Tán Đổ Ông Chú Hơn Mình 10 Tuổi!!

Chương 67: Thích!?



Kết thúc ngày đi học đầu tiên cũng đã gần xế chiều, mặt trời đã dần khuất sau những tòa nhà cao tầng đầy hoa lệ. Nhiễm Nhiễm và Nhược Lam trên đường đi về thì đi ngang sân bóng rổ, nhìn thấy Chí Quang tay chân thấm đẫm mồ hôi, không ngừng tập luyện.

“Anh ấy chăm chỉ ghê”- Nhiễm Nhiễm thán phục.

Nhược Lam gật đầu rồi kéo tay Nhiễm Nhiễm đi đến chỗ Chí Quang đang tập bóng.

“Đi, chúng ta đến đưa nước cho anh ấy”

“Đ- đợi đã!!”

Không để cho Nhiễm Nhiễm kịp phản kháng, Nhược Lam đưa chai nước vào tay Nhiễm Nhiễm rồi đẩy cô về phía Chí Quang rồi mau chóng nấp đi sau bức tường.

“Ah- anh…anh Chí Quang giờ này vẫn còn tập sao…?”

Ngước mặt lên nhìn thấy Nhiễm Nhiễm, Chí Quang thả trái bóng xuống, gật đầu.

“Ừm, lâu lắm rồi không chơi nên có hơi phấn khích”

Nhiễm Nhiễm đưa khăn và nước cho Chí Quang, cả hai ngồi xuống hàng ghế trong sân nói chuyện.

“Ngày học đầu tiên của em thế nào?”

“À cũng ổn ạ, mọi người rất thân thiện”

“Mà Lam Lam về rồi sao?”

“Cậu ấy…”

Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng nhìn về phía bức tường cách đó không xa, Nhược Lam ló đầu ra thấy Nhiễm Nhiễm nhìn về phía mình thì lắc đầu nguầy nguậy, ý bảo đừng nói cô ở đây. Nhiễm Nhiễm nuốt nước bọt, cười gượng nhìn Chí Quang, đáp:

“V- vâng, cậu ấy về rồi”

Không gian chìm trong bầu không khí ngột ngạt và khó xử. Nhìn thấy cả hai không nói gì khiến Nhược Lam bắt đầu sốt ruột, đứng ngồi không yên.

“Cái tên anh trai ngốc này không mau nói gì với cậu ấy đi? Hai người định im lặng đến bao giờ thế?”

Đợi mãi thì cuối cùng Chí Quang cũng nói thêm được câu tiếp theo.

“Nh- Nhiễm Nhiễm, hôm nay chúng ta có thể đi xem phim không?”

“Dạ? Đi xem phim sao?”

Chí Quang không khống chế được cảm xúc khiến gương mặt anh đỏ bừng trông buồn cười vô cùng.

“Em…em đừng hiểu lầm, đi xem phim có cả Nhược Lam nữa nên em yên tâm!”



Thấy bộ dạng lúng túng của Chí Quang khiến Nhiễm Nhiễm bật cười, cô gật gật đầu đáp:

“Em sẽ đi mà, mặt anh đỏ hết rồi kìa”

Nghe Nhiễm Nhiễm nói đồng ý đi xem phim càng khiến Chí Quang mừng rỡ hơn, đôi mắt long lanh nhìn cô.

“Em đồng ý thật sao? Em sẽ đi xem phim đúng không?”

“Vâng, dù sao em cũng muốn rõ đường đi ở đây hơn”

Ở phía sau bức tường, Nhược Lam gương mặt đầy chán nản nhìn về phía Chí Quang đang ngoan ngoãn ngồi cạnh Nhiễm Nhiễm nghe cô kể chuyện thời cấp ba.

“Trời ạ… mỗi lần gặp Nhiễm Nhiễm liền biến thành cún con ngoan ngoãn mà đòi làm tra nam lạnh lùng đầy sức hút sao? Anh ấy bị điên thật rồi”

Ngồi được thêm một lúc thì tiếng chuông reo 5 giờ chiều vang lên khiến Chí Quang và Nhiễm Nhiễm giật mình vì đã khá trễ rồi. Nhiễm Nhiễm đứng dậy vươn vai vài cái rồi nói:

“Vậy bây giờ em về nhà chuẩn bị đây, lát em qua nhà a-”

“Kh- khoan đã…”

“V- vâng?”

Chí Quang xoa xoa cổ đầy ái ngại, anh hít một hơi sâu rồi nói:

“Anh có thể sang đón em được không?”

“Đón em sao? Có phiền anh không?”

“Không đâu, l- là anh muốn đưa em đi mà”

“Vậy còn Nhược Lam…”

“Anh sẽ kêu người đưa em ấy đến rạp chiếu trước”

“Như vậy không sao chứ?”

“Không sao đâu, bây giờ chúng ta về nhé?”

Nhiễm Nhiễm suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý đi về cùng Chí Quang. Nhược Lam lúc này mới dám rời khỏi chổ ẩn nấp, nở nụ cười đầy đắc ý.

“Hơ hơ- phải như này mới đúng chứ…”

Nhược Lam bỗng nhớ ra gì đó, xem xét một hồi thì tức giận la lớn:

“Chí Quang!! Sao anh lại cho em đi một mình tới rạp phim hả!!”





Đúng sáu giờ ba mươi, bên ngoài cửa căn chung cư của Nhiễm Nhiễm vang lên tiếng gõ cửa.

“Đến ngay!”

*Cạch*

Nhiễm Nhiễm đang lau mái tóc còn ướt bước ra mở cửa, hóa ra đó là Chí Quang.

“Ơ- sao anh đến sớm thế ạ? Em chưa kịp chuẩn bị…”

“À em cứ chuẩn bị đi, anh đi có hơi sớm thật…”

Nhiễm Nhiễm để khăn lên kệ tủ, dùng lược chải lại phần tóc còn hơi ẩm. Đôi mắt của Chí Quang mở to nhìn về phía Nhiễm Nhiễm, chiếc áo phông rộng cùng quần đùi ngắn lộ ra đôi chân thon dài vô cùng quyến rũ.

“X- xinh quá…”- Lẩm bẩm.

“Hả anh nói gì cơ?”

Nghe giọng của Nhiễm Nhiễm cất lên khiến những dòng suy nghĩ của Chí Quang liền biến mất.

“A- aha…không có gì đâu”

Nhiễm Nhiễm đặt cốc nước xuống bàn rồi đi đến phòng ngủ.

“Anh đợi em một chút, em thay đồ xong ngay thôi”

“Em cứ chuẩn bị như bình thường đi, không cần gấp gáp đâu”

Sau khi Nhiễm Nhiễm đi vào phòng ngủ thì Chí Quang mới nhìn ngắm chi tiết trong căn phòng. Căn phòng khách liền với phòng bếp với tông màu trắng đơn giản, có cái ban công thoáng mát treo một vài chậu cây xanh mướt, bên dưới sàn ban công là những chậu hướng dương, hoa hồng đỏ thẫm đầy rực rỡ. Trong phòng khách có nội thất màu đen trắng đơn giản lại rất sang trọng, khung ảnh được treo khắp phòng. Mãi một lúc sau thì tiếng mở cửa phòng vang lên.

“Em xin lỗi nha, em chuẩn bị hơi lâu phải không?”

Nhiễm Nhiễm mặc một chiếc áo hai dây hở lưng khoát bên ngoài là áo len mỏng, quần ống loe và đôi boot nhung trông vô cùng nổi bật, mái tóc đen xoăn lơi, gương mặt mang nét nhẹ nhàng thuần khiết càng khiến cô trở nên lộng lẫy.

“A- ah không đâu, chúng ta mau đi thôi…”

Chiếc xe hơi đời mới nhất được đậu ngay dưới tòa chung cư và nhanh chóng trở thành tâm điểm để mọi người bàn tán ra vào.

“Kìa kìa, đó có phải chủ nhân của chiếc xe này không?”

“Đi với cô gái kế bên cũng sang trọng quá, chắc chắn là chủ của chiếc này rồi, mẫu mới màu đẹp lại còn được nâng cấp vài thiết bị thông minh, nhìn thôi là muốn sở hữu ngay rồi”

Hai người đi lướt qua đám người đó rồi bước vào trong xe, vút nhanh trên con đường đầy náo nhiệt, sôi động của xe cộ.