Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 126: Ngoại truyện 11



Mấy ngày này, tâm trạng Cửu Nương giống như chim sợ cành cong.

Lộ trình đến Hoài Tấn mất năm ngày đường, người đi theo cũng không nhiều, trừ nàng và Trần bá thì cũng chỉ có phu xe cùng ba thị vệ.

Tổng cộng chưa đến mười người nên nàng muốn lẩn vào trong đám người là hoàn toàn không khả thi.

Dưới tầm mắt của Cung Vương, cho dù trải qua năm ngày bình an, Cung Vương không biểu hiện gì bất thường nhưng nàng vẫn luôn luôn thấy sống lưng lạnh toát, tựa như có người đang ngầm quan sát nàng.

Hoài Tấn là thôn trang dưới danh nghĩa Cung Vương, vùng lân cận Hoài Tấn đều là núi. Cửu Nương nghe nói bởi vì nơi đây có tro cốt của bằng hữu kề vai chiến đấu với Cung Vương nhiều năm, cho nên hắn mới xây dựng thôn trang này theo phong thuỷ dựa lưng vào núi, hướng mặt ra biển. Chỉ cần Cung Vương ở kinh thành, thỉnh thoảng hắn sẽ đến đây thắp hương cho chiến hữu.

Bước vào sân viện, Cung Vương liền nói với Trần bá sẽ ở lại chỗ này khoảng ba đến năm ngày, mấy ngày này hắn sẽ mang theo Tiểu Cửu đi dạo xung quanh hoặc là đi chợ nếm thử rượu ngon ở Hoài Tấn.

Một câu Tiểu Cửu chính là thuận miệng nói ra nhưng cũng đủ khiến Cửu Nương ngây người.

Ánh mắt Cung Vương nhìn về phía Cửu Nương, trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười nhẹ nhàng như thường ngày, nhìn qua còn có cảm giác rất thân thiện.

“Tiểu Cửu? Ngươi có nghe thấy bản vương nói gì không?”

Cung Vương lại gọi một lần nữa, Cửu Nương mới hoàn hồn, tuy nhiên vẻ mặt nàng hoàn toàn mờ mịt.

Ý cười trên mặt Cung Vương đậm hơn một chút: “Bản vương vừa nói ngươi trẻ tuổi lại chu đáo, để ngươi ở cùng một chỗ với Trần bá, bản vương cũng an tâm hơn.”

Cửu Nương cúi đầu đáp: 

“Đấy là bổn phận của nô tài.”  Giọng nói của nàng mang theo khàn khàn.

Trong lúc Cửu Nương cúi đầu không dám nhìn thẳng Cung Vương, ánh mắt Cung Vương lại chợt loé, giọng nói khàn khàn của nàng khiến dấu vết lộ ra rõ ràng… đúng là làm khó cho nàng, hắn trái lại muốn nhìn xem nàng có thể nguỵ trang đến khi nào?!

“Hạ nhân trong viện không biết sở thích của bản vương, ngươi về phòng thu thập xong xuôi rồi đến xắp xếp lại hành lý cho bản vương.” Cung Vương dặn xong liền xoay người rời khỏi sân viện.

Qua một lúc lâu, Cửu Nương mới biết lời này của Cung Vương là đang nói với nàng.

Hạ nhân trong viện không biết sở thích của hắn… Chẳng lẽ nàng thì biết sao???

Cửu Nương bất lực thở dài một hơi.

Nhiều ngày trôi qua, Cung Vương không hề hoài nghi nàng chính là người ở trong phòng ngủ của hắn vào đêm đó, vậy nàng cũng không cần quá mức phải lo lắng hoặc có tật giật mình, sau này nàng chỉ cần cẩn thận hơn là được.

Trong lúc Cửu Nương đang yên tâm thì nàng không hề hay biết thân phận của nàng đã sớm bị chính nàng làm lộ, nàng còn chưa đủ hiểu con người Cung Vương, còn vì sao lại bị lộ thì chính nàng cũng không ngờ tới.

Cung Vương mới vừa xuống ngựa đã lập tức ra ngoài, Cửu Nương cũng không biết hắn đi đâu, nàng đành cam chịu số phận đi thu dọn phòng ngủ cho hắn. Nàng chỉ sợ Cung Vương sẽ trở về trong lúc nàng đang thu dọn, cho nên nàng còn chưa thu dọn hành trang của mình thì đã lập tức chạy đến dọn dẹp phòng cho hắn.

Nói là thu dọn nhưng lại không có gì để dọn. Trước khi đến đây, phòng ngủ của Cung Vương đã được hạ nhân dọn dẹp không còn một hạt bụi, mà hành lý của Cung Vương cũng chỉ có vài bộ quần áo cùng mấy quyển sách.

“Nhanh như vậy đã tới dọn dẹp rồi?”

Cửu Nương đang cầm y phục xếp vào tủ, phía sau nàng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Cung Vương. Nàng quả thực bị doạ sợ, y phục trên tay cũng bị rơi cả xuống.

Nàng cuống quít xoay người rồi vội vàng hành lễ:

“Nô tài bái kiến vương gia.”

Cung Vương xua tay nói: “Nơi này không cần đa lễ, vừa rồi bản vương vội vã ra ngoài nên quên không đổi y phục.”

Vừa dứt lời, Cung Vương bèn bắt đầu cởi y phục trên người.

Cửu Nương thoáng nhìn động tác của Cung Vương, trái tim nàng dường như muốn nhảy ra khỏi l0ng nguc.

“Vương gia muốn thay y phục, vậy nô tài xin cáo lui.” Giọng nói của nàng mang theo sự run rẩy khó mà phát hiện ra.

Nàng đang định đi thì Cung Vương lại tuỳ tiện nói:

“Lấy y phục của bản vương ra đây.” Lời này tựa như không nghe thấy Cửu Nương nói muốn xin cáo lui.

Cửu Nương: …

Ai bảo bây giờ nàng lại là hạ nhân!

Cửu Nương không dám ngẩng đầu, nàng quay người lấy y phục mới bỏ vào tủ đem ra ngoài, không ngờ trong thời gian nàng lấy y phục thì Cung Vương đã cởi toàn bộ đồ trên người!

Tốc độ cởi y phục như này cũng quá là nhanh rồi đi… T.T

Dường như nhận ra sự kinh ngạc của Cửu Nương, Cung Vương giơ cánh tay lên, khuôn mặt mang theo tươi cười, hắn nói:

“Đây là thói quen rồi, bản vương luyện được lúc ở trên chiến trường.”

Ánh mắt Cửu Nương rơi trên người Cung Vương, nhìn bề ngoài hắn nho nhã thư sinh, không ngờ làn da dưới lấp y phục lại có màu lúa mạch, còn cả cơ bụng rắn rỏi, săn chắc kia nữa. 

Đêm đó tay nàng còn không hề kiêng nể mà s0 soạng trên người hắn… Trời ạ, nàng đang suy nghĩ linh tinh cái gì vậy?!

Cửu Nương nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sắc mặt nàng đỏ bừng như bị lửa thiêu.

Ánh mắt Cung Vương lộ ra vui vẻ. Hắn quay người sang rồi thản nhiên nói:

“Thay y phục.”

Nghe thấy mệnh lệnh của Cung Vương, Cửu Nương mới phát hiện ra Cung Vương giơ sẵn hai cánh tay… thì ra là muốn nàng thay y phục cho hắn, nàng còn chưa hầu hạ ai thay y phục bao giờ nên làm sao biết hành động như thế là muốn thay y phục?!

Cửu Nương nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt như muốn bốc hơi, nàng ngước mắt lên rồi đem ống tay áo xỏ vào tay Cung Vương, trong lúc kéo cổ áo cho hắn, động tác của nàng bỗng nhiên dừng lại trong nháy mắt.

Trên vai Cung Vương… Có một dấu răng quen thuộc, mặc dù đã mờ nhưng vẫn nhìn ra được người cắn hắn đã nghiến răng dùng bao nhiêu lực.

Lần đầu tiên của nữ tử đau như thế nào thì nàng cắn hắn đau như thế, nàng còn nhớ lúc ấy Cung Vương còn rên lên một tiếng.

Thấy người phía sau dừng lại động tác, Cung Vương cong khoé môi hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Không, không có gì…”

Cửu Nương bắt đầu nói chuyện lắp ba lắp bắp, đây hoàn toàn là bị chính mình doạ sợ.

Hình như đêm đó… nàng cũng không hề chịu thiệt.

Giúp Cung Vương mặc xong y phục, đối với Cửu Nương mà nói giống như một loại hành hạ. Trong đầu nàng đều là chuyện đã xảy ra vào đêm đó, sắc mặt nàng càng lúc càng đỏ hơn.

Không dễ gì mới mặc xong y phục thì lại đến bước buộc đai lưng, hơn nữa muốn buộc được đai lưng thì nàng phải vòng ra phía trước.

Cửu Nương không dám ngẩng đầu, nàng vẫn luôn cúi gằm mặt xuống để tránh đi ánh mắt trên đỉnh đầu mình.

Thế nhưng người trước mặt nàng lại đột nhiên cúi đầu xuống, cảm nhận được áp bức phía trên đỉnh đầu, trong lòng Cửu Nương càng hoảng loạn.

Cung Vương hơi khom lưng, Cửu Nương liền cúi người, hắn lại khom lưng, nàng lại cúi đầu… đến nỗi tưởng chừng như Cửu Nương cúi người muốn ngã sấp xuống mặt đất, cuối cùng nàng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Cung Vương:

“Vương gia…?”

Cung Vương ngửi ngửi hương thơm trên người Cửu Nương, hắn nghi ngờ nói:

“Cũng không phải là cô nương gia, sao trên người ngươi lại có một mùi thơm ngọt ngào như vậy?”

Cửu Nương giật mình, nàng vội vàng cụp mi mắt.

“Có lẽ do ở trong Nam Uyển đã lâu nên trên người nô tài dính mùi thơm ngọt của rượu.” Sao trên người nàng lại có mùi thơm? Nàng thật sự không biết điều này!

Cung Vương nghe được lời này, khuôn mặt hắn giống như bừng tỉnh:

“Thì ra là vậy, bản vương còn đang thắc mắc một tiểu tử như ngươi làm sao có thể thơm như thế.”

Cung Vương cầm lấy đai lưng trong tay Cửu Nương rồi nói:

“Bản vương tự mình buộc được, ngươi đi ra ngoài xem Trần bá cần giúp gì không.”

Lời này của Cung Vương giống như lệnh đặc xá đối với Cửu Nương.

“Nô tài xin phép cáo lui.”

Cửu Nương chậm rãi lui ra khỏi phòng, nàng đóng cửa cẩn thận từng li từng tý, sau đó lập tức quay người co giò chạy như bay, dáng vẻ này của nàng tựa như bị thú dữ đuổi theo phía sau.

Cửu Nương rời khỏi phòng ngủ, Cung Vương thu lại nụ cười trên mặt, hắn nhanh chóng buộc đai lưng, ánh mắt mang theo suy nghĩ.

Nàng chính là nữ nhân đêm hôm đó… chắc chắn không sai!

Cung Vương quanh năm mang binh đánh giặc, năng lực của hắn so với người ngoài không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần. Có mấy lần hắn đến Nam Uyển, nàng chạy trốn quá mức lộ liễu nên hắn mới để ý tới nàng nhiều hơn. Hơn nữa cẩn thận quan sát cũng không khó để nhận ra nàng là nữ giả nam trang, với lại bộ y phục đào được dưới gốc cây trong Nam Uyển chính là của hắn.

Cung Vương cong môi cười, hắn thầm nghĩ: Muốn tiêu huỷ chứng cớ mà cũng không biết tìm nơi nào xa hơn… xem ra nàng ấy thực sự khẩn trương.

Mấy ngày này hắn chậm chạp không hành động là vì cho người đi điều tra thân thế cùng bối cảnh của nàng, hắn không thể không đề phòng người muốn tiếp cận hắn.

- -----oOo------