Càng về đêm, sương xuống càng nhiều, từng cơn gió lạnh xuyên qua mỗi ngóc ngách trong con hẻm nhỏ, mùi hương nhàn nhạt của rượu hòa quyện vào gió, ba chiếc đèn lồng đỏ treo trên cột cũng theo gió lay động.
Bốn bề vắng lặng, chỉ có duy nhất nơi đây có ánh đèn, cùng một chút ấm áp.
Do thời tiết nên quán rượu nhỏ không có khách, trong quán chỉ có một nữ tử với bộ y phục bằng vải thô, tuổi chừng hai mươi bảy đang lúi húi thu dọn đồ để chuẩn bị về nhà.
Trong lúc thu dọn, bên ngoài trời bỗng nhiên có tuyết, từng bông tuyết trắng xóa chầm chậm rơi xuống mặt đất…
Nữ tử dừng lại động tác trên tay và nhìn tuyết rơi ngoài trời, nàng đi đến gần cửa sổ, vươn tay đón tuyết. Bông tuyết vừa rơi xuống lòng bàn tay nàng liền lập tức tan thành nước.
Nàng ngẩng đầu nhìn tuyết rơi, trong con ngươi thoáng vẻ u sầu.
Lại một năm nữa trôi qua…
Cửu Nương ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh cửa sổ, nàng dựa người vào bệ cửa rồi khẽ thở dài, vẻ mặt có chút thất thần.
Cung Vương đã bị lưu đày tám năm, nhưng một phong thư cũng không gửi cho nàng, giống như ngày ấy khi biết tin hắn bị lưu đày, hắn chỉ cho người đến nói với nàng duyên phận giữa bọn họ chấm dứt từ đây, sau này trai cưới vợ, gái gả chồng cũng không liên quan đến nhau.
Tám năm trước, Cung Vương cấu kết cùng giặc Oa với chứng cớ vô cùng xác thực, Hoàng thượng hạ thánh chỉ nói niệm tình Cung Vương lập nhiều chiến công nên được miễn tội chết, tuy nhiên tội thì khó thoát, toàn bộ nô bộc trong phủ cùng Cung Vương đều bị lưu đày, không có thánh chỉ triệu hồi thì vĩnh viễn không được trở lại kinh thành.
Giờ Cửu Nương mới hiểu được vì sao Cung Vương muốn trả lại cho nàng khế ước bán thân, rồi còn cho nàng về nhà… thì ra là không muốn liên lụy đến nàng.
Trước đó mọi người đều biết Cung Vương muốn lập nàng làm chính phi, nhưng khi hắn xảy ra chuyện, nàng lại hoàn toàn không bị liên lụy.
Đến lúc ấy nàng mới hiểu ra, câu nói của Hoàng đế khi triệu kiến nàng — Không được động đến nàng.
Nàng muốn rời khỏi kinh thành để đi tìm hắn, thế nhưng Hoàng đế lại âm thầm hạ lệnh ngoại trừ kinh thành thì nàng không thể đi nơi nào khác.
Cung Vương cũng không nói gì với nàng, cứ như vậy để nàng một mình lại kinh thành.
Phụ thân nàng không còn ngựa quen đường cũ, không phải vì ông ấy hối cải, mà là không có cơ hội để tiếp tục. Vào mùa đông cũng trong năm ấy, phụ thân nàng bị nhiễm phong hàn, bệnh trạng kéo dài nửa năm thì ông mất, kể từ đó nàng thực sự một mình lẻ loi hiu quạnh ở kinh thành.
Bốn năm trước, Trần bá cũng rời khỏi nhân thế, trước khi mất thì Trần bá đã để lại cho Cửu Nương quán rượu nhỏ. Từ đó nàng liền dựa vào tay nghề để nuôi sống chính mình, lúc nào thích mở quán thì mở, lúc nào không muốn mở thì ở nhà ủ rượu để tự thưởng thức.
Bỗng nhiên một cơn gió lớn tạt vào mặt, khiến Cửu Nương như tỉnh lại từ cơn mê.
Nàng cười khổ một tiếng rồi lập tức đứng dậy, ôm lấy bình rượu tiến vào sâu trong ngõ nhỏ.
“Tiểu Sương, trời lạnh như này, uống chén rượu cho ấm người thôi.”
Một lúc sau, có một người đi ra từ góc tối trong ngõ nhỏ, nàng ấy mặc một thân y phục màu tím, tướng mạo bình thường, mặt như băng sương, tuổi đại khái cũng tầm Cửu Nương.
“Cửu Nương, trời tối rồi, ngươi nên sớm trở về thì hơn.” Ngữ khí Tiểu Sương tuy lãnh đạm nhưng lại có ý quan tâm.
Cửu Nương nhàn nhạt cười: “Một lúc nữa ta sẽ về…” Nàng dừng lại một chút, nụ cười trên mặt mang theo nét u sầu, “Tám năm qua, ta chưa từng nghĩ đến người ở bên cạnh ta lại là ngươi.”
Cung Nương đi nhưng vẫn để lại một người để bảo vệ nàng, quả thực nàng đối với hắn chính là vừa yêu vừa hận… đã đi thì đi luôn đi, sao còn để lại một người làm nàng luôn luôn không thể quên được hắn.
Biểu tình trên mặt Tiểu Sương hơi khựng lại, sau đó nàng nhàn nhạt đáp:
“Đây là việc ta nên làm.”
“Uống chén rượu cho ấm áp thân thể.”
Cửu Nương không tiếp tục đề tài này nữa, nàng đang định rót rượu thì hình như Tiểu Sương nhận ra có điểm bất thường.
Tiểu Sương nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Có người tới.”
Sau khi Cung Vương biết mình bị hãm hại, hắn đã âm thầm phái Tiểu Sương về kinh thành để bí mật bảo vệ Cửu Nương.
Về phần tại sao lại phái một nữ nhân chứ không phải là nam nhân, đơn giản chỉ vì Cung Vương không yên lòng, hơn nữa sự tồn tại của Tiểu Sương tuyệt đối không thể bị phát hiện.
Bảo vệ một người không chỉ một hai năm, mà là tròn tám năm…
Cửu Nương cũng không ngốc, suốt tám năm qua đều sóng yên biển lặng, cho dù có vài chuyện phiền toái mà Cửu Nương không xử lý được thì chắc chắn Tiểu Sương sẽ thay nàng xử lý.
Tiểu Sương âm thầm lui vào trong góc khuất, Cửu Nương nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Thẩm Ngọc một thân nam trang cầm dù đi đến.
Sắc mặt Thẩm Ngọc tái nhợt, thần sắc mệt mỏi, nàng uể oải nói với Cửu Nương:
“Chỉ cần cho ta một bình trà nóng là được rồi, ta sẽ trả tiền như giá rượu.”
Cửu Nương nhìn sắc mặt Thẩm Ngọc thì cũng đoán được Thẩm Ngọc bị làm sao, nàng liền trêu ghẹo:
“Muốn uống trà lại không đến quán trà, đến quán rượu đòi uống trà, ngươi cũng thật thú vị.”
Tuy nói như thế nhưng Cửu Nương vẫn xoay người đi pha cho Thẩm Ngọc một bình trà. Nàng đặt bình trà lên trên mặt bàn rồi tiếp tục nói: “Nhìn sắc mặt ngươi tái nhợt không một giọt máu thế kia, vừa vặn hôm nay ta có mua đường đỏ, để ta nấu cho ngươi bát trà gừng đường đỏ.”
Nghe thấy trà gừng đường đỏ, Thẩm Ngọc hơi bối rối, sắc mặt nàng ửng đỏ, nàng cúi đầu nói: “Cám ơn.”
“Không cần cảm ơn, ta vẫn tính tiền như thường.”
Hai người trong lòng tự hiểu rõ, không cần thiết phải nói ra.
Phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Cửu Nương thầm oán giữa cái thời tiết quỷ quái này mà vẫn có người đến uống rượu sao?
Cửu Nương vừa xoay người vừa nói với Thẩm Ngọc:
“Ta đi chào hỏi khách khứa, ngươi ngồi nghỉ… bao lâu… cũng được…”
Lúc nhìn thấy một thân ảnh màu trắng bên ngoài, giọng nói của Cửu Nương dần dần nhỏ lại và không nghe thấy gì nữa.
Quán rượu nhất thời rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi vù vù.
“Cửu Nương, đã lâu không gặp.” Cung Vương nhìn Cửu Nương, ngữ điệu vẫn bình tĩnh, không nghe ra điểm bất thường.
Năm tháng dường như chưa từng dừng lại trên người hắn, khuôn mặt hắn vẫn như lần đầu tiên nàng gặp, phóng khoáng tuấn dật, phong thái tựa trích tiên.
Hô hấp nhất thời ngừng trệ nhanh chóng được khôi phục, Cửu Nương bình tĩnh nói:
“Xin lỗi hai vị khách quan, quán đã chuẩn bị đóng cửa, mời hai vị…”
Cửu Nương còn chưa nói xong, Phương Duệ đã tiến vào trong quán rượu, hắn tự nhiên ngồi xuống bàn bên cạnh Thẩm Ngọc.
“Đại bá, nhanh lại đây ngồi, chỗ này đông ấm hạ mát rất thích hợp uống rượu.”
Cửu Nương: “…” Nàng bỗng nhiên thấy tên này đúng là đồ bạch nhãn lang lấy oán trả ơn.
Mà Cung Vương cũng trực tiếp phớt lờ lời nói của Cửu Nương, hắn tiến vào quán rượu nhỏ, cởi áo choàng màu xám trắng rồi ngồi xuống.
“Lão bản nương, cho một bình rượu hoa tiêu.” Phương Duệ giống như chỉ đơn thuần đến quán uống rượu ôn chuyện.
Cửu Nương nhắm mắt lại, nàng hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra, sau đó đi mở nắp chum để múc rượu.
Toàn bộ quá trình, nàng đều không nhìn Cung Vương một lần nào.
Bình rượu hoa tiêu bị Cửu Nương dùng sức đặt lên trên bàn, giọng nàng cực kỳ không có thiện ý:
“Cứ tự nhiên!”
Cửu Nương nói xong lập tức xoay người, sau đó ngồi xuống trước bàn Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc hơi ngơ ngác, phát hiện ra tâm tình của Cửu Nương không được tốt, nàng yên lặng rót một chén trà gừng đường đỏ để trước mặt Cửu Nương.
Cửu Nương nhìn Thẩm Ngọc, nàng đưa lưng về phía bàn bên cạnh, hốc mắt bắt đầu ửng đỏ. Nàng thật sự vẫn không kìm nén được, tám năm đằng đẵng nhớ nhung một người, đêm cũng ngủ không ngon giấc… hiện tại người ấy rốt cuộc cũng ở ngay trước mặt.
Thẩm Ngọc đột nhiên hiểu ra Cửu Nương vì ai mà mất khống chế.
“Cửu Nương, tám năm không gặp, cuộc sống của nàng vẫn tốt chứ?”
Cung Vương ở phía sau, vẻ mặt vẫn trước sau như một, dáng vẻ giống như tuỳ tiện hỏi han.
Cửu Nương không trả lời, Thẩm Ngọc ngồi trước mặt lại đứng lên, nàng nhìn về phía Cung Vương, thái độ giống như không quen biết Phương Duệ.
Cung Vương thoáng sững sờ, hắn nhìn bóng lưng Cửu Nương rồi hỏi: “Cửu Nương, vị này là?”
… Cửu Nương cũng sững sờ.
Tình huống này là sao?
Nhưng ngay sau đó Cửu Nương đã lập tức hiểu được dụng ý của Thẩm Ngọc.
“Vị này là…” Cửu Nương nhìn thoáng qua Thẩm Ngọc, vui vẻ trên mặt càng đậm, ngoài ra còn mang theo mấy phần ngọt ngào.
Thẩm Ngọc lại không hề vui vẻ, ánh mắt nàng nhìn Cung Vương giống như khi Phương Duệ nhìn Mai Tuyền Cơ, đây là loại ánh mắt khi nhìn thấy kẻ địch.
“Cửu Nương là vị hôn thê của ta.”
Phương Duệ đang thưởng thức rượu, lúc nghe được một câu kia hắn liền bị sặc rượu. Lập tức tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn.
Thẩm Ngọc rất bình thản, nhưng trong mắt lại có ý tứ Ngươi – Đừng – Phá – Hỏng – Chuyện – Tốt – Của – Ta!
“Khụ khụ…” Phương Duệ mãnh liệt ho vài cái, sau đó chỉ cười nói: “Sao ta nhìn thế nào cũng thấy vị huynh đài này còn nhỏ tuổi hơn lão bản nương, trông có vẻ không được xứng đôi cho lắm.”
Thẩm Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Ta không quan tâm đến chuyện tuổi tác, từ trước đến giờ ta chỉ thích con người Cửu Nương.”
Cửu Nương đứng ở bên cạnh: “…” Hai người này còn thật sự phối hợp với nhau cùng diễn trò.
Ánh mắt Cung Vương rơi ở trên người Thẩm Ngọc, hắn nhẹ nhàng cười:
“Có một người đối tốt với Cửu Nương như vậy, ta cũng yên lòng.”
“Không cần các hạ lo lắng, ta tất nhiên sẽ đối tốt với Cửu Nương.” Dáng vẻ kia của Thẩm Ngọc nghiễm nhiên giống như một nam nhân nhìn thấy tình địch.
Không thể không nói Phương Duệ thật thích cảm giác cùng Thẩm Ngọc liên thủ tính kế người khác.
“Tiền thừa lần trước vẫn còn thoải mái, các ngươi cứ uống tự nhiên, uống xong thì đi.” Cửu Nương quay sang nói với Thẩm Ngọc: “Chúng ta về thôi.”
Quán rượu nhỏ nên không cần phải đóng cửa, trước giờ Cửu Nương cũng không bận tâm đến việc sẽ có trộm này nọ, mà cho dù có trộm thì quán của nàng cũng không có gì để trộm.
Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn Phương Duệ cùng Cung Vương, sau đó kéo tay Cửu Nương và nói:
“Được, chúng ta đi về thôi.”
Đi ra khỏi con hẻm, nước mắt Cửu Nương liền không nhịn được mà rơi xuống.
“Thật ra ta biết rõ thân phận thật sự của các ngươi.”
Thẩm Ngọc gật đầu nói: “Ta cũng mới đoán được.”
“Thời điểm ta biết hắn thì thê tử của hắn đã mất được ba năm, năm ấy ta mới chỉ mười lăm tuổi, mặc dù chỉ mới mười lăm nhưng tay nghề ủ rượu của ta còn ngon hơn so với phụ thân. Nhắc tới cũng khéo, ta cũng là nữ giả nam trang, vì muốn kiếm tiền trả nợ cho phụ thân mà ta đã giả trang bán mình để đến Vương phủ làm tửu đồng. Có thiếu nữ nào mà không mơ mộng cơ chứ, đặc biệt là với một nam nhân xuất sắc như hắn. Tay nghề ủ rượu của ta tốt nhất, nên thời gian ba năm từ một tửu đồng nho nhỏ, ta đã có thể ở bên cạnh hắn và bồi chuyện cùng hắn, nhưng vì sợ bị đuổi ra khỏi Vương phủ, ta vẫn luôn không dám để lộ thân phận của mình.”
Thẩm Ngọc lẳng lặng lắng nghe, đến thời khắc mấu chốt nàng liền hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cửu Nương nhìn Thẩm Ngọc một cái, nụ cười có chút phức tạp:
“Ngươi cũng biết đấy, có ai lại không muốn vị trí chính phi này? Có ai mà không nghĩ muốn bay lên làm phượng hoàng? Dù không thể thành phượng hoàng thì thành chim khổng tước cũng tốt. Cho nên có nữ nhân đã lén bỏ xuân dược vào rượu của Cung Vương. Khi đó ta đang ở trong phòng của hắn để tìm vò rượu cưới mà ông nội tặng cho ta. Lúc ta phát hiện hắn trúng xuân dược, ngươi nghĩ xem việc đầu tiên ta nên làm gì?”
Thẩm Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói:“Mời đại phu sao?”
Cửu Nương phì cười: “Ngươi quả nhiên vẫn là một nữ tử đơn thuần. Ta vốn thích hắn, chuyện này lại là cơ hội ngàn năm có một, ta đương nhiên phải nắm bắt cơ hội, dù sao trước mắt ta là Cung Vương điện hạ tựa như trích tiên đang xiêm y không ngay ngắn, nếu ta bỏ lỡ thì không biết phải đợi đến bao giờ.”
Thẩm Ngọc: “…” Đây có thể nói là không phải người nhà thì không vào chung một cửa không? Nhưng mà nàng chưa từng nghe được tin tức Cung Vương tái giá.
“Quả nhiên nhìn bề ngoài là một chuyện, đến khi tiếp xúc mới phát hiện hoàn toàn không như vẻ bề ngoài.” Cửu Nương đột nhiên tràn đầy cảm khái.
Thẩm Ngọc không biết Cửu Nương cảm khái điều gì, nàng tiếp tục hỏi:
“Vậy tiếp đó thì sao?”
“Tiếp đó? Chuyện như thế có lần một thì sẽ có lần hai, có lần hai sẽ có lần ba, chuyện đã phát sinh không thể thu hồi. Hắn nói hắn muốn cưới ta vào cửa, nhưng bởi vì tiên hoàng nghi kỵ, đại hoạ giáng xuống đầu, hắn liền đẩy ta ra rồi một mình đi lưu đày. Ta chờ hắn tám năm chỉ vì muốn hỏi hắn một câu, tại sao hắn nhất định không chịu gặp ta chỉ một lần.”
Mặc dù biết hắn không muốn liên lụy đến nàng, thế nhưng vì sao hắn không hỏi nàng có nguyện ý ở bên cạnh hắn hay không? Có nguyện ý chịu khổ sở vất vả hay không?
Đi hết hẻm nhỏ, Cửu Nương liền chào tạm biệt Thẩm Ngọc, Cửu Nương nói nhà nàng ở đây.
Cửu Nương mới vừa vào phòng còn chưa kịp đốt đèn, sau lưng nàng đột nhiên có một cỗ thân thể dán lên người, hai tay nắm chặt lấy eo nàng khiến nàng giật mình trợn tròn hai mắt.
“Cửu Nương, tám năm qua nàng có từng nhớ đến ta không?” Môi hắn kề sát vành tai Cửu Nương, cùng nàng vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
“Không nhớ!” Nghe được giọng nói quen thuộc, Cửu Nương vừa bực lại vừa hận.
“Tiểu bạch kiểm kia là ai?” Hắn tiện đà thổi hơi nóng rực bên tai Cửu Nương, trực tiếp bỏ qua hai chữ “Không nhớ” kia của nàng.
“Là ai thì có liên quan gì đến ngươi? Ngươi mau buông ta ra!” Cửu Nương giãy giụa muốn thoát khỏi xiềng xích của Cung Vương.
“Bản vương cho rằng có thể buông được nàng, có thể không quấy rầy nàng cùng nam nhân khác ân ái. Thế nhưng lúc gặp lại nàng, bản Vương phát hiện ra mình không thể làm được, dù tiểu bạch kiểm kia là ai thì bản Vương cũng quyết không buông nàng!” Giọng nói của hắn dường như đang kiềm chế cảm xúc nhớ nhung nồng đậm.
“Ngươi nói ngươi không buông bỏ được, nếu không buông bỏ được thì tại sao lúc trước ngươi lại buông tay! Tại sao đi rồi còn muốn trở về!” Cửu Nương nghe thấy Cung Vương nói đến đoạn không buông bỏ được nàng, nàng liền không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt cứ thế ào ào rơi xuống. Có trời mới biết nàng phải mất bao nhiêu can đảm mới kiềm chế chính mình không được khóc suốt tám năm qua. Vậy mà chỉ vì một câu này của hắn, nàng đã buông vũ khí đầu hàng.
“Tiểu Cửu, ta xin lỗi!” Cung Vương siết chặt Cửu Nương trong l0ng nguc, âm thanh trầm trầm, mấy chữ ít ỏi nhưng thật sự mang theo áy náy bất tận.
Sở dĩ hắn không trở về là vì sợ nhìn thấy Cửu Nương đã gả cho người ta, nếu không nhìn thấy có lẽ hắn sẽ ngăn được chính mình không đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không khống chế được bản thân, cộng thêm chuyện liên quan đến Thái hậu mà Phương Duệ đã nói với hắn, hắn bèn tự cho mình một lý do để trở về.
“… Vì sao hiện tại mới trở về?” Âm thanh Cửu Nương nghẹn ngào, nước mắt nàng ràn rụa trên mặt, nàng đối với hắn là vừa yêu vừa hận, nhưng so với việc hận hắn thì nàng càng sợ hãi bọn họ vĩnh viễn không thể gặp lại nhau.
Cung Vương ôm Cửu Nương ngồi xuống giường, hắn vươn tay ra, dịu dàng lau nước mắt cho nàng.
“Bản Vương nhớ nàng.”
…Nhớ đến điên dại…!
Cung Vương chậm rãi cúi đầu hôn lên môi Cửu Nương, dịu dàng quyến luyến tấn công phòng tuyến cuối cùng của nàng, đến khi nhận được sự đáp lại của Cửu Nương… hai người bắt đầu điên cuồng triền miên trên giường.