Bạch Hàn Vĩ ngơ ngác giữa đám đông ồn ào. Cậu vẫn không thể hình dung được hoạt cảnh bên ngoài ánh sáng kia náo nhiệt đến thế nào. Tố Lâm bị áp đi không ngừng gào tên thúc cậu chạy trốn. Bạch Hàn Vĩ cũng muốn bỏ chạy, thế nhưng bộ não không truyền lệnh điều khiển cơ thể cậu cử động. Cậu cảm giác được có một ánh mắt mãnh liệt xuyên thấu cậu. Ánh mắt này làm cậu theo phản xạ được hình thành trong 8 năm mà run rẩy người. Cậu muốn được nép người bên cạnh Tề Lăng. Muốn được anh ôm vào lòng, muốn được anh che chở. Hàn Vĩ bất an xoay người tìm trong bóng tối khí tức của anh. Nhưng xung quanh khoang mũi chỉ còn tồn tại mùi hương đã ám ảnh cậu suốt những năm tháng đó.
Cố Vãn Thâm bước đến trước mặt Bạch Hàn Vĩ. Nhìn chăm chăm vào đôi mắt trắng đục ấy, ánh mắt lướt đến vết sẹo dữ tợn trên gương mặt, rồi dừng lại trên đôi môi mím chặt. Cuối cùng cũng được giành lại được. Cố Vãn Thâm cảm giác các dây thần kinh trong cơ thể đang rung lên từng đợt hưng phấn. Cảm giác sảng khoái, suиɠ sướиɠ đánh vào não bộ sau lại kéo thẳng xuống vùng bụng dưới. Cố Vãn Thâm cương rồi. Chỉ cần một chút mùi hương của Hàn Vĩ đã đủ làm anh cương lên. Vươn tay, Cố Vãn Thâm chạm vào vai của Bạch Hàn Vĩ, bàn tay lại du tẩu quấn kéo Hàn Vĩ đến gần mình hơn. Ôm rồi, ôm rồi. Cố Vãn Thâm cảm tưởng mình như kẻ biếи ŧɦái không hơn, thế nhưng không sao cả, thời gian chìm trong đớn đau, thời gian anh dùng để mặc niệm cho sự hối hận tận cùng của mình đã làm anh nuôi đủ một sự khát khao đối với Hàn Vĩ. Từ suy nghĩ muốn bù đắp cho Hàn Vĩ đến với suy nghĩ độc chiếm, mang Hàn Vĩ đến bên cạnh mình chỉ cách nhau một cái tên Tề Lăng. Tên khốn ấy lần lượt phản bội anh, đối đầu anh chỉ vì muốn cướp lại Hàn Vĩ. Nực cười, hắn còn không xem mình đang trong tình huống như thế nào. Hắn trên vai còn gánh cả gia tộc, phía trên còn người bà đầy xảo quyệt của hắn, thì hắn đủ tư cách bảo vệ Hàn Vĩ sao? Không, Hàn Vĩ sinh ra đã là của anh, đến chết cũng là của anh, sẽ không có một cái tên Tề Lăng nào chen ngang vào giữa. Đối đầu với anh chỉ có thiệt thòi mà thôi. Cố Vãn Thâm siết thêm vòng tay mình. Vùi đầu vào hõm cổ của Hàn Vĩ hít lấy mùi hương nhè nhẹ mà thanh thoát ấy. Mùi hương đặc trưng của riêng cậu, không trộn lẫn bởi bất cứ một tạp hương nào. Cố Vãn Thâm hài lòng, thì thầm khẽ vào tai cậu: 'Bạch Hàn Vĩ, tôi nhớ em muốn điên lên'.
Âm thanh trầm đục, gợn một tia sắc dục, lại quện lấy một ít âm u đánh vào lỗ tai làm Bạch Hàn Vĩ run bắn người lên. Cảm giác như tim ngừng đập, các dây thần kinh căng lên rõ ràng. Nơi màng nhĩ còn lưu lại dư âm giọng nói ấy. Giọng nói mà vạn lần đều đẩy cậu vào vực sâu của u ám.
Bạch Hàn Vĩ vươn tay muốn đẩy Cố Vãn Thâm ra. Cậu muốn bỏ chạy. Trong nội tâm gào thét lấy tên Tề Lăng như câu thần chú hữu hiệu. Thế nhưng chỉ cảm giác xoay cuồng, cậu đã bị đẩy vào xe. Ngồi lên đùi Vãn Thâm, cả người cương cứng lại như pho tượng để mặc Vãn Thâm ôm hôn.
Vãn Thâm nao núng thò tay vào trong áo Hàn Vĩ vuốt ve lên da thịt mịn màng mơn mởn. Trong nội tâm lại dậy lên sóng, nỗi ghen ghét len sâu lên trí não. Nhếch miệng, Vãn Thâm cười khẽ 'Hàn Vĩ, Tề Lăng có phải chăm em rất tốt? Tiếc là từ hôm nay, cuộc sống của em lại lệ thuộc vào tôi rồi. Tề Lăng không về nữa đâu'.
Hàn Vĩ ngây ngốc không tiếp thu nổi. Không về nữa? Tề Lăng bị gì? Nếu anh không về nữa thì cậu sẽ như thế nào? Cậu không muốn ở bên cạnh Vãn Thâm, không muốn. Trong bóng tối, toàn bộ nỗi sợ lại bùng lên như ngon lửa, đốt cháy toàn bộ tâm trí cậu. Tựa như thước phim quay chậm, toàn bộ những cảnh tượng bị tra tấn, hành hạ, nhìn thấy Vãn Thâm cùng nhân tình âu yếm với nhau mà đối xử thậm tệ với cậu, tất cả đều ùa về. Những tác dụng, những trị liệu nhằm xoá mờ quá khứ mà Tề Lăng đã từng dốc công giúp cậu giờ đã trở nên vô dụng. Hàn Vĩ ôm đầu hét lớn. Đầu đau như búa bổ, tim thắt lại, phổi như ngừng hô hấp. Vãn Thâm nhận thấy Hàn Vĩ đang kích động. Giọng nói khàn khàn đứt quãng la lên âm thanh vô nghĩa, miệng há to nặng nhọc thở.
'Dừng xe, dừng xe. Gọi Hứa Du qua đây'
Vãn Thâm đặt lấy Hàn Vĩ xuống đệm xe, cuối đầu dò tìm mạch của cậu. Vội vàng mở cửa xe để gió lùa vào.
Hứa Du được người đưa đến xe chở Vãn Thâm liền vội vàng kiểm tra Hàn Vĩ. Lục tìm trong hòm thuốc một lọ thuốc và kim tiêm. Không nói hai lời liền tiêm thuốc vào người Hàn Vĩ.
Một lúc sau Hàn Vĩ trở về bình thường
Lúc này mới để ý trên trán Vãn Thâm mồ hôi đã đầm đìa.
'Em ấy...' Nhận ra giọng mình khản đặc, Vãn Thâm hắng giọng vài tiếng để lấy lại bình tĩnh.
'Em ấy chỉ là kích động thôi. Cậu cũng thấy đó, đối với em ấy, cậu vĩnh viễn là một cơn ác mộng mà em ấy không muốn nhớ lại. Cậu có thể giam cầm em ấy, tra tấn ép em ấy tiếp nhận cậu, hoặc là cậu có thể đối xử tốt với em ấy, cung phụng em ấy như bậc đế vương nhưng em ấy không bao giờ yêu cậu thêm nữa đâu. Em ấy chết một lần, tim em ấy cũng đã chết. Nếu còn có thể yêu, thì người đó cũng không phải là cậu. Cậu nên buông tay, Vãn Thâm' Hứa Du đảy gọng kính trên mũi, nhìn anh nói chân thành. Cố Vãn Thâm trầm ngâm, anh vuốt ve những lọn tóc loà xoà trên trán Hàn Vĩ, giúp cậu lau đi những vệt mồ hôi. Một lúc lâu sau, nhưng đã có đủ can đảm, Vãn Thâm ngẩng đầu nhìn thẳng Hứa Du
'Hứa Du, tôi biết những gì tôi làm là không thể nào tha thứ được. Tôi cũng biết có những chuyện, vĩnh viễn không thể nào chuộc lỗi, nhưng mà tôi tự tin rằng, tôi sẽ khiến em ấy yêu tôi thêm một lần nữa. Cậu biết vì sao không? Vì tôi còn một đời ở phía trước để bù đắp cho em ấy. Chỉ cần em ấy trong vòng tay tôi, chỉ cần em ấy không bị kẻ khác cướp đi, thì tôi sẽ luôn tìm cách để tạ lỗi em ấy. Hứa Du, tôi còn tới hơn 50 năm tuổi thọ, không lẽ Cố Vãn Thâm này lại không thể làm được?'
Hứa Du lắc đầu, dặn dò Vãn Thâm cho Hàn Vĩ nghỉ ngơi, và hướng dẫn cách dùng thuốc an thần khi Hàn Vĩ kích động. Sau cùng là dặn dò Vãn Thâm đừng vì ích kỷ của mình mà làm tổn thương Bạch Hàn Vĩ thêm. Cố Vãn Thâm cho tài xế lái xe đưa mình về biệt thự. Căn phòng mà anh chuẩn bị là căn phòng vô cùng an toàn, các đồ vật nhọn đều được bao bọc kỹ càng, vật nặng có thể sát thương đều cố định tại chỗ, vách tường và sàn đều trải thảm dày, cửa kính chống đạn sát đất không thể đập vỡ, mọi thứ tuyệt đối không có lấy một vật dụng có thể tự tử. Tự mình thay đồ cho Hàn Vĩ xong, Cố Vãn Thâm xuống bếp nghiên cứu những món ăn bồi bổ cho Hàn Vĩ.
Điện thoài trên bàn rung vài tiếng Vãn Thâm vốn dĩ không định bắt máy, nhưng khi liếc đến tên người gọi liền vội vàng bấm máy.
'Sao rồi?' Vãn Thâm nôn nóng hỏi
'Cố tổng, đã tìm ra cách. Xác xuất thành công là 100%'
'Có rủi ro không? '
'Không hề có rủi ro. Chúng tôi dùng tính mạng để đảm bảo. Khi nào thì cho người tiến hành phẫu thuật cấy ghép?' 'Được rồi, bây giờ vẫn không được. Đợi thêm một khoảng thời gian nữa. Tôi sẽ tự thân liên lạc với các người'
Tắt máy, khoé môi anh lại kéo lên thành một nụ cười sáng lạng. Anh tin chắc cách này, Hàn Vĩ sẽ tiếp nhận anh. Cố Vãn Thâm anh còn có cả đời dài, nhưng bắt anh dùng cả đời đó để đợi? Anh không đủ kiên nhẫn, nhưng anh đã có cách rồi. Đảm bảo sẽ làm Tề Lăng rút lui mà Hàn Vĩ sẽ chấp nhận bên cạnh anh dù là miễn cưỡng đi nữa. Vì cậu vốn có lòng trắc ẩn mà.
-----------------------------------
Long time no see =)))) hello các tình yêu của Haviiiiiiiiiiii. Chúc một buổi chiều mát mẻ nè.