
Quản gia nói liên miên cả một đoạn đường, đến khi tới Nam Uyển thì Trần bá trong miệng hắn chẳng qua chỉ là một tiểu lão đầu.
Vừa mới tiến vào Nam Uyển đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, Cửu Nương không ngờ tới đánh bậy đánh bạ lại đánh đúng một nơi toàn rượu.
Dòng họ nhà nàng trước đây chính là một trong những thế gia ủ rượu có tiếng trong kinh thành, chỉ là đến thế hệ của phụ thân nàng thì ông lại ham mê bài bạc, cuối cùng táng gia bại sản cũng vì thứ này.
Cửu Nương đến vương phủ được nửa tháng, mọi chuyện vẫn bình yên vô sự, duy nhất có một chuyện ngoài ý muốn đó là Trần bá khá yêu thích nàng, đại khái vì Trần bá rất nhạy cảm về phương diện ủ rượu.
Mà Cửu Nương đã biết ủ rượu từ năm tám tuổi, hiện tại nàng mười lăm tuổi đã có thể ủ ra loại rượu có mùi hương thuần khiết, điều này khiến cho Trần bá đã ủ rượu được mấy chục năm liên tục tán thưởng.
“Tiểu Cửu, hôm nay thuộc hạ của Vương gia ở lại phủ bàn luận chính sự, ngươi đem rượu sáng nay mới mở bưng qua đó đi.”
Cửu Nương làm việc chịu khó lại không nói nhiều, Trần bá bảo nàng làm gì là nàng liền đi làm, cũng không có hỏi vì sao.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ rượu ngon, nàng liền bưng rượu đến sân trước.
Còn chưa tới trong sân, Cửu Nương đã nghe thấy tiếng binh khí va chạm vào nhau, lúc cúi đầu đi qua mái vòm nàng liền nghe thấy một tiếng hét gấp gáp:
“Cẩn thận!”
Cửu Nương giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy một cây đao đang bay về phía mình, nàng lập tức buông lỏng khay rượu trên tay, đứng ngây người nhìn cây đao, hoàn toàn quên mất phải tránh ra chỗ khác.
Ngay tại lúc nghìn cân treo sợi tóc, thắt lưng nàng liền bị người ta ôm lấy, một thân ảnh màu trắng nhanh chóng xuất hiện trước mắt nàng. Hắn vung thương cản lại thanh đao, sau đó tung chiêu hất ngược thanh đao về hướng không người, thanh đao đập trúng vại nước trong sân viện rồi rơi loảng xoảng xuống đất. Vại nước bị đập trúng vỡ tan, nước ào ạt chảy ra hoà cùng rượu rồi lênh láng trên sân.
“Ngươi không sao chứ?”
Cửu Nương ngây ngốc ngẩng đầu, lúc nhìn thấy người trước mặt, nàng chợt cảm thấy đây là nam nhân đẹp mắt nhất mà nàng từng thấy, phiêu diêu tự tại giống như trích tiên.
Cửu Nương lắc lắc đầu, trong nháy mắt hồi phục lại tinh thần. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.
Nàng… nàng thiếu chút nữa thì biến thành oan hồn dưới lưỡi đao kia!
Cung Vương nhìn sắc mắt người hầu thì cũng biết là bị doạ cho sợ, hắn lập tức quay người nhìn về đám thuộc hạ của mình, khẽ nhíu mày nói:
“Vừa nãy ai là người ném đại đao, mau ra đây xin lỗi.”
Từ trước đến nay, Cung Vương làm người luôn dùng lý để khiến người ta tâm phục, hơn nữa hắn cũng không bao giờ dùng thân phận của mình để đè ép người khác, cho nên muốn thuộc hạ của mình ra xin lỗi cũng là hợp tình hợp lý.
Cửu Nương vốn đang sợ kinh hồn bạt vía, nghe được mấy lời của Cung Vương, nàng vội vàng nói:
“Vương gia, tại nô tài không nhìn đường nên không thể trách người khác.”
Cung Vương nghe vậy liền quay đầu nhàn nhạt cười với Cửu Nương:
“Ngươi chỉ là không nhìn đường, còn bọn họ lại không nhìn người.”
Khoé miệng Cung Vương lộ ra một nụ cười thản nhiên, nhìn kỹ có thể thấy một tia vui vẻ rất nhạt. Sắc mặt Cửu Nương vốn trắng bệch liền chậm rãi trở về hồng hào, tim đập so với lúc bị doạ sợ còn nhanh hơn, Cung Vương rốt cuộc nói cái gì, nàng hoàn toàn nghe không lọt tai.
Cửu Nương càng không chú ý tới đã có một đám nam tử hán to cao lực lưỡng đứng ngay trước mặt nàng, đến khi phát giác ra thì nàng đã bị biểu tình trên mặt mấy nam tử này doạ cho lùi về phía sau một bước.
“Xin lỗi!!!” Giọng nói đồng thanh như tiếng chuông đồng.
Đây… đây đâu phải là xin lỗi, rõ ràng là tới trả thù thì có!
“Mấy phó tướng này của bản vương trông có vẻ hung thần ác sát vậy thôi, ngươi đừng hoảng sợ.”
Cửu Nương sợ hãi giương mắt liếc nhìn đám phó tướng hung thần ác sát… sau đó vội vã thu hồi ánh mắt, nhìn Cung Vương như trích tiên đứng cạnh mấy phó tướng quả thực k1ch thích thị giác, hơn nữa trên người Cung Vương còn toả ra ánh hào quang vô cùng chói mắt.
“Trình phó tướng, nhặt đại đao lên rồi cùng bản vương bàn luận mấy chiêu.”
Vừa nói đến bàn luận, Trình phó tướng bất ngờ trợn tròn hai mắt… làm gì có chuyện bàn luận, vương gia rõ ràng muốn trừng phạt hắn!
Ở đây không có ai là đối thủ của Cung Vương, nói đến bàn luận chính là được Cung Vương tự mình bồi luyện, hơn nữa còn luyện đến một thân thương tích đầy mình. Quả thực bàn luận chiêu thức với Cung Vương còn khung b0 hơn so với giết địch trên chiến trường.
Trình phó tướng cam chịu số phận nhặt lấy đại đao, sau đó một mình đứng đối diện với Cung Vương.
Cung Vương một thân cẩm bào màu trắng, sừng sững đứng ở giữa sân, phong thái ung dung bình tĩnh, trên người không có khí tức bức người nhưng lại khiến cho người khác không dám thở mạnh.
Tay trái của hắn cầm một cây trường thương, dưới ánh mặt trời, trường thương màu bạc toả ra ánh sáng lấp lánh.
Cửu Nương đứng ngoài phạm vi của sân, nhìn hai người cùng nhau đọ sức. Nhìn qua thì cảm thấy sức lực của Cung Vương cùng phó tướng là ngang nhau, thế nhưng phó tướng dường như không đỡ nổi chiêu thức của Cung Vương.
Ánh mắt Cửu Nương đi theo thân ảnh màu trắng đang không ngừng di chuyển trong sân, nàng giơ tay che ngực, cảm thấy trái tim mình chỉ trực nhảy ra ngoài… loại cảm giác này là lần đầu tiên xuất hiện trong đời nàng.
Cuối cùng nàng cũng không nhớ nổi mình đã trở lại Nam Uyển bằng cách nào, trong đầu nàng đều là hình ảnh của Cung Vương. Trước đây vì phải nuôi sống gia đình, nàng bất đắc dĩ mới phải xuất đầu lộ diện mở một quán nhỏ bán rượu do chính tay nàng ủ, cho nên nàng cũng không giống như mấy nữ tử bình thường khác.
Vì nhìn được nhiều, nghe cũng được nhiều, đương nhiên nàng biết bản thân mình rốt cuộc bị làm sao.
Tình trạng hiện tại của nàng gọi là xuân tâm nhộn nhạo…
Cửu Nương ngồi trên bậc thang bên hành lang gấp khúc, hai gò má vừa rồi còn đỏ bừng giờ đã khôi phục vẻ bình thường, trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu.
Xuân tâm nhộn nhạo cũng chỉ có thể để đấy, nàng chẳng qua là một nô tài bán thân làm việc cho vương phủ, còn Cung Vương là ai? Hắn là người trong hoàng tộc cao cao tại thượng, trong người chảy dòng máu tôn quý.
Cửu Nương vỗ vỗ mặt mình để cho chính mình tỉnh táo, sau đó tự lẩm bẩm:
“Nghĩ cái gì mà nghĩ, chuyện này căn bản là không thể!”
Xuân tâm nảy mầm nhanh chóng nhưng cũng tan biến rất nhanh.
Sau ngày hôm đó, Cửu Nương chưa từng gặp lại Cung Vương, nàng cũng không cố ý chạy đến trước mặt Cung Vương để tìm cảm giác tồn tại.
Nàng vẫn làm việc vặt ở Nam Uyển rồi cùng Trần bá ủ rượu. Kể từ khi biết Cửu Nương ủ được rượu, Trần bá suốt ngày kéo nàng nghiên cứu rồi thảo luận về cách ủ rượu, Trần bá còn luôn miệng nói rằng tiếc là biết nhau quá muộn.
Có được mối quan hệ thân thiết với Trần bá, Cửu Nương muốn ra ngoài vương phủ cũng không phải là chuyện khó, chỉ cần Trần bá nói với quản gia mấy câu là nàng có thể ra khỏi vương phủ.
Lần này nàng ra ngoài không phải vì chuyện gì, nàng chỉ muốn lấy vò rượu được chôn vào mấy năm trước dưới gốc cây trong sân viện, sau đó chuyển sang một nơi khác.
Năm nàng vừa sinh ra, tổ phụ của nàng đã ủ vò rượu này cho riêng nàng. Tổ phụ nói sau này vò rượu kia sẽ là đồ cưới của nàng, những thứ khác đều có thể ném, duy chỉ có vò rượu mà tổ phụ chính tay ủ là tuyệt đối không được ném.
Nhà nàng cách khá xa vương phủ, đến khi trở lại đã là chạng vạng tối.
Cửu Nương ôm lấy bảo bối của chính mình chạy vào trong vương phủ, vừa mới đến Nam Uyển, nàng đã gặp được Cung Vương.
Cửu Nương ngây người nửa ngày mới nhớ ra phải hành lễ.
Cung Vương hình như mới từ Nam Uyển đi ra, hắn liếc mắt nhìn vò rượu trên tay Cửu Nương, trên mặt vẫn thuỷ chung một nụ cười nhàn nhạt.
“Trần bá nói muốn tặng cho bản vương một vò rượu ngon, chẳng lẽ là vò rượu này sao?”
Vò rượu này…?
“Nhưng vò rượu…” Cửu Nương còn chưa nói xong, vò rượu đã ở trên tay Cung Vương.
Cung Vương mở nắp vò rượu rồi đưa đến bên miệng nhẹ nhàng uống thử một ngụm, đáy mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng.
“Quả thật là rượu ngon.”
=.=! Vương gia à, rượu mà ngài vừa uống là đồ cưới của ta…
Cung Vương đậy nắp vò rượu, sau đó đưa cho người hầu đứng bên cạnh rồi phân phó:
“Đem đến phòng ngủ cho bản vương, hai ngày sau bản vương sẽ uống.”
Cuối cùng hắn quay sang cười cười với Cửu Nương: “Thay bản vương tạ ơn Trần bá.”
Cửu Nương: “…”
Tận đến lúc Cung Vương rời đi, Cửu Nương vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ — rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đồ cưới của nàng…
Đồ cưới của nàng bị người ta cầm đi!!!
Không được, rượu này nàng nhất định phải lấy về. Ngay cả lúc gặp khó khăn, nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc bán vò rượu ấy đi, hiện tại lại càng không thể vô duyên vô cớ cho người khác uống!
Nàng phải lấy về, nhất định phải lấy về! Cung Vương vừa nói hai ngày sau mới uống, nàng vẫn có cơ hội lấy lại đồ cưới của mình.
Cửu Nương âm thầm nghĩ rất lâu, cuối cùng nàng nghĩ được một biện pháp vô cùng tốt, đó chính là — trộm long tráo phụng.
Mà cơ hội cho nàng cũng tới rất đúng lúc, thế tử cùng quận chúa của Nam Bình vương phủ tới Vương phủ tìm Cung Vương.
Nói đến quận chúa Nam Bình vương phủ quả thực là một kỳ nhân, năm nay mới hai mươi nhưng đã gả cho ba trượng phu. Ba trượng phu này đều thành thân chưa đầy một năm đã đột ngột chết, người người đều nói Nam Bình quận chúa có mệnh khắc phu, nhưng quận chúa lại không tin chính mình có mệnh khắc phu.
Nàng tính toán tái giá, trong thời gian xem xét đối tượng, nàng liền bị Cung Vương làm cho mê đắm.
Hai ba ngày lại tìm cơ hội chạy đến vương phủ tìm Cung Vương, không hề có điểm nhụt chí.
Lần này Nam Bình vương thế tử có việc tới tìm Cung Vương, Nam Bình quận chúa tất nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này, nàng cũng theo tới.
Sảnh chính náo nhiệt, hậu viện lại im phăng phắc. Cung Vương quanh năm ở bên ngoài đánh trận, người trong vương phủ cũng không nhiều nên rất tiện cho Cửu Nương hành động.
Hôm qua nàng đã thăm dò cả một ngày, phát hiện viện tử của Cung Vương cũng chỉ có vài người trông coi, có lẽ Cung Vương tự tin vào năng lực của bản thân, vả lại nàng nghe nói Cung Vương mặc dù ôn hoà với người khác nhưng từ trước đến nay hắn luôn có thói quen một mình độc lai độc vãng, không thích quá náo nhiệt. Bình thường hắn đều dặn đám hạ nhân, trừ mấy người hầu hạ trong viện thì những người khác không được tiến vào đây.
Ở trong vương phủ một thời gian, Cửu Nương cũng được nghe mọi người nói không phải Cung Vương tính tình cổ quái, mà là… từ khi hắn trở lại kinh thành, rất nhiều nữ nhân ôm mộng về hắn, hơn nữa tì nữ trong vương phủ chiếm phần đa nên hắn mới không thích cho người khác vào viện tử của mình.
Lúc nghe được chuyện này, Cửu Nương cũng có chút chột dạ, bởi vì nàng cũng là một trong số những người có suy nghĩ đó.
Cửu Nương thừa dịp màn đêm buông xuống, nàng mò tới phía cửa sổ chỗ phòng ngủ của Cung Vương.
Cửu Nương nhẹ nhàng đẩy cửa, quả nhiên cửa đã khoá, nàng sờ sờ ống tay áo rồi lấy ra một thanh sắt nhỏ, trên mặt không khỏi lộ vẻ đắc ý.
Có một người phụ thân vô tâm như thế, nếu trên người nàng không có kỹ năng nào khác thì đã sớm chết đói.
Kỹ năng mở khoá của Cửu Nương không phải dùng để trộm đồ, mà là dùng để sửa khoá.
Thợ sửa khoá thích uống rượu chỗ Cửu Nương, cộng thêm Cửu Nương cũng thích học thêm vài thứ mới lạ, cho nên nàng liền học một chút kỹ năng mở khoá.
Sự thật chứng minh Cửu Nương rất có thiên phú lại khéo tay, nàng học cái gì liền thành cái đó.
Cửa sổ được mở, nàng ôm vò rượu đặt trên bệ cửa sổ, sau đó mới trèo vào trong.
Cửu Nương ôm vò rượu ở trong lòng rồi nhìn về phía bên trong phòng…
Bên trong tối đen như mực, cái gì cũng đều không thấy!
Tối như này thì nàng làm sao tìm được đồ cưới của mình đây?!
Đúng là đau đầu…
Một lúc sau, mắt Cửu Nương dần dần thích ứng với bóng tối, nàng men theo ánh sáng yếu ớt truyền tới từ cửa sổ rồi chậm rãi đi vào phòng khách.
Nàng không tin Cung Vương lớn đầu như vậy còn đi giấu bình rượu ở chỗ bí mật!
Lục lọi nửa ngày ngoài phòng khách, Cửu Nương vẫn không thu hoạch được gì, nàng liền bỏ qua rồi đi thẳng vào phòng ngủ của Cung Vương.
Cửu Nương còn chưa kịp tìm thì bên ngoài phòng đã truyền đến tiếng nói chuyện.
“Vương gia, hay là nô tài gọi người đến cho người giải toả?”
Nghe thấy âm thanh, Cửu Nương liền cảm thấy buồn bực… tại sao lại trở về vào lúc này!
“Không cần, tối nay không được phép cho kẻ nào tới gần phòng ngủ của bản vương.” Thanh âm của Cung Vương hình như phá lệ trầm thấp hơn bình thường, trong giọng nói còn mang theo vài phần men say.
Mắt thấy cửa phòng sắp mở, Cửu Nương liếc mắt nhìn xung quanh một vòng nhưng căn bản không tìm được nơi nào có thể ẩn náu. Cuối cùng nàng cắn chặt răng, ôm lấy vò rượu chính mình mang tới trốn dưới gầm giường.
Nàng quyết định chờ Cung Vương ngủ say rồi lén lút chạy ra ngoài.