Tàn Độc Lương Duyên

Chương 937



Cả người Hướng Thu Vân đều bị thương, không thích hợp ngồi moto, nhưng trong tình huống này cũng không có cách nào khác.
“Em cố chịu đựng một chút, sẽ có người đón chúng ta ở trên đường.” Hạ Vũ Hào cởi áo khoác màu đen trên người khoác lên người Hướng Thu Vân.
Bây giờ là tháng mười hai, nếu lái xe moto thì trên đường đi sẽ rất lạnh.


Khi anh thu dọn quần áo cho Hướng Thu Vân, hai người đã ở rất gần, đáy mắt cô chợt lộ vẻ chán ghét, không tỏ vẻ gì lùi về sau.
Hạ Vũ Hào hơi nhướng mày, ánh mắt tìm tòi, nhíu mày hỏi: “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Hướng Thu Vân nói.
Đúng là giọng nói của Hướng Thu Vân.
Hạ Vũ Hào mấp máy môi, nhìn sâu vào cô, lại liếc mắt lên lầu, không dài dòng nữa, “Ôm anh một lát đi, sợ thì nói với anh.”
Mặt mày Hướng Thu Vân méo xệch, muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói, đã nghe thấy anh nói: “Lên xe trước, có chuyện gì trên đường rồi nói, ở đây không an toàn.”
“. . . Được.” Hướng Thu Vân dừng một chút, trả lời.
Hạ Vũ Hào leo lên mô tô, Hướng Thu Vân lên xe, nhưng không ôm anh, mà dùng tay nắm lấy phía sau xe.
“Không có mũ bảo hiểm, ôm anh đi, nguy hiểm đấy.” Hạ Vũ Hào khởi động xe, nhưng chưa đi ngay, mà quay đầu dặn dò Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân cong môi, liếc nhìn người của bộ trưởng Trâu đang như có như không dò xét cô, đáy mắt hiện vẻ khinh thường và chán ghét, sau đó rất ghét bỏ ôm lấy Hạ Vũ Hào.
Xe nổ máy, gió lạnh phả vào mặt.
Vì muốn nhanh rời khỏi đây, Hạ Vũ Hào đi với tốc độ nhanh nhất, làn gió lạnh lẽo chui vào cổ hai người.
Trời đã sắp tối, không nhìn rõ mấy chiếc xe kia, nhưng xe đều màu đen, hơn nữa họ đã đi theo hai người hơn mười phút, rất đáng nghi.
Hạ Vũ Hào nhìn thấy từ kính chiếu hậu, ánh mắt lạnh xuống.
Đúng như anh đoán, dù bộ trưởng Trâu đã có được sổ sách cũng sẽ không bỏ qua cho anh và Hướng Thu Vân!
“Đằng sau có người đang đuổi theo, ôm chặt vào, đừng quay đầu.” Anh thấp giọng dặn dò Hướng Thu Vân một câu, đột ngột quay tay lái, xe chuyển hướng đi giữa một chiếc Land Rover và một chiếc Audi.
Thừa dịp hai tên lái xe còn chưa kịp phản ứng, anh vượt lên đi tới con đường hình chữ S cách đó hai mươi mét.
Nhất thời, tiếng phanh xe gấp, tiếng la hét chói tai của rất nhiều người vang lên, dòng xe cộ đang lưu thông trong chớp mắt trở nên hỗn loạn.
“Mau dừng lại!” Hướng Thu Vân hét to, vẻ mặt lo lắng, “Bọn họ đã phát hiện chúng ta muốn chạy, sẽ nổ súng, người vô tôi sẽ bị thương mất!”
Tốc độ của Hạ Vũ Hào không chậm lại, “Nơi đây là khu phố xá sầm uất, bọn họ sẽ không làm vậy. Nhưng nếu chúng ta dừng lại, sẽ chỉ có một con đường chết!”
Người của bộ trưởng Trâu bị ngăn trở ở đằng sau, ấn còi liên tục cũng không có tác dụng, cùng mở cửa xuống xe, giẫm lên trần xe, chạy đuổi theo Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân
Đường bị tắc nghẽn, tình hình của Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào cũng không khá hơn, hai người mới lái đi chưa tới một trăm mét, cũng bị chặn.
Những người bị kẹt không biết chuyện gì xảy ra, nhiều người xuống xe, ồn ào nghị luận.