Khi hắn tiến vào đại sảnh thì đã kín chỗ, bốn bức tường chật cứng người đứng chen chúc. Người hầu dẫn đường cung kính đón Hoắc Hằng lên lầu hai, vén mành che bàn số tám lên mời hắn ngồi xuống, sau đó hỏi hắn muốn trà gì rồi bưng trái cây lên.
Hoắc Hằng rút tiền ra thưởng cho người hầu, chờ người rời đi thì lập tức nhìn ra tứ phía. Lầu hai có mười hai phòng riêng, mỗi phòng có mành trúc che. Hắn nhìn một lượt, phát hiện ra Châu Tận Hoan đang ngồi với Tưởng Văn Nghiệp ở đối diện bàn hắn đang ngồi, cách ba bàn.
Vành mũ Châu Tận Hoan kéo xuống rất thấp, dường như là sợ bị người khác nhận ra. Tưởng Văn Nghiệp thì thoải mái hơn nhiều, nhàn nhã ngồi một bên bóc lạc ra ăn rồi trò chuyện cùng anh.
Hoắc Hằng cũng không biết người tên là Tưởng Văn Nghiệp này, hắn chỉ biết đến nhà họ Tưởng mà thôi. Cha của Tưởng Văn Nghiệp làm quan ở Nam Kinh, bây giờ bác cả của Tưởng Văn Nghiệp đang là người quản lý việc nhà, ba người anh trai của anh ta đều ở Nam Kinh giúp cha, chỉ có anh ta và chị gái ở lại Bắc Bình hỗ trợ bác cả.
Còn về quan hệ của Tưởng Văn Nghiệp và Châu Tận Hoan, Hoắc Hằng chưa có dịp tìm hiểu. Nhìn cách hai người ở cạnh nhau là đã có thể nhìn ra xác suất Tưởng Văn Nghiệp thích Châu Tận Hoan là tám mươi phần trăm.
Chỉ có điều Hoắc Hằng cảm thấy không đúng, nếu như Tưởng Văn Nghiệp thích Châu Tận Hoan thì tại sao bây giờ anh vẫn phải ở cái nơi lụp xụp đó?
Nhà họ Tưởng tuy là không làm kinh doanh nhưng của cải thì không thiếu. Hơn nữa Tưởng Văn Nghiệp cũng tầm tuổi hắn, anh ta cũng không phải đi du học, theo lẽ thường là nên lấy vợ rồi.
Chỉ có một lý do để giải thích cho điều này, đó chính là người nhà họ Tưởng không ưa cảnh đời của Châu Tận Hoan.
Suy cho cùng Châu Tận Hoan đã có một đoạn quá khứ không mấy tốt đẹp với Hoắc Thừa, bây giờ còn trở nên tiều tụy đi nhiều. Huống chi Tưởng Văn Nghiệp là cậu ấm danh gia vọng tộc, nếu anh ta không để ý thì người nhà anh ta sẽ để ý.
Hoắc Hằng nâng chén trà lên uống một hớp, thấy trà Thiết Quan Âm nhập khẩu thượng hạng của người hầu họ chỉ có vị vừa đắng vừa chát chứ không hề có vị ngọt thanh.
Hắn đặt chén trà xuống, lại tiếp tục nhìn Châu Tận Hoan.
Từ lúc tiếng nhạc vang lên, Châu Tận Hoan vẫn luôn cúi đầu xem kịch ở trên sân khấu. Hoắc Hằng ngắm anh chăm chú suốt cả một tiếng đồng hồ mà thấy anh chẳng hề đổi tư thế, thậm chí còn không thèm đáp lại câu chuyện của Tưởng Văn Nghiệp.
Hoắc Hằng không thích xem hí kịch, giọng ca của Lưu Vân Phù cứ như tiếng nói của tự nhiên, dường như lọt vào lỗ tai hắn rồi thôi miên. Thế nhưng khi hắn nhìn người ăn mặc điểm trang trên sân khấu thì lại bất giác nhớ về lúc xem Châu Tận Hoan diễn kịch.
Những động tác của Châu Tận Hoan rất yêu kiều. Tuy là đàn ông nhưng mỗi cái vung tay đều đậm phong tình. Lúc hát hí khúc trên sân khấu thì uyển chuyển tự nga mi(1), quả là thiên kiều bách thái(2) khiến người người ái mộ. Khi ở dưới sân khấu, tháo bỏ lớp phấn son thì trở thành chàng thư sinh thanh tú, lúc nhìn thấy Hoắc Thừa là sẽ nở nụ cười. Hoắc Hằng chỉ nhìn thấy nụ cười ấy có hai lần, thật sự giống như một bát rượu ngọt làm say lòng người.
1. Nga mi: ý chỉ con gái.
2. Thiên kiều bách thái - 千娇百态: nghĩa đen có nghĩa là nghìn vẻ đẹp trăm sắc thái, có lẽ ở đây ý tác giả là đẹp muôn phần.
Trước đây Hoắc Hằng không hiểu lúc ấy ánh mắt Châu Tận Hoan chất chứa điều gì, nhưng bây giờ nhìn Tưởng Văn Nghiệp, hắn đột nhiên hiểu ra.
Ánh mắt nhìn Châu Tận Hoan của Tưởng Văn Nghiệp chẳng khác gì ánh mắt hồi xưa Châu Tận Hoan nhìn Hoắc Thừa.
Lưu Vân Phù là con hát lão làng, mặc dù đã qua tuổi bốn mươi mà ngón nghề vẫn không hề mai một. Cô gái Giang Nam theo nghề từ khi mới biết yêu đến tận lúc về già, một khúc ca bi thương và đầy tình cảm được Lưu Vân Phù xướng lên khiến ai cũng rơi nước mắt. Đến cả một kẻ không biết gì về hí kịch như Hoắc Hằng cũng xem không rời mắt.
Màn chào cảm ơn khán giả cuối cùng Lưu Vân Phù xuất hiện hai lần, mỗi lần đều đổi lấy tiếng vỗ tay rầm trời của khán giả. Châu Tận Hoan vẫn duy trì tư thế cúi đầu thưởng thức, anh không vỗ tay theo mọi người, cũng chẳng hề đứng đậy. Anh giống hệt như một người bị điểm huyệt, im lặng nhìn Lưu Vân Phù quay người vào cánh gà, tiếp tục không rời mắt khỏi sân khấu trống không.
Mãi đến tận khi mọi người ở lầu một và lầu hai đều đã rời đi, anh vẫn ngồi ở chỗ cũ bất động.
Hoắc Hằng không muốn bị anh phát hiện, chỉ có thể đi ra xe trước một bước. Hắn đợi mười mấy phút sau mới thấy Tưởng Văn Nghiệp đỡ anh đi ra.
Châu Tận Hoan như người mất hồn, bước đi cũng chẳng vững, Tưởng Văn Nghiệp mở cửa xe cho anh vào trong. Anh đờ đẫn nhìn về phía trước, sau hồi lâu mới chớp mắt một cái.
Hoắc Hằng lái xe theo họ trở về, lần này Châu Tận Hoan tự mở cửa xuống xe, lúc Tưởng Văn Nghiệp muốn đỡ anh thì lại bị anh đẩy ra.
Hoắc Hằng vẫn đỗ ở chỗ rẽ như trước, tắt máy. Hắn không nghe thấy Tưởng Văn Nghiệp nói cái gì, chỉ thấy Châu Tận Hoan đẩy anh ta vài cái, lúc đi vào cổng lớn còn hơi lảo đảo. Tưởng Văn Nghiệp nhìn cánh cổng trước mắt đóng lại, lo lắng gọi vài tiếng rồi lùi lại một chút nhìn vào cửa sổ nhà Châu Tận Hoan.
Hoắc Hằng nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ chìm trong bóng tối nọ giống như Tưởng Văn Nghiệp, một lúc lâu sau mới có ánh đèn sáng lên.
Tưởng Văn Nghiệp đặt hai tay lại trước miệng, gọi lớn: "Hoan à!"
Nghe thấy tiếng gọi đầy thân mật này, Hoắc Hằng nhất thời mất kiểm soát. Bàn tay đặt trên vô lăng hơi dùng sức, ép vào còi xe. May mà từ đầu hắn đã tắt máy nên không có tiếng gì kêu lên.
Hắn nhìn trừng trừng Tưởng Văn Nghiệp, thấy người nọ ngồi vào trong xe, một lúc sau dường như vẫn không cam nên lại xuống xe gọi một lần nữa. Thế nhưng lần này Châu Tận Hoan đã đóng cửa sổ vào.
Ngón tay Hoắc Hằng gõ từng nhịp trên vô lăng, mãi đến tận khi Tưởng Văn Nghiệp lái xe rời đi, hắn mới xuống xe rồi đi tới cổng lớn.
Trong phòng Châu Tận Hoan vẫn sáng đèn, Hoắc Hằng đưa tay đẩy cổng, phát hiện ra cánh cổng lớn này vốn không hề có khóa. Hắn ló đầu vào nhìn, tạp vật chất thành đống to trong sân, những cành cây khẳng khiu ở góc sân vươn mình chẳng khác gì móng vuốt của quỷ. Tiếng gió rít rất lớn mà chẳng có lấy một bóng người.
Hắn đóng cổng lớn lại, đi đến tòa nhà nhỏ ở bên trái. Tòa nhà này không có đèn chiếu sáng ở ngoài hành lang, hắn đành phải lấy diêm ra đốt, cẩn thận tránh từng đống tạp vật ngổn ngang ở hành lang rồi dừng lại trước cửa phòng Châu Tận Hoan.
Lớp sơn trên cửa gỗ đã tróc gần hết, khóa cửa cũng bị han gỉ, vài tia sáng yếu ớt lọt qua khe cửa, dường như còn truyền ra tiếng người nho nhỏ.
Hoắc Hằng đứng nghe một hồi, phát hiện ra là tiếng hát.
Hắn nhíu mày, đưa tay vặn khóa cửa.
Không biết là do khóa cũ nên không khóa được, hay là do lúc về Châu Tận Hoan chưa khóa nữa. Nhưng chỉ cần hắn vặn vặn mấy cái, sau một vài tiếng lạch cạch là cửa mở ra.
Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn. Hắn nhìn thấy một bóng lưng mặc hỉ phục, còn ngửi được mùi rượu trắng nồng nặc.
Hoắc Hằng không biết Châu Tận Hoan đang làm cái gì, chỉ có thể dè dặt gọi một tiếng: "Ông chủ Châu?"
Châu Tận Hoan hình như không nghe thấy. Anh đưa hai tay lên, mười ngón thon gầy đan vào nhau làm thành một động tác, chậm rãi hát một mình: "Quân không màng tài nghệ của thiếp, tiếc thay cho thiếp đơn độc đến khi bạc đầu. Trước mặt người cười rằng không sao cả, nhưng nấm mồ cỏ dại đã làm bia.(*)"
(*) mình không biết vietsub hí kịch. nhưng có lẽ ý của câu hát này là: quân không để mắt đến tài nghệ của thiếp để cho thiếp đơn độc đến khi chết. Trước mặt người khác thiếp vẫn vờ như không sao cả, nhưng cỏ dại mọc um tùm thay cho cái bia vì nấm mồ không ai nhang khói. Mọi người thấy cái nào hay hơn thì cmt nha mình sẽ sửa.
Hoắc Hằng giật mình, Châu Tận Hoan dùng tiếng hát đã sứt mẻ xướng lên khúc bi thương, sau đó liền nâng bát rượu lên trước mặt, ngửa cổ uống trọn.
Hắn ngửi được mùi men rượu cay nồng tỏa ra trong không trung, nhận ra ngay đây không phải là nước bèn lập tức nhào tới giành lấy cái bát. Thế nhưng hắn đã chậm một bước, Châu Tận Hoan đã uống cạn. Hắn liếc nhìn lên bàn, thấy hai bình rượu trắng đã trống rỗng, một bình khác còn đang mở nắp.
Hắn không biết tại sao Châu Tận Hoan lại muốn uống nhiều như vậy, đang muốn hỏi thì thấy Châu Tận Hoan ngẩng đầu lên, đôi môi còn vương chút rượu nở nụ cười với hắn.
Gương mặt không chút phấn son vẫn chẳng khác gì bình thường, nhưng ánh mắt lại say khướt, như mặt nước dưới ánh trăng, lông mi dài chớp nhẹ, đem cả làn thu thủy vào mắt người đối diện.
Hoắc Hằng bị anh nhìn như vậy, hồn phách hắn như bị ai tước lấy, hô hấp ngưng trệ. Anh cau mày, đầu ngón tay lướt dọc từ trán của Hoắc Hằng đến khóe mắt, đôi môi đỏ au cũng dán tới bên khóe miệng hắn.
Yết hầu của Hoắc Hằng không tự chủ được mà chuyển động, nhìn Châu Tận Hoan quan sát hắn từ rất gần, ánh mắt anh có chút hoang mang, lúc sắp hết hơi mới lầu bầu hỏi: "Cậu là ai?"