Tâm Tự

Chương 32: Q.2 - Chương 2





Ở trên đời có ba chuyện làm Du Thiến Thiến thấy đau đầu nhất. Thứ nhất là hai đứa con báu vật từ nhỏ đã bị nàng nuông chiều thành thói, suốt ngày gây chuyện nọ chuyện kia giải quyết không xuể, còn khiến Thái tử mắng nàng “con hư tại mẹ”. Nhan Mỹ thì đanh đá, kiêu ngạo, mười bảy rồi mà vẫn muốn ở nhà không chịu gả đi. Ban đầu Du Thiến Thiến nhìn trúng Hạ Tử Toàn, luận về tài hay đức đều tốt cả. Thế mà Nhan Mỹ chê rằng hắn chuyên chém giết nên thô tục, không phải kiểu ngọc thụ lâm phong nàng yêu thích. Lại chuyển sang bao nhiêu mối khác, kết quả không già thì xấu, không mập thì ốm, không răng hô thì mũi hểnh, chả hiểu người thế vào mới vừa mắt Ngọc Lâm cách cách.
Đau đầu vì chuyện cưới gả chưa xong lại quay sang đứa con trai Nhan Tấn. Tuy là con trưởng dòng chính thất nhưng Nhan Tấn không được Thái tử yêu thương lắm. Chủ yếu vì hắn ngỗ nghịch, không lo học hành, khiến Thái tử nhìn không vừa mắt. May là Nhan Tấn có cái miệng ngọt, thỉnh thoảng còn biết vuốt đuôi. Về những thói hư tật xấu khác thì Thái tử phi không thấy đáng kể, trong mắt nàng, con trai là tốt nhất, sau này trưởng thành hắn sẽ ít ham chơi hơn, hiểu cho tấm lòng người làm mẹ như nàng, thế là tốt rồi!
Về chuyện con cái Du Thiến Thiến còn có nỗi phiền rất lớn khác, đó chính là Nhan Nghiêm. Mẹ Nhan Nghiêm là Thi Âm, xuất thân kém cõi không đáng nhắc tới. Tuy được Thái tử yêu thích phong tới bậc Lương đệ nhưng ngày thường rất hay bị Thái tử phi và Nhụ nhân chèn ép. Nàng hiền hậu và nhu nhược không biết tranh giành, bị nhục cũng ngậm đắng nuốt cay. Nhiều lúc Du Thiến Thiến bị nàng làm cho phát bực, người gì bị đánh cũng không biết chạy, thật chẳng đáng làm người!
Một nữ nhân kém cõi như vậy nhưng lại bình an vô sự sinh ra Nham Nghiêm, đủ cho thấy Thái tử bảo hộ nàng tốt đến mức nào. May là Thi Âm đoản mệnh, năm Nhan Nghiêm mười lăm thì nàng mất, chẳng để lại cái gì cho con, trừ “cục nợ” Phận Thẩm Thanh. Nhắc tới con bé kia, Du Thiến Thiến không khỏi cười khẩy. Năm xưa Thi Âm tuy khờ nhưng riêng chuyện tìm dâu lại thông minh. Nàng để ý Đỗ Lan Ngưng, Kim Thiền rồi cả Dương Tiểu Ngọc, toàn là những người gia thế tốt, địa vị cao. Dĩ nhiên Du Thiến Thiến không cho phép Nhan Nghiêm tìm vợ tốt hơn Nhan Tấn. Nàng sắp xếp một thầy bói đến xem cho Thi Âm, nói như chặt sắt rằng chỉ có Phận Thẩm Thanh là hợp bát tự, những người khác cưới về hoặc sẽ khắc phu, hoặc sẽ đoản mệnh. Năm đó sức khỏe Thi Âm đã xuống dốc, có lẽ nàng biết mình sống không lâu cho nên không so đo nhiều nữa, lập tức rước con bé nhà họ Phận kia về. Năm ấy Thẩm Thanh chín tuổi, Nhan Nghiêm mười ba. Du Thiến Thiến hài lòng với kết quả này, nàng rất lo sợ Thi Âm cầu xin thái tử, thái tử mềm lòng sẽ đi nhờ hoàng thượng ban hôn. Đến lúc đó gạo đã thành cơm, có ngăn cản cũng không kịp.
Điều đau đầu thứ ba và cũng là phiền muộn lớn nhất của nàng chính là nhà vua tuổi thọ quá dài. Thái An đế năm nay tám mươi mốt, đại hoàng tử đã sáu mươi hai, thái tử đã bốn mươi tám. Con cái của hoàng đế đều già cả rồi mà lão còn chưa chịu chết, cứ ngồi ì trên ngai vàng, đến bao giờ Du Thiến Thiến mới được làm hoàng hậu?

Hoàng tử có mười ba người, hoàng tôn có ba mươi đứa, hoàng tôn tử thì không cần nói, thậm chí cháu chắt dâu sắp sinh cháu chít rồi. Lão hoàng đế vẫn chưa chịu chết! Hoàng tộc họ Nhan bốn thế hệ sống chung, không loạn mới là lạ. Cứ theo đà này, sợ rằng lúc lên hoàng hậu, Du Thiến Thiến đã tóc bạc da mồi, mà lúc Nhan Tấn nối ngôi thì nàng đã xuống lổ an nghỉ từ lâu!
Trong lúc thái tử phi còn đang than ngắn thở dài thì Ngọc Lâm cách cách vừa khóc vừa chạy tới, ùa vào lòng nàng như gà con gặp nguy tìm mẹ. Nàng trưng ra bàn tay có hẳn một dấu răng, vừa mếu máo vừa tố cáo:
-Nương, đây là con điên Phận Thẩm Thanh kia cắn. Ngũ đệ không những không ngăn mà con tiếp tay che chở nó! Con chịu hết nổi rồi! Huhuhu… có khi nào sẽ để lại vết sẹo xấu xí không?
Thái tử phi hốt hoảng, chưa rõ đầu đuôi thế nào nhưng nhìn thấy dấu răng chi chít kia thì máu nóng đã trào lên. Trời ạ, tay vàng tay ngọc của cách cách nhà nàng, kẻ to gan nào dám cắn ra nông nổi này??? Du Thiến Thiến cầm tay con gái, lập tức gọi cung nữ đem thuốc cao tới. Nàng vừa thoa thuốc vừa thổi thổi, hỏi Nhan Mỹ có đau không, hứa với nàng sẽ trừng trị Phận Thẩm Thanh thỏa đáng.
Thái tử phi cảm thấy mình đã sai lầm. Ngày xưa cứ tưởng một con bé khờ khạo vô dụng thì Nhan Nghiêm chẳng được lợi lộc gì. Sau này mới hiểu thượng sách là một đứa thông minh, tốt nhất là bị nàng mua chuộc, vừa không quay đầu cắn chủ, vừa làm tai mắt bên cạnh Nhan Nghiêm khi hắn trưởng thành. Nói gì thì chuyện cũng đã rồi, Du Thiến Thiến đành phải từ từ dạy dỗ nó, nói thế nào nàng cũng đường hoàng là mẹ chồng, chẳng lẽ đánh mắng con dâu không được?
.
Thuộc khuôn viên Đông cung có một cái viện nhỏ, tên một chữ “Tĩnh”. Viện quả thật nhỏ, chỉ có gian nhà giữa, vài phòng trống, một phòng chủ, một ngăn bếp. Phía sau cũng có mảnh vườn lưa thưa mấy loại rau củ, thậm chí nuôi một đàn gà. Giống như tên gọi, Tĩnh viện luôn luôn yên bình. Sáng sáng sẽ có một nô tài cặm cụi quét lá vàng và cánh đào rơi trên khoảng sân trước cửa. Điểm đặc biệt nhất của nơi này chính là hai gốc đào cổ thụ to nhất hoàng thành. Nghe nói hai cây đào này là cụ tổ dòng họ Nhan đem từ Khê quốc về, tự tay đào hố trồng lên. Tuổi thọ của nó cũng ngang ngửa với lịch sử gia phả hoàng tộc. Rất lâu về trước, Tĩnh viện là một tòa kiến trúc xa hoa lộng lẫy, là chỗ nghỉ ngơi ngày hè. Thế nhưng không biết từ khi nào, khu vực xung quanh viện xuất hiện ngày càng nhiều các vụ giết người, chặt thây. Cánh rừng trúc xanh mát bao quanh Tĩnh viện không còn mang vẻ đẹp thơ mộng mà trở thành điều gì huyền bí và đáng sợ. Dần dần, người ta tin rằng nơi này bị quỷ ám, không ai dám đặt chân tới nữa. Tĩnh viện bị bỏ hoang, từ từ mục nát.
Mãi tới đời Nhan đế thứ bảy, có vị hoàng tôn đã xin thái tử Tĩnh viện làm quà mừng tuổi. Thái tử phi thấy hắn chủ động rời khỏi Đông Cung mừng còn không kịp, lập tức thêm mắm dặm muối để thái tử đồng ý. Tĩnh viện lại có chủ, qua bàn tay chăm sóc của chủ nhân từ từ đổi thay. Cửa được gắn mới, sơn màu đỏ rượu vừa nồng vừa ấm, hai gốc đào cằn cõi đột nhiên mọc lá trổ hoa, hoa nở suốt bốn mùa. Hoàng tôn không có nhiều tiền nên Tĩnh viện không được xây lại, chỉ tạm thời tu bổ bớt phần tồi tàn, có thể sinh sống được. Mặc dù mọi người vẫn rất sợ những câu chuyện cũ rùng rợn nhưng không ai có thể phủ nhận Tĩnh viện bây giờ thật đẹp, một cái đẹp trong lành, tách biệt khỏi ngọn lửa quyền lực và đấu tranh ở chốn thị phi này.
Đầu thu, mấy vò lan trước cửa ra hoa tím hoa vàng. Cánh đào rơi ít rơi nhiều theo từng ngọn gió to nhỏ. Đồ Tử ló đầu ra trông ngóng. “Tôn tức đại nhân ơi là Tôn tức đại nhân, ngài lại đi đâu chơi rồi? Nếu điện hạ trở về mà không thấy thì cái mông của nô tài phải làm sao đây?”
Đồ Tử cảm thấy vận xui của mình đến từ ngày Phận Thẩm Thanh bước chân vào nhà này. Ngũ tôn tức là một cô nhóc hội tụ đầy đủ các loại phiền phức trên thế gian. Nghe nói năm bốn tuổi nàng từng bị sốt cao, lão gia và phu nhân nhà họ Phận phải mời cao tăng về làm phép mới kéo nàng từ quỷ môn quan trở về. Hậu quả của lần bệnh ấy là Thẩm Thanh bị nóng hỏng đầu, ngốc nghốc nghếch nghếch. Càng tức hơn là Phận gia cố tình giấu giếm, lừa Thi Âm cưới nàng vào cửa. Xong lễ bái đường, hai tiểu tân lang tân nương dắt nhau đi động phòng, chưa tròn một khắc đã thấy Nhan Nghiêm hoảng sợ phá cửa chạy ra. Cung nhân đi vào thì thấy Ngũ tôn tức đang… ngồi cạp nến, dưới đất có một đống sáp vụn bị gặm nát thành bột. Đồ Tử cảm thấy hàm răng của nàng quá khỏe, có thói quen cắn cái này gặm cái kia. Hắn càng phẫn nộ hơn chính là Phận Thẩm Thanh hành hung với cả hoàng tôn điện hạ. Hắn giúp Nhan Nghiêm tắm rửa, thường xuyên nhìn thấy dấu răng to nhỏ, đã vậy Nhan Nghiêm còn xem như không, xoa xoa vết thương cười rất quái lạ.
Đồ Tử không bao giờ hiểu nổi tình cảm giữa hai chủ tử là loại gì. Tình phu thê? Tình huynh muội? Tình cha con? Cái này… lẽ nào…?
-Ngốc Tử! Người đứng đó cười nham nhở gì đấy? Gọi người chuẩn bị nước đi!

Nhan Nghiêm ôm Thẩm Thanh vào nhà, tiện chân đá mông tên nô tài một cái. Phận Thẩm Thanh thấy Đồ Tử té nhào liền cười khanh khách. Đồ Tử đau khổ ôm đít đứng dậy. Thật ra ngày xưa điện hạ rất tốt, không ngược đãi cung nhân bao giờ. Từ khi Nhan Nghiêm phát hiện việc Đồ Tử bị đá sẽ khiến Thẩm Thanh híp mắt cười thì cường độ hắn bị đá ngày càng nhiều.
Nước chuẩn bị rất nhanh, Nhan Nghiêm thả Thẩm Thanh vào thùng, Đậu Đậu bị bẩn cũng may mắn tắm chung. Một người một búp bê vui vẻ tóe nước. Nhan Nghiêm đứng cạnh nhìn cung nữ chà lưng, gội đầu giúp nàng, giọng nghiêm khắc bảo:
-Chuyện hôm nay mẫu phi sẽ không bỏ qua đâu. Muội ngoan ngoãn ở nhà trong vài tháng tới, ta sẽ tìm cách giải quyết. Sau này không được qua lại với Nhan Mỹ Nhan Tấn nữa, cả cô “cung nữ” Dương Tiểu Ngọc cũng không được…
Thấy Thẩm Thanh không có phản ứng gì, vẫn nghịch nước cùng búp bê, Nhan Nghiêm bất đắc dĩ thở dài. Hắn xua tay lệnh cung nữ lui ra, tự mình cầm khăn.
-Thanh nhi, muội thích Đậu Đậu hơn ta à? Tại sao chỉ nhìn nó mà không nhìn ta?
Phận Thẩm Thanh từ từ dời lực chú ý lên gương mặt quen thuộc. Nàng không hiểu nhiều lắm nhưng nàng nhớ, người này luôn dịu dàng, che chở nàng, mỗi ngày cho nàng ăn cơm. Lúc bị cắn hắn cũng không tát mặt nàng hay hăm dọa bẻ răng như người khác. Hắn rất tốt, hắn gọi là….
-Tiểu Nghiêm?
Ngày xưa, Thi Âm hay gọi “Tiểu Nghiêm”, Thẩm Thanh học theo cũng gọi như vậy, tới bây giờ vẫn không biết tên đúng của hắn là gì. Nhan Nghiêm nhúng khăn bông vào nước, vừa giúp nàng cọ người vừa từ tốn dạy dỗ:
-Ta là Nhan Nghiêm! Tên muội là gì?
-Thanh… Thanh nhi!
-Là Phận Thẩm Thanh! Phận Thẩm Thanh là ai?

-Là Tiểu mao mao…
-Không đúng, Phận Thẩm Thanh là thê tử của Nhan Nghiêm.
Hắn ném khăn bông vào thùng, nâng hai gò má bầu bĩnh ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
-Nhớ chưa? Lập lại ta nghe.
Thẩm Thanh tròn xoe đôi mắt, chớp chớp. Nàng hồn nhiên đáp lại:
-Muội là Phận Thẩm Thanh, Phận Thẩm Thanh không phải Tiểu mao mao, Phận Thẩm Thanh là thê tử của Tiểu Nghiêm!
Nhan Nghiêm nhếch miệng cười, búng vào chóp mũi của cô nhóc:
-Đúng rồi, ngoan lắm!