Tân Giới

Chương 15: Thế giới cây



Khắp mình mẩy hắn đau đớn không thôi, khẽ rên lên thành tiếng khi cựa quậy mình. " chẳng lẽ chết rồi mà vẫn phải chịu đau đớn như vậy sao?" hắn tự hỏi trong lòng, vẫn chưa dứt cơn đau hắn đành nằm lại thêm chút nữa rồi mới tính xem sau khi chết mình thành hình thù gì. Rồi hắn lại vô ý thức ngất đi. Không biết hắn ngất đi trong bao lâu nhưng lần tỉnh lại này hắn đã nhận ra một điều hết sức quan trọng đó là hắn chưa có chết tuy nhiên so với chết thì tình trạng này thống khổ hơn rất nhìều lần. Cố gắng mở mắt ra, hắn có thể nhìn thấy không gian xung quanh là một căn phòng màu trắng, tuy nhiên do không thể cử động nên hắn chỉ nhìn thấy một phần của căn phòng này thôi. Ngoài rên rỉ vì đau hắn cũng không thể làm được gì hết, đan dược giúp được hắn lúc này hắn lại không có mà có cũng không thể đút vào miệng chứ đừng nói việc lấy nó từ trong nhẫn không gian. Lại nằm im thế trong suốt một tuần, cũng may là công pháp của hắn tự tu luyện nếu không hắn cũng sẽ không thể khôi phục lại mà tu luyện như giờ. Tự cảm thấy may mắn nếu không phải hắn có một bộ công pháp tạm thời vừa vặn với hoàn cảnh thì không chừng hắn sẽ chết rồi cũng nên. Bây giờ hắn miễn cưỡng có thể nằm tu luyện, đầu đã cử động nhúc nhích được, tất nhiên việc đấu tiên cần làm là xem xét cái địa phương hắn đang ở. Là một căn phòng màu trắng rộng tầm hai mươi mét vuông, bên trong có một cái bàn và cái giường bằng đá. Bức tường trên đầu hắn có ghi rất nhiều chữ nhưng do hắn nằm ngược nên không đọc được. Trong bụng thì lại thầm mắng ai đưa hắn vào đây mà không đặt luôn lên giường lại cho hắn nằm đất. Tuy nhiên hắn rất nhanh nhận ra căn phòng này không có cửa ra vào, vậy hắn rúc từ cái lỗ nào vào đây? Lại một tuần nữa trôi qua, hắn đã miễn cưỡng ngồi dậy được, khoanh chân tu luyện hắn cũng không vội xem xét tỷ mỉ dù sao thời gian còn dài hắn có thể quan sát sau, vấn đề cấp bách hiện tại là làm sao khôi phục lại thực lực ban đầu, ít nhất là có thể tự do di chuyển thoải mái cái đã. Hắn hiện tại có thể lấy đồ trong nhẫn trữ vật ra nên đã dùng hết mấy viên đan dược lần trước mua ở đan lâu, mặc dù không phải lọai đan trị thương nhưng nó ít nhất cũng được xem là thuốc bổ với lại hơn hai tuần không ăn uống gì cả từng đó đan coi như cũng chỉ coi như chống đói. Bốn ngày sau, hắn đã đi lại được dù tốc độ không nhanh, hắn liền đứng dậy một lần nữa xem xét tỷ mỉ căn phòng này, bây giờ tu luyện lại không bằng tìm lối thoát nếu không thì sớm muộn cũng chết vì đói. Tuy nhiên một lần nữa khiến hắn phải thất vọng vì trong phòng này ngoài bức tường có ghi chữ lèo nghèo kia ra thì không còn lại gì nữa. Mà thứ ghi trên bức tường kia có vẻ như là công pháp tu luyện nhưng hắn giờ cũng không có hứng thú mà quan tâm đến. Hắn đã thử mày mò hết cách, xem xét mọi ngóc ngách trong phòng nhưng không thể nào tìm ra được cách rời khỏi địa phương này. Thất vọng hắn lại ngồi xuống cẩn thận suy nghĩ lại tất cả mọi thứ, tạm thời không nghĩ tới việc vì sao hắn không chết, chỉ riêng việc bị giam ở đây là địa phương nào cũng đủ đau đầu khômg thôi rồi. Suy đi tính lại thần bí nhất ở đây chỉ có mấy chữ kia, hắn cẩn thận đọc kỹ tất cả một lần.

- " Thiên địa sơ khai tạo hóa sinh vạn vật, nhân cũng là một phần trong đó. Nghịch thiên đâu phải là một lẽ đạo đi riêng giữa đất trời, đâu phải là cường giả tách riêng trời đất, sở hữu thiên đạo. Cao hơn thế là chính là nhập với vạn vật, ta là địa, ta là thiên thì nghịch thiên nghịch địa đâu ra, ta không thể cai quản thiên đạo nhưng thiên đạo nhập vào ta thì thiên đạo đâu quản thúc được ta. Trời đất có linh khí cũng có tạp linh khí, kẻ tầm thường lấy cái trong sạch thanh cao linh khí làm chuẩn tu luyện, ta lại không cho là vậy. Thiên địa có đại đạo công bằng, sự chuyển hóa năng lượng không ngừng xảy ra, sinh ra ánh sáng ắt hẳn có bóng tối, có thuần khiết ắt có vẩn đục, hai mặt của tạo hóa luôn liên quan, tương dao với nhau và ngược lại năng lượng có thể tồn tại nhiều dạng và chuyển đổi thành nhau, mọi công pháp đều lấy đất trời làm gốc lấy linh khí làm tài nguyên riêng ta lấy thân mình làm gốc rễ lấy thiên địa làm tài nguyên, lấy ngộ năng làm đạo, công pháp dẫn đường, đạo là của riêng ta, ta chính là đạo, đạo ai người đó ngộ, ta riêng đạo ta. Kẻ nói ta sai đường ta mặc kệ, đạo ta ta tin, tin mới là đạo, có đạo mới có tin..." Hắn chìm đắm trong đạo lý riêng của công pháp này, bộ công pháp không tên nhưng cảm giác nó lại không tầm thường chút nào cả. Cơ hồ hắn bắt đầu loại hết toàn bộ suy nghĩ lo lắng ra ngoài chuyên tâm vào tu luyện.

Ba tháng, toàn bộ đan dược hắn đã dùng hết, hắn cũng chậm rãi mở mắt ra, trúc cơ sơ kì thật không ngờ hắn lại tấn cấp tu vi. Càng tu luyện hắn càng có một cái nhìn sâu sắc về vạn vật, hai mặt của sự việc luôn được hắn làm rõ, tỷ như lần này hắn phải đi vào nguy hiểm nhưng bù lại hắn vẫn sống và có được công pháp vô danh này, hắn không biết tên loại công pháp này nhưng cũng không muốn đặt tên cho nó, có lẽ người ghi nó ra đã không ghi tên ra ắt có lý do của nó. Tu luyện xong hắn cũng có cái hiểu biết hơn nhất định, hắn biết rõ địa phương này là một pháp bảo và vật lạ hắn có duy nhất là vỏ ốc kia, nếu hắn không kích phát pháp bảo thì sao hắn có thể vào đây? Tuy nhiên cũng có thể hắn đã vô tình kích phát cũng nên, nhớ lại hoàn cảnh lúc trước hắn gặp phải hắn có một tia thông suốt nhỏ trong đầu. xem tại TruyenFull.vn

Hắn khẽ kích động chân nguyên, nhướng người nhảy ra tức thì cả người hắn bay ra khỏi cái địa phương kia. Do bất ngờ nên hắn mất thăng bằng té xuống đất, một mùi hương đặc trưng truyền vào mũi, có mùi ẩm ướt, cũng có chút hương thơm lại mùi gỗ cây bị mục truyền đến, hắn nhướn người lên nhìn khung cảnh xung quanh.

" Cây" đó là nhận xét duy nhất của hắn, "một khu rừng ư?" hắn tự hỏi trong lòng. Xung quanh hắn có rất nhiều cây xanh, kích thước không cố định, có cây cao hàng trăm mét nhưng cũng có nhưng cây chỉ cao độ vài mét trở lại, tuy nhiên một điều đáng chú ý là xung quanh các cây không có nổi một cọng cỏ, ngay cả rêu cũng không có luôn, mặt đất chỉ có lớp đất tươi xốp, ít chiếc lá rụng ngoài ra sạch sẽ như trong ngự hoa viên vậy. Lại tiếp tục hơn một tháng hắn ở trong khu rừng này. Điều kỳ lạ ở đây là cả một khu rùng rộng như thế này nhưng lại không có lấy một bóng chim nói gì đến thú vật lại càng không có. Hắn dùng phi kiếm để bay, càng bay càng thấy vô tận, đây rốt cục là đâu? Chỉ có cây, cây và cây. Hắn cứ suy ngẫm rồi hắn cũng cười to, đây là Thế Giới Cây, hắn tự đặt tên cho cái thế giới này, rõ ràng là thế. Hắn đặt tên cho cái thế giới này là gì ai quản được hắn, bộ công pháp này không tên bởi vì người lưu lại cũng không quản được hắn đặt tên khác, khắp thảy hắn tự coi mình là đạo, là hắn thích thế nào liền nghĩ thế đó không phải bận tâm người khác nghĩ gì, đó là đạo của hắn. Suốt những ngày còn tiếp theo hắn di chuyển dựa trên cảm xúc của mình, ngày thì ngự kiếm phi hành, tối chui vào vỏ ốc ngủ, ăn uống thì bằng trái cây dọc đường. Một điều khá thú vị nữa là những cây trái này ăn vào khiến cả người hết sức sảng khoái, quả ăn vào cuồn cuộn chân nguyên, quả lại đả thông kinh mạch, tinh thông thần trí, có quả ăn vào cơ thể tựa như lửa đốt nhưng sau đó lại hảo sảng vô cùng. Đến giờ hắn tuy không biết đây là địa phương nào nhưng có điều các loại quả ngon ở đây hắn đều lùng sục ăn hết, chỉ tiếc có mỗi điều là sau khi hái xuống nếu không dùng liền thì sau một canh giờ tất cả các quả sẽ bị héo khô, vị thì chát đắng. " Có lẽ nào do hắn không có hộp ngọc đựng quả" hắn nhớ có lần hắn đọc được thông tin các loại thảo dược trân quý như độ anh quả, độ kiếp quả, đại thừa quả và hóa thần quả là các loại quả giúp tu sĩ tấm cấp nguyên anh, kiếp biến, thừa đỉnh và hóa chân khi thu hoạch phải bỏ vào hộp ngọc nếu không sẽ mất tác dụng của nó. Thầm tiếc nuối trước không mang theo vài trăm, vài nghìn cái hộp để đựng cho đã. Đã năm hơn năm tháng kể từ khi hắn đi qua kết giới kia, tuy bản thân hiện tại rất tốt nhưng thật ra hoàn cảnh của hắn lại không biết nên khóc hay cười nữa, năm tháng qua không hề có lấy một con thú xuất hiện, hắn muốn ăn thịt cũng chịu, chứ đừng nói là gặp được một con người để hỏi thăm. Nằm trên một cành cây lớn, mắt hắn nhìn bầu trời đây sao kia, cũng giống như nhà hắn, có khi nào Linh tỷ cũng đang ngắm sao và nhớ đến hắn không nhỉ? Hắn thầm cười khổ, mặc kệ thế nào hắn cũng sẽ tìm cách quay lại phi thiên cầu, hắn quyết tâm.