Tận Hoan - Lâm Quang Hi

Chương 17



"Cậu hai, sao cậu cũng tới đây?" Nguyên Minh căng thẳng nhìn Hoắc Khiêm.

Buổi chiều Hoắc Khiêm với mấy người bạn đi đánh bi-a, một người khá thân thiết với anh ta không may bị trẹo cổ tay nên anh ta cùng người nọ đến khám bác sĩ. Kết quả lúc đi qua vô tình làm rơi đồ, anh ta đi quay lại lấy thì bắt gặp Nguyên Minh.

Bình thường Hoắc Khiêm luôn mang dáng vẻ công tử lông bông, không để chuyện gì trong lòng, thế nhưng lại rất thân thiết với Hoắc Hằng. Bây giờ nghe được tên Châu Tận Hoan cùng với Hoắc Hằng, đột nhiên anh ta thấy hứng thú.

"Sao tôi lại tới đây không quan trọng, quan trọng là sao cậu lại ở chỗ này. Tôi vừa mới nghe được điều trị cho Châu Tận Hoan, điều trị cái gì? Là A Hằng bảo cậu tới à?" Hoắc Khiêm nghiêm túc hỏi.

Nguyên Minh không biết nói gì cho phải, miệng đắng như nuốt mật. Hôm nay cậu ta xui muốn chết! Đầu tiên là chọc giận Châu Tận Hoan, làm hỏng việc Hoắc Hằng giao cho, bây giờ lại bị Hoắc Khiêm bắt quả tang. Nếu Hoắc Khiêm phát hiện ra Hoắc Hằng để ý Châu Tận Hoan thì thực sự không xong.

Viễn Đông ở bên cạnh xem, chưa từng lên tiếng. Vừa nãy bạn của Hoắc Khiêm đến nhờ Viễn Đông khám nên anh ta hỏi thẳng: "Bác sĩ, cậu ta là người hầu nhà tôi, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì thế?"

Lúc này Viễn Đông chợt hiểu ra nói: "Thảo nào anh và Hoắc tiên sinh kia đều mang họ Hoắc."

Hoắc Khiêm gật đầu: "Hoắc Hằng là em trai tôi, mong anh nói thẳng cho tôi biết."

Viễn Đông liếc nhìn Nguyên Minh một cái, tuy rằng anh ta có nghĩa vụ giữ kín tình trạng bệnh của bệnh nhân thế nhưng cái tên người hầu Nguyên Minh này không mời được Châu Tận Hoan tới. Lương y như từ mẫu, anh ta được Hoắc Hằng đặt nhiều niềm tin lại còn nắm rõ bệnh tình của Châu Tận Hoan, cũng mong Châu Tận Hoan không bỏ lỡ cơ hội quý báu này nên lại đã giải thích toàn bộ.

Nguyên Minh bồn chồn vò góc áo, khi Viễn Đông và Hoắc Khiêm đang trao đổi, cậu ta nghĩ nát óc xem chút nữa nên đối đáp thế nào với cậu hai.

Đúng như dự đoán, Hoắc Khiêm nghe xong thì có vẻ rất tức giận, lôi cậu ta vào cuối hành lang mắng cho một trận.

Cũng may Viễn Đông chỉ biết rằng Hoắc Hằng giúp Châu Tận Hoan điều trị bệnh. Lúc Hoắc Khiêm hỏi, Nguyên Minh bèn bảo ngay Hoắc Hằng chỉ không hài lòng nhìn Châu Tận Hoan bị cậu cả làm khổ như thế nên muốn bù đắp cho anh ta.



Hoắc Khiêm bình thường thì trông lông bông nhưng không có nghĩa là không có đầu óc. Anh ta biết rõ tính tình Hoắc Hằng lạnh nhạt từ bé, chưa bao giờ lãng phí thời gian đi làm chuyện không đâu. Huống chi Châu Tận Hoan còn dính dáng đến Hoắc Thừa, Hoắc Hằng không có thiện cảm với anh cả như thế, làm sao có thể đối tốt với người đã từng bị anh cả vứt bỏ?

Anh ta cứ nhìn Nguyên Minh chằm chằm, lúc Nguyên Minh chột dạ cúi đầu thì chỉ vào mấy hộp sữa bột kia hỏi: "Đây là cái gì thế?"

"Là sữa bột đấy ạ, cậu ba bảo tôi mua về nhà." Nguyên Minh vội giải thích.

Hoắc Khiêm vẫn không nhìn đi hướng khác, lại vòng lại chủ đề vừa nãy: "Thế tại sao Châu Tận Hoan lại không chịu tới?"

Nguyên Minh không biết thái độ của Hoắc Khiêm với Châu Tận Hoan là gì, không dám khai ra chuyện mình đắc tội Châu Tận Hoan nên nói: "Anh ta nhân lúc đang được cậu ba để ý thì giả bộ thanh cao, phải có cậu ba ở đó anh ta mới chịu đi."

"Thế từ khi nào thì A Hằng bắt đầu qua lại với Châu Tận Hoan?" Hoắc Khiêm tiếp tục hỏi.

Tuy là Nguyên Minh làm mấy chuyện lỗ mãng nhưng may là cậu ta vẫn biết chừng mực. Biết Hoắc Khiêm với Hoắc Hằng rất thân thiết, cậu ta cũng không khai hết chuyện của cậu ba ra, chỉ giả ngu: "Tiểu nhân cũng không biết nữa, đây là lần đầu cậu ba sai tôi đi mời Châu Tận Hoan."

Hoắc Khiêm không nói gì nữa, suy nghĩ một hồi rồi dặn cậu ta: "Cậu về nhà trước đi, chuyện này không cần phải báo cho người trong nhà làm gì."

Nguyên Minh vội vã gật đầu: "Cậu hai, thế bên phía Châu Tận Hoan thì..."

"Cậu chớ có xía thêm vào, chờ A Hằng về thì tôi với nó nói chuyện."

Hoắc Khiêm đuổi Nguyên Minh đi, tiếp tục đứng bên cửa sổ suy tư.

Anh ta ra nước ngoài sớm hơn Hoắc Hằng một năm, càng không rõ chuyện của Hoắc Thừa và Châu Tận Hoan. Tuy là cũng thích xem kinh kịch, nhưng anh ta thích vai đào Trần Sinh Linh đóng hơn, chẳng có cảm giác gì với ngón nghề của Châu Tận Hoan, cũng chẳng tìm hiểu đời tư của Châu Tận Hoan như thế nào. Chỉ biết Châu Tận Hoan bị Hoắc Thừa vứt bỏ, lúc về nước chỉ thấy tiếc cho Châu Tận Hoan.

Nhưng chuyện Hoắc Khiêm không ngờ đến là, kép hát ấy lại có thể lần lượt khiến cho anh em nhà anh ta để ý.

Hoắc Thừa thì không nói làm gì, anh ta không thể để Hoắc Hằng đi theo vết xe đổ của anh cả rồi gây ra những chuyện đáng tiếc.

A Tuyền dọn dẹp xong bàn ăn ở lầu một, vừa mới vào trong bếp thì bị bếp trưởng gọi tới, đưa cho cậu ta một bát miến bò nóng hổi: "Đây là phần của Tiểu Châu."

A Tuyền gật đầu, bưng bát mì đến chiếc bàn gần quầy thu ngân nhất rồi đặt xuống: "Anh Châu, ông chủ bảo đầu bếp nấu cho anh này, anh mau ăn đi kẻo nguội."

Châu Tận Hoan dừng lại việc tính sổ sách, liếc mắt nhìn bát miến trước mặt, nhẹ giọng nói: "Anh không ăn đâu, cậu ăn đi."

"Anh Châu à, sắc mặt anh tệ lắm đó, anh nghỉ ngơi một chút đi." A Tuyền lo lắng nói. Cậu ta không biết lúc Nguyên Minh tới nói cái gì với anh nhưng từ lúc đó về sau gương mặt Châu Tận Hoan không còn chút cảm xúc nào nữa, có lẽ là chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.



Châu Tận Hoan vòng tay qua lưng đấm đấm mấy cái. Bận rộn cả ngày nên thắt lưng của anh lại ẩn ẩn đau mỏi.

Thuốc lần trước Viễn Đông kê cho và cao dán đều dùng hết rồi. Mà kể ra cũng kì lạ thật, mấy loại thuốc đắt đỏ đó rất có hiệu quả, mấy ngày dùng thuốc anh đều không thấy cảm giác đau mỏi đâu. Nhưng mà thuốc ấy đắt quá, Hoắc Hằng không mua hộ thì anh còn lâu mới có cơ hội dùng, bây giờ hết thuốc rồi thì những cơn đau mỏi lại ập đến.

Nghĩ tới đây anh lại thấy hổ thẹn vô cùng. Vừa nãy Nguyên Minh nói mấy lời mặc dù khó nghe, nhưng có sai câu nào đâu chứ?

Từ hồi mới quen biết tới giờ, lúc nào Hoắc Hằng cũng lấy danh nghĩa bạn bè để giúp đỡ anh hết chuyện này đến chuyện khác, mà anh thì lúc nào cũng ngần ngại không chịu nhận. Châu Tận Hoan nhất thời thấy những con số trên sổ sách cứ như đang chống đối mình, nhảy múa loạn lên ở trên giấy.

Anh tự nhắc bản thân không nên suy nghĩ lung tung, phải tập trung tinh thần giải quyết nốt sổ sách. Mà tập trung mấy lần vẫn cứ bị xao nhãng, cuối cùng Châu Tận Hoan đành phải khép sổ lại, thu dọn đồ đạc rồi về nhà. Vừa mới mở cửa ra thì anh lại càng phiền muộn.

Sáng sớm Châu Tận Hoan phải vội đi làm, mũ phượng và bộ hỉ phục vẫn nằm trên bàn, lại còn có cả hai cái giường trông chẳng cân xứng gì với không gian xung quanh.

Anh cất đồ của Hoắc Thừa vào trong tủ, cửa tủ đóng lại rồi thì anh không phải nhìn hai thứ ấy nữa. Thế nhưng hai chiếc giường cồng kềnh Hoắc Hằng tặng lại không giấu đi đâu được, chúng giống như hai cái lò sáng rực đốt nóng mắt anh.

Châu Tận Hoan dựa vào tủ, mấy lời khó nghe của Nguyên Minh lại văng vẳng bên tai. Trong lòng anh lại thấy hổ thẹn, nhận thấy không thể kéo dài tình trạng này thêm được nữa, phải mau chóng gom tiền lại rồi trả cho Hoắc Hằng càng sớm càng tốt, nếu không bọn họ sẽ không thể làm bạn được nữa.

Hạ quyết tâm như vậy rồi, Châu Tận Hoan nghĩ tới Uông Dũng, người hỗ trợ bán đất.

Gần đây Uông Dũng không hay đến, có lẽ là do lần trước anh làm ông ta phật ý, không buôn bán gì với anh nữa. Có điều mảnh đất kia là gia sản còn sót lại của anh. Bán đất lấy tiền thì tiền ấy cũng để tiết kiệm cho em gái học hành, còn phải dành dụm làm của hồi môn, trừ khi thực sự cần thiết anh mới động vào.

Châu Tận Hoan nhíu chặt hàng mày, tính toán hết rồi cũng chỉ có một con đường.

Anh đi xuống lầu, lần theo trí nhớ rồi đi qua mấy con phố, tìm được nhà của Nhã Uyển.

Nhã Uyển chính là cô gái mà anh đã giúp đỡ khi Hàn Đống Lương làm loạn. Từ đó về sau, để tránh phiền phức, Nhã Uyển không làm ở quán trà Bên Hồ nữa. Lúc Châu Tận Hoan sang, Nhã Uyển và em trai cô đang ăn cơm tối.

Thấy anh đột nhiên đến thăm, Nhã Uyển vội vàng đứng dậy đón. Anh nói không cần phải tiếp khách, hai chị em cứ ăn cơm xong đã, anh ngồi đi loanh quanh ở trong sân chờ.

Cảnh đời của Nhã Uyển rất giống Châu Tận Hoan, cha mẹ cô cũng đều mất, còn phải nuôi một cậu em trai tuổi còn nhỏ, sống ở một căn nhà đơn sơ bên trong tiểu khu lộn xộn.

Anh ngồi ngẩn ngơ ở ghế đá dài trong sân. Một lát sau, Nhã Uyển đi ra hỏi anh có chuyện gì.

Anh do dự rồi mới nói: "Em còn hát ở hộp đêm hả?"



Nhã Uyển liếc nhìn căn phòng nhỏ ở đằng sau, nói nhỏ: "Dạ, tiền công của mấy việc ngoài kia không cao, em chỉ có thể quay về làm ở đó."

Cô sống một mình, còn phải nuôi một người em trai, nếu không về làm thiếp cho một ông có tiền thì buộc phải kiếm kế sinh nhai bằng nghề ca hát. Tuy rằng ca hát ở mấy hộp đêm rất nguy hiểm, thế nhưng cô đều tiếp đón nhiều vị khách có máu mặt nên không lo xảy ra mấy chuyện không hay.

Lúc Nhã Uyển khó khăn nhất Châu Tận Hoan đã từng giúp đỡ, về sau còn giúp cô giải vây ở quán trà Bên Hồ. Nhã Uyển vẫn luôn ghi nhớ ơn huệ này, bèn hỏi thẳng anh có phải là đang gặp khó khăn hay không.

Châu Tận Hoan im lặng hồi lâu, chỉ hỏi: "Bên đó còn nhận thêm người không?"

"Có ạ. Anh Châu, anh có người bạn nào muốn đến đó hát sao? Em có thể giới thiệu giúp một tay."

Châu Tận Hoan cười khổ, nói: "Không phải hát hò gì đâu, là mấy việc kiếm cơm như quét tước vệ sinh ấy, còn chỗ không?"

"Có" Nhã Uyển đáp, thấy sắc mặt anh không đúng lắm, cô bèn dò hỏi: "Anh Châu, chẳng lẽ anh muốn đi làm ở đó?"

Châu Tận Hoan cúi đầu, bất lực nói: "Anh đang cần gấp một khoản tiền."

Nhã Uyển nghe một cái là hiểu ngay vấn đề, nghe xong thì khuyên anh: "Thực ra quét tước vệ sinh cũng không còn nhiều chỗ. Nếu anh đang cần tiền gấp thì có thể làm phục vụ nhận yêu cầu của khách chẳng hạn, được nhiều tiền boa lắm đó."

Châu Tận Hoan vừa nghe thấy thế thì bỗng căng thẳng: "Làm việc đó là phải gặp mặt khách hả?"

Anh không hề muốn gặp người quen ở mấy chỗ như thế kia chút nào. Nhã Uyển biết anh đang lo bèn động viên: "Anh yên tâm, em có thể nói với ông chủ một tiếng, giúp anh làm ở chỗ có người nước ngoài, để anh làm ở mấy phòng riêng cho người nước ngoài là được rồi."