Tán Đổ Ông Chú Hơn Mình 10 Tuổi!!

Chương 27: 27




“D…dạ?”-Thanh Nhã ngây mặt ra.

Ninh Khải bước đến chỗ Thanh Nhã,chạm vào đôi mắt đen như gấu trúc của cô.

“Em làm gì để mắt như gấu trúc vậy hả!?”
Thanh Nhã thấy thế thì cười trừ đáp:
“Hehe,hôm qua thức muộn để học bài”
“Học nhưng vẫn phải chú ý đến sức khỏe chứ!”-Mẹ Thanh Nhã lo lắng nói.

“Vâng con biết rồi”
“Thôi dù sao cũng chung đường,hôm nay để anh đưa em đến trường”-Ninh Khải nói.

Thanh Nhã nghe thế thì gật đầu.

Trên đường đến trường,Thanh Nhã hỏi:
“Anh và chị Băng Nghi sao rồi?”
“Hôm nay anh sẽ nói với bố để hủy hôn ước”
Nói xong thì cả hai cũng tới trường,Thanh Nhã tạm biệt Ninh Khải rồi cũng đi vào lớp,hôm nay cô phải thi văn,một môn khá khó đối với Thanh Nhã.

“Mình sẽ làm được”-Thanh Nhã lẩm bẩm.

Lát sau,Thanh Nhã vừa ngưng bút thì cũng vừa hết giờ.

Cô thở phào nhẹ nhõm rồi bước ra khỏi phòng thi.

“Phù,may quá.

Mình ôn trúng”
“Thi được không Nhã Nhã!?”-Vân Nhi đi đến vỗ vai Thanh Nhã.

Thanh Nhã cầm tay Vân Nhi than thở:
“Huhu Tiểu Nhi,còn 30 phút cuối tớ mới bắt đầu viết.


Ai cũng xin giấy hết”
Vân Nhi xoa xoa tay Thanh Nhã.

“Thôi không sao,bài văn chỉ cần đủ ý là đủ điểm rồi,cậu cũng đã cố gắng rồi mà”
“Tiểu Nhi chỉ tớ viết văn với”
Vân Nhi là một học sinh chuyên văn được lớp và trường cử đi thi tỉnh.

Năm nào cũng ít nhất có một giải học sinh giỏi văn.

“Để tớ cho cậu mượn vài cuốn sách tớ đã đọc để cậu tham khảo nhé”-Vân Nhi nói.

Mắt Thanh Nhã sáng lên,ôm chầm lấy bạn mình.

Bỗng từ xa có một cậu bạn đi tới,cất giọng:
“Ừm…chiều nay Vân Nhi rảnh không?”-Gãi đầu
Thanh Nhã ngẩn mặt lên nhìn thì đó là một cậu con trai cùng khối với cô và Vân Nhi,hình như là bạn với Vân Nhi trong câu lạc bộ văn học mà cô tham gia gần đây.

Cậu bạn đó có mái tóc đen óng,đôi mắt to cùng dáng người cao ráo.

“Có,sao thế?”-Vân Nhi hỏi.

“Chiều nay đi chơi với tớ được không?”
Vân Nhi nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười,gật đầu đồng ý.

“Được,ra về hẹn ở công viên nhé!”
Cậu trai đó cười rồi quay đi.

“Nhìn gương mặt cậu con trai đó quen quen”-Thanh Nhã nói.

“Là nam thần mới nổi được in trên bảng trường đó!”-Vân Nhi bật cười.

Thanh Nhã nghe thế thì mới nhớ ra.

Cậu đó tên là Lâm Dương Gia,một học sinh vừa từ Thượng Hải chuyển đến khoảng 2 tuần trước.

“Tiểu Nhi kì ghê,có bạn thân thế mà chẳng nói với mình câu nào”-Thanh Nhã nói,giọng uất ức.

“Thì tớ định nói với cậu nè,mà cậu ấy đến mất tiêu”
Sau đó thì Thanh Nhã và Vân Nhi đi đến một tiệm bánh để nói chuyện.

“À Nhã Nhã,mắt cậu sao nó như gấu trúc vậy?”-Vân Nhi thắc mắc.

Thanh Nhã nghe thế thì gãi gãi đầu,cười trừ:
“Hì,tớ ôn văn ấy”
“Trời ạ,chú ý sức khỏe vào chứ”
“Được rồi,mai đem sách cho tớ nha!”
“Được!”
Hai tuần sau,Thanh Nhã hồi hộp đi đến chỗ thông báo điểm thi.

“Khương Thanh Nhã… 11a2…”-Thanh Nhã tỉ mỉ quan sát.

Rồi mắt cô dừng lại,miệng lắp bắp không nói thành lời.

“Hạng 4 toàn khối!?”
Thanh Nhã vui mừng chạy đến phòng hội đồng tìm Ninh Khải.

“Thanh Nhã?Em đến đây làm gì thế?”-Một giáo viên cất giọng.


“À dạ…em tìm thầy Khải ạ”
“Thầy ấy nghe nói là ra sau trường làm gì rồi”
“Vâng em cảm ơn”
Thanh Nhã mang theo sự tò mò đi ra sau trường.

Cô núp sau bức tường nhìn thì thấy có một cô gái đang cầm hoa tặng cho Ninh Khải.

“Thầy Khải!Em thật sự rất thích thầy,thầy…thầy có thể làm bạn trai em được không?”
Mắt Thanh Nhã mở to mắt lên chờ câu trả lời của Ninh Khải,đáp lại cô gái đó là một nụ cười nhẹ của Ninh Khải,anh vươn tay lên xoa đầu cô.

“Phi Yến,bó hoa này thầy sẽ nhận nhưng tình cảm của em thì thầy không nhận được”-Cầm lấy bó hoa.

“T-tại sao ạ…!?”
“Em bây giờ học tập là quan trọng nhất,học xong hẳn yêu đương không muộn!”
“Lúc đó em có thể yêu thầy sao!?”
Ninh Khải búng vào trán Phi Yến khiến cô giật mình.

“Phi Yến!Chúng ta là thầy trò,không thể yêu đương!”
Phi Yến tối sầm mặt lại,cúi chào Ninh Khải rồi rời đi.

Thanh Nhã mang theo cục tức về nhà.

Cái gì mà thầy trò không thể yêu nhau!?Bộ anh và Thanh Nhã không phải thầy trò sao?
Thanh Nhã vừa tắm xong thì có điện thoại từ Ninh Khải gọi đến.

“Em nghe?”-Thanh Nhã cất lời.

“Nhã Nhã,nãy anh nghe cô Thư nói em đến phòng hội đồng tìm thầy,có chuyện gì sao?”
“Dạ không có gì”
“Gì chứ?Xảy ra chuyện gì sao?”-Ninh Khải lo lắng.

Anh còn dám hỏi vậy nữa sao?Được người khác tỏ tình mà chẳng nói cô một câu,tức chết được!
“Em không sao,nãy định tìm anh nhưng chuyện đó không quan trọng lắm nên thôi”
“Vậy thì được rồi,anh cứ tưởng em bị làm sao”
“Vâng,vậy em tắt máy nha”-Cúp máy.

Bên phía Vân Nhi,cô đang cùng Dương Gia ngắm thành phố về đêm trên vòng quay khổng lồ ở trung tâm giải trí.

“Đẹp quá!”-Vân Nhi phấn khích.

“Ừm rất đẹp”

Ánh mắt si tình của Dương Gia dán chặt lên gương mặt xinh đẹp của Vân Nhi.

Tay toang định chạm lên mặt cô nhưng đã rút lại.

Sau đó Dương Gia và Vân Nhi đi dạo phố nhưng trời bỗng đỗ mưa.

Dương Gia vội cởi áo khoát che cho Vân Nhi.

Cả hai ngồi trú trước một cửa hàng đã đóng cửa,ánh đèn lập lòe dưới cơn mưa,con đường không bóng người khiến khung cảnh âm u vô cùng.

“Mưa rồi,chán ghê”-Vân Nhi thở dài ngước nhìn bầu trời.

“Vân…Vân Nhi có lạnh không?”
“Ừm…có hơi lạnh”
Dương Gia kéo nhẹ người Vân Nhi vào lòng mình,Vân Nhi bất ngờ đến đơ cả người.

“Có…có hơi kì nhưng nó sẽ ấm hơn”-Đỏ mặt.

Ở chỗ Ninh Khải,Phi Yến gọi một số người bạn qua nhà cô để Ninh Khải ôn cho tiện.

“Thầy Khải ở lại nhà em cùng mấy đứa bạn em ăn cơm đi,hôm nay bố mẹ em về trễ”-Phi Yến nói.

“Đúng rồi thầy ơi,trời mưa chưa tạnh đâu”-Một người bạn của Phi Yến nói theo.

“Làm phiền em quá”-Ninh Khải nói.

“Không sao đâu ạ,ở lại ăn cùng bọn em cho vui!”-Phi Yến kéo kéo tay áo Ninh Khải,nũng nịu.

Ninh Khải thấy vậy cũng đành đồng ý.


“T-trời mưa rồi…?”