Tuy Phương Duệ chưa cởi bỏ mặt nạ nhưng khi hắn dùng giọng nói chân thật của mình để nói chuyện thì cũng là lúc hắn tự thừa nhận bản thân chính là Hoàng đế.
Hô hấp của Thẩm Ngọc càng ngày càng dồn, suy nghĩ trong đầu nàng xoắn lại với nhau như hình dạng chiếc bánh quẩy, nàng im lặng không phải là không nói được mà vì căn bản nàng không biết phải nói thế nào.
Toàn bộ đầu óc nàng đều choáng váng.
“A Ngọc?” Thấy Thẩm Ngọc không phản ứng lại, Phương Duệ liền cẩn thận gọi một tiếng.
Nghe thấy hai chữ “A Ngọc” bằng giọng nói quen thuộc mang theo sự ôn nhu thì Thẩm Ngọc liền hoàn hồn trong nháy mắt. Nàng đẩy Phương Duệ ra rồi trượt xuống khỏi giường, sau đó cúi đầu hành lễ:
“Thần bái kiến bệ hạ!”
Phương Duệ nhìn nữ tử một thân bạch y đứng ở ngay trước mắt mình, bả vai còn hơi run run… quả nhiên nàng đã bị hắn doạ sợ.
Hắn vốn có ý định cho Thẩm Ngọc chút thời gian để thích ứng, nhưng hắn thật sự sợ trong khoảng thời gian ấy bọn họ sẽ càng ngày càng cách xa nhau.
Phương Duệ khẽ hít thở một cái rồi tháo mặt nạ đặt lên giường, giọng nói của hắn mang theo sự bất đắc dĩ:
“A Ngọc, ngẩng đầu lên.”
Thẩm Ngọc biết rõ Phương Duệ đã tháo mặt nạ nên tâm tình nàng càng bồn chồn, mặc dù đã biết thân phận “Cổ Minh” nhưng thời điểm ngẩng đầu chứng kiến dưới lớp mặt nạ chính là Phương Duệ thì nàng phải hít một hơi thật sâu mới dám ngẩng đầu lên, sau đó nàng lại lập tức cúi đầu và quỳ xuống trong nháy mắt.
“Bệ hạ, thần giả mạo nam tử để lừa gạt người, tất cả mọi chuyện đều do thần tuỳ ý làm bậy chứ hoàn toàn không liên quan đến tổ phụ của thần! Nếu bệ hạ muốn giáng tội thì xin người hãy giáng tội một mình thần.” Thẩm Ngọc mở miệng nói chuyện, giọng nói vì mang theo sự sốt ruột gấp rút mà trở nên khàn khàn.
Phương Duệ nhìn phản ứng của Thẩm Ngọc thì vẻ mặt hắn có chút khó coi, lông mày hắn dần dần nhíu thành một khối. Mặc dù hắn sớm nghĩ đến trường hợp khi Thẩm Ngọc phát hiện ra thân phận thật sự của hắn sẽ là loại phản ứng này… nhưng so với việc nén lửa giận để khuất phục hắn thì hắn lại càng mong nàng có thể phát giận lên hắn.
Thế nhưng Thẩm Ngọc sẽ không như vậy, phải lấy đại cục làm trọng mới chính là con người Thẩm Ngọc.
Phương Duệ đứng dậy rồi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Thẩm Ngọc:
“Lúc đeo mặt nạ thì nàng cứ coi ta là Cổ Minh chứ không phải là hoàng đế không được sao?”
Thẩm Ngọc càng cúi đầu thấp hơn, giọng nói mang theo run rẩy:
“Bệ hạ chính là bệ hạ.”
Phương Duệ nghe vậy bèn vươn tay nâng cằm Thẩm Ngọc lên, Thẩm Ngọc thấy thế cũng không phản kháng.
Thời điểm nhìn rõ khuôn mặt Thẩm Ngọc thì Phương Duệ thấy đôi mắt nàng ửng đỏ mang theo cả hơi nước, trong lúc nhất thời lòng hắn liền sợ run.
Trước kia Phương Duệ luôn cho rằng Thẩm Ngọc là người vô cùng kiên cường, vô luận gặp phải chuyện gì thì nàng cũng đều giải quyết dễ dàng. Đời trước, Thẩm Ngọc ở trong ấn tượng của hắn là một người chưa bao giờ mềm yếu trước bất kỳ kẻ nào, cũng không phải là người yếu đuối.
Nhưng đời này Phương Duệ mới biết không phải là Thẩm Ngọc không yếu đuối mà là nàng căn bản không thể yếu đuối cũng như không thể lộ ra sự yếu đuối trước mặt kẻ khác.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thẩm Ngọc khóc chính là thời điểm nàng uống rượu say, mà lần này tuy nước mắt không có chảy ra nhưng cũng coi như là lần thứ hai hắn nhìn thấy nàng khóc.
Phương Duệ ngồi xuống trước mặt Thẩm Ngọc để cùng nàng nhìn thẳng, vẻ mặt hắn nghiêm trọng nói:
“Vết thương ở chân nàng còn chưa khỏi nên không cần phải quỳ. Người sai là trẫm chứ không phải nàng!”
Sắc mặt Thẩm Ngọc so với lúc Phương Duệ mới tiến vào phòng lại càng thêm yếu ớt, thế nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh:
“Bệ hạ, ngày mai thần sẽ tự mình đến Đại Nguyên Điện để từ quan thỉnh tội, thần tuyệt đối sẽ không làm bệ hạ phải khó xử.”
Phương Duệ nghe xong lời này của Thẩm Ngọc thì sắc mặt lại càng thêm khó coi. Hắn duỗi tay kéo Thẩm Ngọc vào trong lòng, mặc dù Thẩm Ngọc không có phản kháng nhưng Phương Duệ lại cảm giác được thân thể nàng cực kỳ cứng ngắc.
Thời điểm Phương Duệ ôm lấy Thẩm Ngọc thì Thẩm Ngọc liền khẽ há miệng, đôi mắt nàng mở to, vẻ khiếp sợ cũng càng ngày càng đậm.
Phương Duệ vùi đầu xuống hõm vai Thẩm Ngọc, giọng nói mang theo vẻ bất lực:
“A Ngọc, trẫm không buông tay được… nếu không trẫm cũng không phải dùng đến hạ sách này. Nàng đối xử với trẫm thế nào cũng được nhưng trước mắt đừng từ quan, hiện tại nàng mà từ quan thì sẽ mất đi thân phận Thái Trường Khang, như vậy chỉ càng nguy hiểm với nàng.”
Thái hậu là người không thể nào từ bỏ ý đồ một cách đơn giản, nếu để Thái hậu biết rõ thân phận nữ nhi của Thẩm Ngọc rồi nghĩ đến những năm gần đây Thẩm Ngọc luôn nhận được ân sủng từ hắn thì chắc chắn Thái hậu sẽ đoán được tâm tư của hắn với Thẩm Ngọc, đến lúc đó khẳng định Thái hậu sẽ dùng Thẩm Ngọc để uy hiếp hắn.
Thẩm Ngọc không phản ứng lại lời nói của Phương Duệ nhưng vẻ mặt nàng đặc biệt bị kéo căng giống như trường cung được kéo đến cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đứt.
Phương Duệ biết rõ hiện tại Thẩm Ngọc căn bản không nghe lọt tai mấy lời hắn nói, nàng đại khái chỉ đang suy nghĩ làm thế nào để bảo vệ phủ Thái Bảo.
“Nàng đã đồng ý đáp ứng trẫm ba điều kiện. Hiện tại còn một điều kiện cuối cùng, chỉ cần nói điều kiện cuối cùng thì trẫm liền coi như chuyện gì cũng không biết, không biết Thẩm Thái Bảo cố ý lừa gạt trẫm, cũng không biết A Ngọc nàng chính là nữ tử.”
Lời này của Phương Duệ được nói bên tai Thẩm Ngọc nên nàng nghe cực kỳ rõ ràng. Sau khi im lặng một lúc lâu thì nàng mới hỏi:
“Bệ hạ, thật sự sao?”
“Thật sự!”
“Bệ hạ, vậy người nói điều kiện cuối cùng đi.”
Hiện tại Thẩm Ngọc hoàn toàn không biết mình nên dùng loại thái độ nào để đối với Phương Duệ, trong mắt nàng thì Phương Duệ đã không còn là người cương trực công chính, làm việc phân rõ trắng đen trước đây nữa rồi. Nhưng hắn vẫn là hoàng đế, là người nắm toàn bộ quyền sinh sát của phủ Thái Bảo.
“Tạm thời đừng từ quan cũng đừng để lộ thân phận của nàng, tối thiểu trong vòng một năm không được để lộ.”
“Nàng ngồi yên cho trẫm ôm một lúc.” Cho dù Thẩm Ngọc đã thoả hiệp nhưng Phương Duệ vẫn không buông nàng ra.
Thân thể Thẩm Ngọc cứng ngắc vì bị Phương Duệ ôm, dù ôm đã được một lúc nhưng vẫn không có nửa phân mềm mại.
“Nếu như trẫm nói trước khi biết thân phận nữ tử nàng thì trẫm đã thích nàng nhiều năm, liệu nàng có tin không?”
Thời điểm nghe Phương Duệ nói mấy thời tâm tình thì nàng liền nhắm mắt lại, không phải là nàng không tin mà là nàng căn bản không dám nghĩ sâu xa.
Thẩm Ngọc vẫn cho rằng Phương Duệ trọng người tài nên hắn mới coi trọng nàng như vậy, bây giờ nghĩ lại thì ra Phương Duệ mang theo phần tâm tư khác.
Đối với việc bệ hạ có tình cảm với mình thì nàng chỉ cảm thấy dường như có một tảng đá lớn đang đè lên người nàng, áp lực đến nỗi nàng hít thở không thông.
“Trẫm biết rõ giả trang người khác để đến gần nàng là chuyện vô cùng bỉ ổi, trẫm cũng chưa từng nghĩ tới sau khi nàng biết rõ chân tướng thì có thể lập tức tha thứ cho trẫm hay không… nhưng trẫm vẫn muốn nói một câu với nàng: A Ngọc, thật xin lỗi!”
Ba chữ “Thật xin lỗi” vừa phát ra thì bức tường kiên cố do Thẩm Ngọc dựng lên nhanh chóng sụp đổ, sự oan ức tủi thân bỗng chốc bừng lên giống như một cơn đại hồng thuỷ.
Thanh âm nàng nghẹn ngào: “Bệ hạ không hề sai, Thẩm Ngọc mới sai. Bệ hạ chẳng qua mới lừa gạt thần hơn một tháng, mà thần lại lừa gạt bệ hạ ròng rã năm năm.”
Năm năm… đâu chỉ có năm năm, chính là hơn mười năm! Vậy mà hắn vẫn rơi vào trong tay Thẩm Ngọc, từ đầu đến cuối đều không thể thoát khỏi nàng.
Phương Duệ lắc đầu nói: “Hai chuyện này không giống nhau, nàng là bất đắc dĩ nên mới phải lừa gạt người trong thiên hạ, còn trẫm là có chủ ý lừa gạt một mình nàng.”
“Giống nhau, là giống nhau…” Thẩm Ngọc còn chưa nói dứt lời thì trước mắt đột nhiên tối sầm, đầu óc nàng choáng váng, sau đó cả người nàng liền gổ gục xuống người Phương Duệ.
Phương Duệ thấy có điểm bất thường, hắn vội vàng gọi: “A Ngọc? Thẩm Ngọc?!”
Tiếp đó hắn buông nàng ra rồi chuyển sang tư thế ôm, hắn đem Thẩm Ngọc đến giường, tay đặt lên trán Thẩm Ngọc để thăm dò nhiệt độ.
Khi tay vừa chạm vào trán nàng thì hắn liền bị nhiệt độ nóng hổi doạ sợ.
Thẩm Ngọc vốn đang sốt cao lại gặp phải chuyện kinh hãi lớn như vậy nên mới ngất đi.
Nhìn Thẩm Ngọc sốt cao đến mê man thì lòng Phương Duệ nóng như lửa đốt, nhưng hắn lại không thể để lộ thân phận mà đi kêu đại phu tới đây cho nàng. Cuối cùng hắn nhìn thoáng qua Thẩm Ngọc rồi đeo mặt nạ lên.
Cửa sổ vừa được mở, hắn liền cầm theo chiếc bình hoa trên bàn rồi vừa nhảy ra ngoài cửa sổ vừa ném mạnh chiếc bình hoa xuống đất.
Một tiếng “Choang” rất lớn truyền từ phòng ngủ ra bên ngoài, tiếp đó là tiếng gõ cửa dồn dập cùng giọng nói của Thuý Chi:
“Công tử không sao chứ? Công tử?!”
Thấy trong phòng không có động tĩnh nên Thuý Chi bèn đẩy cửa đi vào, lúc này nàng mới phát hiện ra công tử nhà mình đã ngất đi cộng thêm nhiệt độ nóng bỏng đến doạ người, thế nên Thuý Chi lập tức kêu người đi thỉnh đại phu.
Phương Duệ không hề rời đi mà chỉ thủ ở phía sau nhà, hắn đứng đó suốt ba canh giờ và tận đến canh ba thì hắn mới rời đi.
Phương Duệ bật tường từ phủ Thái Bảo sang phủ tướng quân, khi chân hắn vừa mới chạm đất thì cục bột nhỏ đã chạy đến dụi đầu lên chân hắn.
Cục bột nhỏ dường như cả đêm không ngủ để đứng ở đây đợi Phương Duệ.
Phương Duệ cúi đầu nhìn về phía cục bột nhỏ, sau đó hắn khom lưng bế lấy nó, trong ánh mắt mang theo một chút sầu não.
“A Ngọc lại thay độ thái độ giống như rất lâu trước đây – lúc nàng biết trẫm chính là Hoàng đế.”
Trước lúc Thẩm Ngọc thi đỗ Trạng nguyên thì nàng thường hẹn gặp hắn, vì lúc ấy nàng thực sự coi hắn như bạn tốt nên nói chuyện cũng không hề khách khí. Thế nhưng kể từ lúc biết hắn là Hoàng đế thì nàng không còn nói cười với hắn như trước, lúc nào cũng cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, phải mất một khoảng thời gian dài thì nàng mới cải thiện thái độ được một chút.
Phương Duệ thở dài một hơi, hắn duỗi ngón tay chọc chiếc mũi trắng mịn của cục bột nhỏ rồi nói: “Đêm dài đằng đẵng, mà trẫm ở trong cung lại nhàm chán. Hơn nữa ngươi lại dính trẫm như vậy… không bằng ngươi theo trẫm hồi cung đi, trẫm sẽ cho ngươi ăn cho ngươi ngủ.”
Cục bột nhỏ dường như nghe hiểu lời Phương Duệ nói nên nó liền “Meo meo” hai tiếng.
Cục bột nhỏ ngoan ngoãn như thế khiến Phương Duệ khó tránh khỏi việc lại thở dài một hơi, “Nếu A Ngọc cũng sảng khoái theo trẫm tiến cung giống ngươi thì tốt biết bao.”
Phương Duệ ngoái đầu nhìn lại hướng phòng ngủ của Thẩm Ngọc ở phủ Thái Bảo, đáy lòng hắn thầm nói: Chỉ mong Thẩm Ngọc sẽ bình an vô sự.
***
Phương Duệ đi cả đêm không về, sáng sớm Dung Thái đã ra khỏi hoàng cung để tới chỗ cũ chờ Phương Duệ, chỉ là chờ đến thời điểm Phương Duệ xuất hiện thì hắn phát hiện trên tay bệ hạ nhà mình còn ôm một con mèo.
Bước chân của Dung Thái hơi lui về phía sau, trong giọng nói mang theo vẻ không được tự nhiên:
“Bệ hạ… Đây là cái gì?”
Nghe được lời này, Phương Duệ liền cúi đầu nhìn thoáng qua cục bột nhỏ trong lòng mình và hỏi ngược lại:
“Chẳng lẽ lớn lên nhìn nó không giống mèo sao?”
Dung Thái: “….” Hắn đương nhiên biết đây là mèo!
“Bệ hạ, nô tài muốn hỏi mèo này từ nơi nào tới?!”
“À, trẫm ôm từ quý phủ của Lôi Thanh Đại.”
Dung Thái: “….” Đừng nói rằng ôm này chính là trộm nha!!!!
Tựa hồ như nhìn thấu được suy nghĩ của Dung Thái nên Phương Duệ liền nói nhiều thêm một câu:
“Yên tâm, không ai biết trẫm ôm nó đi.”
Dung Thái: Quả nhiên là trộm!!!
Dung Thái đang muốn khuyên Phương Duệ đem mèo trả về nhưng vừa thấy sắc mặt bệ hạ mệt mỏi thì hắn vội hỏi:
“Bệ hạ, dáng vẻ người sao giống như một đêm chưa ngủ vậy.”
Phương Duệ hữu khí vô lực trả lời: “Đúng vậy. Không nói nữa, hồi cung thôi. Ôm nó!”
Nói xong, Phương Duệ liền đem cục bột nhỏ cho Dung Thái.
Dung Thái nhìn cục bột nhỏ: “….”
Cục bột nhỏ nhìn Dung Thái: “….”
Một người một mèo lộ ra xấu hổ, Phương Duệ cũng không đi bắt bẻ người và mèo đang lộ ra xấu hổ mà chỉ nhíu mày nhìn về phía Dung Thái.
Dung Thái lập tức vươn tay tiếp nhận cục bột nhỏ, chỉ là…. tay hắn cứng đờ rồi.
Bế cục bột nhỏ trên tay mà nội tâm của Dung Thái muốn hỏng luôn, trước kia hắn không sợ trời không sợ đất chỉ sợ bệ hạ hồ nháo, nhưng hiện tại đứng sau việc sợ bệ hạ hồ nháo thì hắn còn sợ mèo….