Lưu Viện Viện chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ gặp được Dương Hạo Hạo ở đại học S.
Nguyện vọng 1 của Dương Hạo Hạo không đậu, cái này cô biết.
“Ồ, cái này à.” Cậu hời hợt nói, “Ba tôi mua cho tôi một căn nhà.”
Khóe miệng Lưu Viện Viện giật giật, không nhịn được mở miệng cà khịa, “Sao không tặng cho cậu đại học Z luôn đi, học cùng Trương Thỉ tốt biết bao.”
“Tôi có nghĩ đến, nhưng không định làm thế.” Cậu cười cười vô tâm vô phế [1], “Trình độ của tôi mọi người cũng biết đó, đến đại học S vẫn có chút đáng tin, đến đại học Z, người ở đây chẳng phải đều biết tôi đã mua một căn nhà đó sao.”
[1] Vô tâm vô phế [没心没肺]: Tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.
Được rồi, cậu nói rất có đạo lý.
Chẳng qua là không ngờ đến thế mà còn là cùng chuyên ngành cùng lớp học.
Nghiệt duyên! Lưu Viện Viện nhìn thiếu niên đang đứng trên bục giảng, cười giới thiệu về bản thân mình như một tên ngốc, cô thở dài một hơi nặng nề.
Khai giảng đã hơn một tháng, các học sinh trong lớp đã quen thuộc gần hết, càng đừng nói đến cái tính cách đến đâu quen đến đó của Dương Hạo Hạo, cậu sớm đã hòa mình đoàn kết với mọi người ở trong lớp.
“Dương Hạo Hạo, cậu cùng Lưu Viện Viện từ hồi trung học phổ thông đã là bạn học cùng lớp rồi sao?” Lớp trưởng đột nhiên hỏi.
Hôm nay là liên hoan của lớp.
“Lưu Viện Viện hồi học trung học phổ thông có đối tượng không?”
“Chắc là không…?” Dương Hạo Hạo gắp một miếng thịt sườn bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nhớ lại, “Hồi đó cậu ấy rất thích học tập, nhưng mà có chút ngốc.”
“Được!” Lớp trưởng vui vẻ vỗ một cái bộp lên sống lưng của Dương Hạo Hạo, hưng phấn nói, “Cảm ơn nhé! Người anh em!”
“… Hả?” Dương Hạo Hạo đang gặm thịt sườn cả mặt ngu ngơ.
Từ sau bữa liên hoan lần đó, Dương Hạo Hạo phát hiện Lưu Viện Viện có chút sai sai.
Không còn quá để ý đến cậu nữa.
Lúc bản thân cậu muốn nói chuyện với cô, cô sẽ luôn đúng lúc muốn nói chuyện với người bên cạnh. Một lần hai lần còn có thể hiểu, nhưng số lần nhiều rồi cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Sự biến hóa rõ ràng nhất chính là thời gian nghịch điện thoại càng lúc càng nhiều, mỗi lần nhìn đến cô đều là đang ôm điện thoại trò chuyện, cười vô cùng rạng rỡ.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Dương Hạo Hạo lại không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Viện Viện ở hàng trước, nhìn đi, lại đang nghịch điện thoại kìa, không biết nói chuyện với ai mà vui vẻ đến thế.
Bạn học A ở bên cạnh cậu cũng phát hiện ra tầm mắt của cậu, thuận theo tầm mắt nhìn qua, “Này, cậu cũng phát hiện rồi à?”
“Hả?”
“Lớp trưởng đó!” Bạn học A lặng lẽ chỉ vào lớp trưởng một cái, “Lớp trưởng trong khoảng thời gian này lần nào cũng tìm lý do để ngồi cùng Lưu Viện Viện, rõ ràng là cậu ấy đang theo đuổi cô ấy!”
“Hả?”
“Ngày mai không phải có tiết thực hành công tác xã hội sao, tôi nghe nói lớp trưởng đã tìm vài bạn học giúp đỡ, đến lúc này sẽ tiến hành tỏ tình.”
“Gì?” Lượng thông tin quá lớn, Dương Hạo Hạo nhất thời tiêu hóa không kịp.
Việc này không thể, Dương Hạo Hạo cắn đầu bút nghĩ hoài vẫn không ra, bà chằn bạo lực như Lưu Viện Viện đây cũng có người thích ư?
Cái này cũng khó nói, lần chấm điểm hồi trung học phổ thông, thứ hạng của cô gái này cũng khá cao đấy nhé.
Nhưng cô gái này cao ngạo lạnh lùng thế kia, khẩu vị của lớp trưởng nặng đến thế à?
Thật không hổ là lớp trưởng, có thể làm được việc người thường không làm được.
Tiết thực hành công tác xã hội nói trắng ra chính là lớp học tổ chức cùng nhau đi nhặt rác khắp sân trường.
Tuy rằng ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng suốt cả một tiết học, ánh mắt của Dương Hạo Hạo luôn dính trên người Lưu Viện Viện chưa từng rời đi.
Lưu Viện Viện đương nhiên đã nhận ra, trong lòng cô không rõ tên ngốc này lại muốn làm gì đây, tên ngốc này không chỉ có hôm nay, khoảng thời gian gần đây đều kỳ lạ khó hiểu, luôn nhìn trộm cô. Hừ, lần trước người nói cô ngốc là cậu, lần này người len lén nhìn trộm cô cũng là cậu, người này không phải là tên ngốc đó chứ.
Vì thế cô cố ý đi vào một con đường nhỏ ở bên cạnh, đi được một đoạn, cô liếc nhìn về sau, tên ngốc này quả nhiên đi theo cô kìa.
Lưu Viện Viện đi mãi đi mãi rồi đột ngột dừng bước, hùng hổ quay đầu lại.
Dương Hạo Hạo không nghĩ đến cô có chiêu này, cậu không kịp phòng bị nên không có thời gian tìm chỗ trốn, chỉ có thể gượng gạo đứng yên tại chỗ không chút động đậy, vừa huýt sáo vừa nhìn trời nhìn đất nhìn mây nhìn cây nhìn cỏ, chỉ có mỗi cô là không nhìn, giả vờ tôi chỉ là đi ngang qua đoạn đường này.
Đôi tay Lưu Viện Viện bắt chéo ở sau lưng, cô cũng nhìn thiếu niên ở trước mắt, khẽ cười chẳng nói gì, gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc dài suôn mượt và làn váy tua rua của thiếu nữ, nhẹ nhàng vang vang.
Bất chợt, cô phúc chí tâm linh [2], nhanh bước đi đến trước mặt Dương Hạo Hạo, cười cười nhìn vào ánh mắt trốn tránh, vành tai ửng đỏ của cậu, “Này! Có phải cậu thích tôi không?”
[2] Phúc chí tâm linh: Khi vận may đến con người ta sẽ trở nên linh hoạt khôn ngoan hơn.
Cậu hiển nhiên là bị câu hỏi của cô dọa cho một phen, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt hoảng loạn nhìn ngó khắp nơi, lúc nhìn đến đôi mắt giảo hoạt mang theo ý cười của cô, cậu chột dạ một phen, mạnh mẽ đẩy cô ấy ra, lắp bắp nói: “Ai, ai thích cậu chứ! Tôi, tôi không thèm thích cậu! Bà chằn bạo lực!”
Lưu Viện Viện không kịp đề phòng bị đẩy cho một phát, tức khắc không đứng vững, cả người không khống chế được lùi về phía sau vài bước, sau đó cả vùng mông ngồi bệt trên đất.
“A…”
Mông đau quá.
Kinh hoảng, xấu hổ, tủi thân.
Cô ngồi ngây trên đất, hốc mắt lập tức ửng đỏ.
Dương Hạo Hạo cũng bị hành động của bản thân làm cho chết lặng, cậu vội vã định tiến lên phía trước đỡ người đứng dậy.
Chợt bị cô đập cho một cái đẩy ra, cô trừng cậu một cái, tự mình đứng dậy chạy đi mất.
Cậu bị đôi mắt ngấn lệ kia nhìn đến cứng đờ cả người, đôi mắt ấy ửng đỏ, chất chứa vẻ tủi thân và quở trách, tựa như bản thân cậu đã làm chuyện tội ác tày trời gì đó, trái tim cậu khó chịu từng cơn từng cơn.
Mình làm sao thế này…
Vốn dĩ Dương Hạo Hạo có vô số lần tìm đến Lưu Viện Viện nói lời xin lỗi, nhưng đều bị Lưu Viện Viện tìm đủ cái cớ tránh mặt đi.
Từ đó Lưu Viện Viện cũng không còn để ý đến cậu nữa.