Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 63: Làm thế nào để bồi thường?



Tổ đội hai người khiến không ít người trợn mắt há mồm không phải vì Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc một đội, mà là Trạm Vương cùng Lôi Thanh Đại một đội. Những thanh niên trai tráng vốn nhân buổi săn bắn để thể hiện khả năng nổi bật của bản thân, nhưng sau khi nhìn thấy tổ đội kia thì bọn họ hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu.

Dù như thế nào thì bọn họ cũng không đấu lại được một trong hai người đó chứ đừng nói là cả hai người này liên thủ với nhau, hai vị đại tướng quân này có còn biết nể mặt người khác hay không?

Bệ hạ nhà người ta còn biết tìm một người trói gà không chặt để nhường bọn họ một chút, vậy mà hai vị này thì tốt rồi! Cường cường liên hợp thì dù chưa bắt đầu nhưng bọn họ đã nhìn thấy rõ kết cục.

Hứng thú của Phương Duệ căn bản không nằm ở buổi đi săn, vậy hắn vì cái gì mà lại đưa ra tổ đội hai người? Mục đích rõ ràng chính là hắn có thể đơn độc ở riêng với Thẩm Ngọc, hắn có chiến lược để đi săn nhưng giờ dù nói thế nào thì chí hướng của hắn cũng không còn trong buổi săn bắn.

Các tổ đội đều đã xuất phát và đang di chuyển theo những hướng khác nhau để vào rừng, trong khi đó tổ đội Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc phải một hồi lâu sau mới xuất phát, nguyên nhân chủ yếu là vì Thẩm Ngọc thiếu chút nữa thì té xuống từ trên lưng ngựa mà đầu sỏ gây chuyện lại chính là Phương Duệ.

Những người khác vào rừng đều là ra roi thúc ngựa vì sợ con mồi sẽ bị người khác nhanh hơn một bước mà săn mất, nhưng Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc lại chậm chạp di chuyển như kiểu cưỡi ngựa xem hoa.

Lúc này tất cả mọi người hầu như đều đã xâm nhập vào rừng để săn thú, cho nên phía xung quanh không còn thân ảnh ai khác ngoài bọn họ.

“Gần đây mưa nhiều, hơn nữa lần trước Đức An cũng từng bị rơi vào đầm lầy ở nơi đây nên tí nữa A Ngọc nàng phải cẩn thận một chút.” Phương Duệ vừa nói vừa cẩn thận thăm dò bốn phía.

Nghe thấy xưng hô “A Ngọc” của Phương Duệ là Thẩm Ngọc bèn nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai thì nàng mới thở ra một hơi.

Xem ra Phương Duệ đã đuổi hết những người bên cạnh nên nàng đè thấp âm thanh để thương lượng với hắn:

“Bệ hạ, lúc ở ngoài người có thể gọi thần là Thẩm ái khanh được không?”

Phương Duệ nghe được lời này liền quay đầu nhìn Thẩm Ngọc, khoé miệng mỉm cười nói:

“Nơi này cũng không có ai khác ngoài trẫm.” 

Lúc trước mỗi lần gọi nàng là “A Ngọc” thì Thẩm Ngọc sẽ rất mất hứng rồi xị mặt cho hắn xem, bây giờ lại biết cùng hắn thương lượng… xem ra Thẩm Ngọc đã giác ngộ không ít.

Thẩm Ngọc lại một lần nữa trái trông phải ngóng nhìn xung quanh một vòng. Trước kia nàng chưa từng trải qua cảm giác sầu lo như thế này nhưng sau khi biết thêm một bộ mặt của Phương Duệ thì mỗi lần ở chung với hắn là nàng luôn cảm giác nếu không cảnh giác một chút thì giữa bọn họ dù chưa có chuyện gì xảy ra thì ở trong mắt người khác cũng thành có chuyện khác thường.

Tuy nhiên Thẩm Ngọc lại không biết rằng nàng cùng Phương Duệ ở trong mắt người khác đã sớm bị nhìn thấu…Ví dụ như là Dung Thái cùng Đức An…!

“Bệ hạ, hiện tại có thể không có ai nhưng biết đâu có người đột nhiên xuất hiện vậy thì sẽ không dễ dàng giải thích.”

Phương Duệ di chuyển tầm mắt về phía trước, giọng điệu tự nhiên nói:

“Có cái gì cần phải giải thích? Chẳng lẽ chuyện trẫm thích A Ngọc lại không phải là sự thật?”

Phương Duệ không lúc nào là không nghĩ làm thế nào để biểu lộ tình cảm chân thật của hắn tới Thẩm Ngọc.

Lúc Phương Duệ nói hết những lời này thì Thẩm Ngọc vốn cưỡi ngựa bên cạnh hắn lại rớt về phía đằng sau, Phương Duệ cũng dừng lại, hắn kéo dây cương để quay ngựa lại đối mặt với Thẩm Ngọc thì chỉ thấy Thẩm Ngọc có chút sững sờ dừng ngựa ngay tại chỗ.

Phương Duệ suy nghĩ có lẽ Thẩm Ngọc còn chưa quen với việc hắn nói thẳng thắn như vậy và cũng vì trừ lúc bị bại lộ thân phận hắn có nói cho nàng biết tình cảm của mình, còn từ đó đến nay bình thường cũng chỉ là ám hiệu.

Phương Duệ thật sự không biết rốt cuộc Thẩm Ngọc có tình cảm gì với hắn hay không? Hay là một chút tình cảm cũng không có.

Dù sao trước khi Thẩm Ngọc chịu để ý đến hắn thì hắn cũng không biết Thẩm Ngọc đã làm thế nào để nghĩ thông suốt và càng không biết Thẩm Ngọc vì cái gì mà bằng lòng để ý đến hắn.

Mặc dù không biết là vì cái gì nhưng Phương Duệ hiểu rõ tuyệt đối không phải là vì nàng có tình cảm với hắn.

“A Ngọc?” Phương Duệ thăm dò gọi một tiếng.

Tiếng gọi này làm Thẩm Ngọc hoàn hồn, nàng nhìn về phía Phương Duệ với ánh mắt phức tạp, ngay cả đôi mày thanh tú cũng dần nhíu lại một chỗ.

“Bệ hạ, mấy lời vừa rồi thần hy vọng người không nên nói nữa. Thần chỉ muốn duy trì mối quan hệ quân thần thật tốt với bệ hạ.”

Nói xong Thẩm Ngọc liền vung roi quất ngựa phi vượt qua Phương Duệ rồi nhanh chóng tiến vào sâu trong cánh rừng.

Lần này đến lượt Phương Duệ chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ.

Hắn cố gắng lâu như thế cũng nhịn lâu như thế mà kết quả Thẩm Ngọc chỉ coi hắn như Hoàng thượng, nhưng hắn lại không thể coi Thẩm Ngọc như hạ thần mà là đặt nàng ở một vị trí ngang bằng với hắn.

Nếu như từng bước áp sát không có tác dụng vậy hắn đành phải đổi sang phương thức khác… một phương thức bá đạo hơn… nếu không Thẩm Ngọc sẽ thật sự coi hắn là một bệ hạ có tính tình ôn hoà.

Trong lúc Phương Duệ đang suy nghĩ nên làm thế nào để đòi lại công bằng cho bản thân thì đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí giống như bị chấn kinh từ phía phương hướng mà Thẩm Ngọc mới chạy vào.

Ánh mắt Phương Duệ quét về phía rừng và thầm nói không ổn, mặt mày hắn căng thẳng thúc ngựa chạy nhanh về phía cánh rừng.

Lại nói đến Thẩm Ngọc mới vừa nãy chạy trước vào trong rừng, lúc đầu vốn không có vấn đề gì nhưng không biết vì sao ngựa của nàng lại đột nhiên sợ hãi, kỹ thuật cưỡi ngựa của Thẩm Ngọc cũng không phải quá giỏi nên trong lúc nàng đang khống chế ngựa thì trong rừng lại đột nhiên có một bóng đen vụt qua, thời điểm nàng định xác nhận rõ bóng đen đó là gì thì đã bất ngờ bị ngựa hất ngã.

Lúc Thẩm Ngọc sắp bị hất văng xuống đất là nàng bèn nhanh chóng giơ tay bảo vệ lấy chính đầu mình, trong lúc nàng cho rằng bản thân mình nhất định sẽ khó thoát khỏi cảnh bị rơi xuống đất thì lúc này nàng lại được một người đón lấy. 

Người đón lấy Thẩm Ngọc không ai khác mà chính là Phương Duệ, sau khi đón được Thẩm Ngọc là cả hai người liền bị lăn xuống sườn dốc.

Phương Duệ ôm chặt lấy Thẩm Ngọc và bảo vệ nàng chặt chẽ trong lồng ngực để tránh cho nàng bị đụng vào tảng đá hoặc bị cành cây khô quệt vào.

May mà phía dưới sườn dốc là một vũng bùn nên hai người lăn xuống dưới ngoại trừ bị bùn dính vào người thì cũng không có bị vết thương nào quá lớn.

Phương Duệ ôm Thẩm Ngọc đứng dậy từ trong vũng bùn.

Lúc này sắc mặt hắn rất khó coi, hắn không chỉ ôm lấy cả người toàn bùn đất của nàng mà còn để cả khuôn mặt lem nhem bùn của nàng tựa vào lồng ngực hắn.

“Khụ khụ khụ!” Vì bị rơi xuống vũng bùn nên trong miệng Thẩm Ngọc dính đầy bùn đất khiến nàng không nhịn được mà ho lên vài tiếng.

Phương Duệ khó chịu quát lên một tiếng: “Sao nàng lại không biết cẩn thận như vậy, nếu như để chính mình bị thương thì nàng làm như thế nào để bồi thường trẫm!”

Thẩm Ngọc bị quát ngẩn cả người, nghĩ đến một màn vừa rồi là trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi vì thế mà tay nàng vô thức ôm chặt lấy Phương Duệ.

Từ trước đến giờ nàng cũng không phải người yếu đuối đến nỗi không chịu nổi một kích, nhưng hết lần này đến lần khác luôn có một người vững chãi như toà thành cản sóng gió cho nàng nên dù kiên cường thì khi được người che chở bảo vệ cũng sẽ khiến nàng dần dần yếu đuối.

May mắn vũng bùn này không sâu mà chỉ tới khoảng đầu gối Thẩm Ngọc nhưng Phương Duệ cũng phải tốn rất nhiều sức lức mới đưa được Thẩm Ngọc đi ra khỏi đống bùn lầy.

Sau khi lên đến bờ thì trên người của cả hai đều bị một tầng bùn đất thật dày bao lấy.

Thẩm Ngọc nhìn gương mặt dính đầy bùn đất của Phương Duệ liền đột nhiên cười khúc khích.

Phương Duệ chứng kiến nụ cười này của Thẩm Ngọc, dù không nhìn rõ được ngũ quan của nàng nhưng lòng hắn vẫn không nhịn được mà run rẩy.

Phương Duệ giơ tay xoa xoa nước bùn dính trên mặt Thẩm Ngọc rồi lẩm bẩm nói: 

“Đây là lần đầu tiên trẫm nhìn thấy A Ngọc nàng cười thoải mái như vậy.” Thẩm Ngọc từ trước đến giờ chỉ luôn khẽ mỉm cười với hắn, nụ cười tuy nhìn vui vẻ nhưng lại mang theo cảm giác xa cách.

Thẩm Ngọc có chút sững sờ, nàng né tránh đôi tay của Phương Duệ rồi nói lảng sang chủ đề khác:

“Bệ hạ, chúng ta cũng nên đi thôi.”

Một lúc lâu sau Phương Duệ mới lưu luyến dời ánh mắt khỏi gương mặt Thẩm Ngọc, hắn nhìn lên con dốc dựng đứng, ánh mắt khẽ nheo lại.

Một mình hắn đi lên không phải vấn đề gì khó, tất nhiên mang cả Thẩm Ngọc lên cũng không phải là không được, chỉ là…

“Con dốc này đứng như vậy, cộng thêm mấy ngày gần đây mưa phùn liên tục nên dốc này rất trơn, trừ khi có người đứng ở phía trên thả dây thừng xuống để kéo chúng ta lên nếu không rất khó mà leo lên được.”

Thẩm Ngọc lập tức ngẩng đầu nhìn dốc dựng đứng trước mặt và còn thật sự tin lời Phương Duệ nói:

“Nhưng mà bọn họ làm sao biết được chúng ra bị rơi xuống dưới này?”

“Chỉ có thể chờ đến khi cuộc thi săn bắn kết thúc, lúc ấy không thấy chúng ta quay về thì bọn họ tự nhiên sẽ cho người đi tìm, hơn nữa trên đỉnh dốc còn có dấu vết do chúng ta lăn xuống nên bọn họ nhất định sẽ biết.”

Phương Duệ thầm nghĩ cuộc đi săn này cũng phải đến sau hoàng hôn mới kết thúc, hiện tại mới chỉ là sáng sớm nên thời gian còn cả ngày trời, cứ để những người kia thoải mái đi tìm những con mồi được buộc dấu hiệu, dù sao tổ đội nào săn được nhiều nhất thì hắn sẽ ban thưởng thật hậu hĩnh.

Thẩm Ngọc nhìn xung quanh một lát rồi nói: “Hay là chúng ta đi về phía trước một chút, biết đâu lại có đường đi lên.”

Phương Duệ không đồng ý, hắn lắc đầu nói: “Núi Tây Lệ có rất nhiều sơn cốc, trẫm nghĩ hai chúng ta có lẽ đã rơi xuống sơn cốc mà bốn phía sơn cốc đều là dốc đứng, cho dù có đi đến điểm cuối cùng cũng không thể tìm được đường lên. Tốt nhất chúng ta cứ đợi ở gần nơi này, nếu như để lỡ những người đến đây cứu trẫm và nàng thì thật sự không biết lúc nào chúng ta mới có thể đi lên.”

Thẩm Ngọc suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy khả năng này rất có thể xảy ra nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn chung quanh một vòng, tuy nhiên cây cối chẳng chịt làm ngăn trở tầm nhìn khiến nàng đành từ bỏ hy vọng này.

Nhưng vấn đề ở chỗ lớp bùn đất bám trên người làm nàng thấy thật khó chịu.

Phương Duệ cũng nhìn ra nàng không thoải mái, hắn bèn nói:

“Nàng tạm thời cởi lớp y phục bên ngoài ra trước đi.”

Vừa nghe đến vấn đề cởi y phục, mặc dù đối phương là Hoàng thượng nhưng mặt nàng vẫn lộ ra vẻ đề phòng con sói đội lốt Hoàng thượng trước mắt này.

Phương Duệ nhìn ra vẻ phòng bị trong mắt Thẩm Ngọc, đáy lòng hắn mặc dù có vài phần chột dạ nhưng trên mặt hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài mà còn cứng rắn nói:

“Lớp bùn bám lên y phục dày như vậy, đã thế còn đang ướt. Nếu để một lúc nữa thì toàn bộ y phục bên trong cũng sẽ ẩm hết.”

Phương Duệ nói xong liền bắt đầu cởi bỏ lớp áo giáp ngoài, Thẩm Ngọc thấy thế bèn xoay lưng về phía Phương Duệ, giọng nói giả bộ bình tĩnh:

“Nam nữ có sự khác biệt, thần vẫn nên tránh sang chỗ khác thì tốt hơn.”

Phương Duệ nhếch môi cười: “Tránh sang chỗ khác? Trẫm còn nhớ lần trước trên núi Bạch tử, đám thị vệ người người đều để trần cánh tay… sao lúc đó A Ngọc lại không nói mấy câu nam nữ khác biệt?”

Thẩm Ngọc: “…..” Sao người này lại không buông tha cho nàng vậy? Lúc đó và lúc này giống nhau được sao? Lúc đấy thân phận nữ nhi của nàng còn chưa có bại lộ, với lại đám thị vệ kia cũng chỉ là râu ria.

Phương Duệ đem giáp mỏng cởi ra rồi ném xuống đất, hắn tập trung lắng nghe thì phát hiện có âm thanh nước chảy róc rách.

Phương Duệ tiến lên phía trước rồi nắm chặt lấy tay Thẩm Ngọc hướng về phía phát ra tiếng nước chảy.

“Đi thôi, đi tìm nước để tẩy rửa bùn đất trên người một chút. Nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng lem nhem như ăn mày thế này thì sau này trẫm còn đâu sự uy nghiêm.”

Phương Duệ đều đã nói như vậy thì Thẩm Ngọc còn lời nào để nói nữa?

Sau khi đi một đoạn đường thì chỉ chốc lát sau họ đã gặp một cái đầm nước phía dưới vách đá.

“Đem y phục trên người cởi ra rồi dùng nước suối tắm rửa, gió trong sơn cốc lớn nên y phục sẽ rất nhanh được hong khô. Dù sao nơi này chỉ có một mình trẫm, nàng cũng tranh thủ rửa mặt gội đầu cho sạch đi.”

Để che dấu chính mình không có rắp tâm gì nên Phương Duệ đi đến bên cạnh đầm nước trước, sau đó bắt đầu đem y phục dính toàn bùn đất cởi đến khi chỉ còn một kiện y phục màu vàng sáng, ngay cả quần dài bên ngoài cũng được hắn cởi bỏ, đương nhiên bên trong lớp quần này vẫn còn một lớp quần nữa.

Thẩm Ngọc nhúng tay xuống đầm nước để rửa sạch, nhìn thấy trên cánh tay mình vẫn đầy bùn đất thì nàng nhíu mày ghét bỏ. Suy nghĩ một lúc, nàng bèn đi đến phía đối diện Phương Duệ và bắt đầu cởi bỏ lớp y phục ngoài nhưng quần thì nàng không hề động đến.

Nàng vốc hai tay để lấy nước rửa mặt thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động lớn, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Phương Duệ rơi xuống nước.

“Bệ hạ!”

Sau khi hốt hoảng kêu một tiếng thì Thẩm Ngọc đột nhiên bình tĩnh lại, lấy tính tình của bệ hạ thì rất có thể hắn cố tình giả vờ chết đuối để lừa gạt nàng.

Chỉ là qua một lúc lâu sau khi mặt nước đã không còn những gợn sóng thì nàng vẫn không hề thấy Phương Duệ nổi lên mặt nước, lúc này Thẩm Ngọc mới biết có chuyện không ổn, thế là nàng không do dự nữa mà nhảy vào trong đầm nước để cứu người.