Thành phố đã lên đèn, một cuộc hành động truy lùng của cảnh sát Giang Thành tiến triển rất thuận lợi, hai tên nghiện ma túy chụp vải đen trên đầu, bị cảnh sát áp giải từ trong khách sạn ra, trên người còn mặc đồ ngủ.
Thời gian diễn ra vào sau nửa đêm, trên đường gần như không còn một bóng người, có chăng cũng chỉ là mấy kẻ say rượu, tay xách chai rượu, xiêu vẹo đi lại cuối phố.
Chuyện xảy ra quá chóng vánh, khi cảnh sát phá cửa xông vào, hai tên nghiện còn đang chìm đắm trong mộng đẹp, bất ngờ từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục.
Gió lạnh đến run người, Lục Lẫm đi ra khỏi khách sạn, trong tay cầm điện thoại: "Trên giường còn có hai cô gái, có chút phiền phức rồi."
Đầu bên kia truyền đến tiếng Tần Lâm: "Bất kể như thế nào, bên "Lão Trùng" còn chưa có động tĩnh, tin tức "Xà Cốt" sa lưới không được để lộ."
"Tôi biết rồi, tìm bừa một cái cớ, giam giữ hai cô gái kia lại, nhưng không thể quá lâu, thời gian cấp bách, sáng sớm ngày mai mở cuộc họp, chúng ta sẽ thương lượng đối sách."
Hai cô gái mặc quần áo rách nát trên giường cũng bị mang ra khỏi khách sạn, lên xe cảnh sát.
Tra hỏi từ khuya đến sáng, cuối cùng cũng moi được trong miệng tên nghiện một cuộc giao dịch vào nửa tháng sau, tên cầm đầu đúng là "Lão Trùng" mà bọn anh đã theo dõi từ lâu.
Cơ hội này, ngàn năm mới có một, Lục Lẫm cùng các đồng nghiệp khác một đêm không ngủ, sáng ngày thứ hai lập tức mở cuộc họp, bước đầu sắp xếp vài phương án truy bắt.
"Theo khẩu cung của tên "Xà Cốt" vừa sa lưới, phong cách của "Lão Trùng" rất nhất quán, địa điểm giao dịch đặt ở nông thôn, như vậy cho dù có xảy ra chuyện, cũng có thể mượn địa hình mà tẩu thoát."
Lục Lẫm đặt cuốn sổ tay ghi chép khẩu cung xuống, tay chống lên bàn, nhìn về phía nhóm cảnh sát đã mỏi mệt: "Địa điểm giao dịch vào nửa tháng sau là thôn La Sơn, cách Giang Thành 30 cây số, thời gian giao dịch có thể thay đổi, đến lúc đó "Lão Trùng" sẽ liên lạc với "Xà Cốt", "Xà Cốt" nguyện ý lấy công chuộc tội, để chúng ta truy bắt "Lão Trùng" về quy án."
"Thời gian đang rất gấp, trong vòng ba ngày, mỗi người phải đưa ra cho tôi một phương án truy bắt có thể thực hiện."
Sau khi tan họp, Tần Lâm pha một cốc cà phê nóng, đi vào phòng trực ban, đi ngang qua phòng kho, anh ấy dừng lại bước chân.
Qua khe hở của nhà kho thấp thoáng truyền đến ánh sáng, anh ấy mở cửa ra, Lục Lẫm phản xạ có điều kiện, cơ thể chợt giật nảy lên một cái.
"Đội trưởng Lục, anh đang làm gì ở đây thế?!"
Lục Lẫm bị dọa giật mình, thấy là Tần Lâm, anh trấn tĩnh lại, tựa vào cái giá để đồ bên cạnh, nói: "Gửi tin nhắn."
"Anh gửi tin nhắn mà sao khiến mình như kẻ trộm thế." Tần Lâm đi đến, bật đèn lên, kiểm tra kết cấu từng góc nhà kho.
"Nếu không biết còn tưởng anh đang giấu người yêu ở đây đấy!" Tần Lâm mở cái hòm trống rỗng bên cạnh ra, tò mò kiểm tra xem bên trong có giấu người hay không.
Lục Lẫm hít sâu một hơi, tiếp tục cúi đầu nhìn màn hình.
"Không phải chỉ nhắn một cái tin thôi sao, cần gì núp trong cái phòng tối đen như mực này làm gì."
Tần Lâm cười cười: "Tra hỏi cả đêm qua, lúc này anh không mau chạy về nhà ngủ lấy sức, còn trốn ở đây ấp ủ tình cảm, anh làm mình như tình thánh ấy!"
Lục Lẫm nhìn đồng hồ, bây giờ đã là ba giờ sáng.
"Anh gửi cái gì đấy." Tần Lâm tò mò bu lại gần.
Màn hình điện thoại hiện lên người nhận là Nghiên Nhi, khung chat không có chữ gì, chỉ có một icon hình con chim.
Khoé miệng Tần Lâm co quắp: "Anh gửi gà cho người ta hả, có nhất thiết phải hơn nửa đêm trốn ở đây ấp ủ tình cảm không?"
Lục Lẫm giương mắt nhìn, vỗ vỗ điện thoại vào tay: "Không phải là gà, đây là chim đà điểu."
"Hơn nửa đêm anh lại gửi chim đà điểu cho người ta, anh muốn làm gì thế?"
Lục Lẫm cười mà không nói.
Tần Lâm chỉ vào Lục Lẫm gào to: "Hạ lưu!"
Lục Lẫm vẫn mỉm cười.
Tần Lâm là một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, cách suy nghĩ và cách nói chuyện rất bộc trực: "Anh cứ dứt khoát viết cho cô ấy một bài thơ, trước đây lúc tôi theo đuổi vợ tôi, trước mặt mọi người viết một bài thơ tặng cho cô ấy, hôm sau đã nên đôi rồi."
Khoé mắt Lục Lẫm cong lên, tò mò hỏi: "Anh còn có thể làm thơ à?"
"Thập niên 80 90, nếu trong bụng không chuẩn bị chút mực nước, làm sao có được người yêu?"
Lục Lẫm thật sự cảm thấy hứng thú với cái này: "Anh viết thơ như thế nào?"
"Em yêu mùa xuân, tôi yêu mùa thu, mùa thu giống như tôi, mùa xuân giống như em....."
Khóe miệng Lục Lẫm co quắp: "Đây là anh viết à."
"Dĩ nhiên không phải tôi viết, đây là thi nhân Bùi người Hungary, Bùi gì gì ấy, viết thơ cho mối tình đầu của ông ta."
"Anh đọc thơ tình của người ta để theo đuổi vợ, thật không biết xấu hổ."
"Không cần quan tâm thơ của ai, có ích là được, năm đó tôi đọc bài thơ này cho bà xã, cảm động đến rối tinh rối mù, hôm sau cô ấy đã đến gặp tôi."
Lục Lẫm:......
"Anh xem thử mấy ngày qua anh gửi cho người ta bao nhiêu tin nhắn, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, người ta có từng để ý đến anh không?" Tần Lâm khinh bỉ nói: "Trước đây cô gái ấy theo đuổi anh, anh lại xa cách với người ta, bây giờ người ta không để ý đến anh nữa, biết sốt ruột rồi hả? Thể loại như anh gọi là gì nhỉ, tự làm tự chịu!"
Lục Lẫm:......
----------
Trời hửng sáng, đường phân cách bình minh dẫn kéo lên, gà trống trong thôn gáy liên tục không ngừng.
Chỉ cần thoáng có tiếng động cũng khiến cô nhanh chóng tỉnh lại, trở về lâu như vậy, đồng hồ sinh học cũng trở nên lười nhác hơn rất nhiều.
Quả nhiên, người trong hoàn cảnh thoải mái rất dễ trở nên lười biếng.
Khương Nghiên đưa tay mò mẫm điện thoại trên đầu giường, mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, trên màn hình lại xuất hiện một chữ Lục.
Tin nhắn của Lục Lẫm, thời gian gửi là 3:23.
Nhìn thấy thời gian này, tim Khương Nghiên như bị đâm, có chút đau lòng.
Muộn như thế còn chưa ngủ, anh tu tiên đấy à?
Nội dung tin nhắn, là icon một con gà.
Kéo lên nhật ký nhắn tin, bắt đầu từ tuần trước, Lục Lẫm kiên nhẫn gửi tin nhắn cho cô, mỗi ngày tin, không có nội dung rõ ràng, chỉ là icon trong điện thoại, có đôi khi là một con chuột, có đôi khi là một cái cây nhỏ, hôm nay lại gửi một con gà cho cô.
Đồ ngốc đồ ngốc, ngốc ơi là ngốc.
Khương Nghiên soạn một dòng chữ, định gửi đi cho anh, nhưng xoắn xuýt một lúc lâu, rốt cuộc vẫn phải xóa bỏ tin nhắn.
Cô ôm gối, cau mày suy nghĩ thật lâu, soạn xong tin lại xóa, xóa xong lại soạn, cứ như thế mấy lần, sắc trời đã hoàn toàn sáng rồi.
Đoàn Nam ở trong sân gọi to một tiếng: "Khương Nhi, em dậy chưa, xuống ăn sáng đi!"
Khương Nghiên khẽ cắn răng, rốt cuộc vẫn phải để điện thoại xuống.
Thôi, cứ từ từ.
Mặt trời đã lên đến lưng chừng núi, núi non hùng vĩ kéo dài ngàn dặm, sương mù sáng sớm tràn ngập trong không khí cũng bị ánh nắng mặt trời xua tan.
Sân rất rộng, có mấy con gà nhàn nhã dạo chơi, chậm rãi đi lại, ngoài cửa có ngỗng trắng mang theo bầy ngỗng con của mình, vểnh đuôi đi tới, bộ lông trên mình bóng mượt, có lẽ vừa từ hồ nước đi ra ngoài.
Ngoài phố có người phụ nữ bưng bát cơm, vừa ăn sáng, vừa ngó dáo dác vào trong sân, tò mò nhìn khách đến từ thành phố.
Trong không khí tràn ngập mùi hương mát mẻ sau cơn mưa, dưới tàng cây có để một bàn gỗ nhỏ, trên bàn có mấy bát cháo trắng và rau xào.
Vương Hoài Xuân uống ừng ực ừng ực hết bát cháo ngô, không ngại nóng, cầm bánh bao trắng trong tay, cắn một miếng lớn nhai nuốt, khuôn mặt đỏ bừng, tràn đầy năng lượng của người trẻ.
Chú Vương bê một đĩa dưa muối củ cải, từ trong phòng đi ra, hỏi: "Các vị phóng viên, có quen ăn mấy món này không?"
Vương Hoài Xuân vội vàng nói: "Có thể no bụng là được chú ạ, cái gì cháu cũng ăn được."
"Vậy thì tốt rồi." Chú Vương cười nói: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"
Khương Nghiên ngồi bên cạnh điều chỉnh ống kính máy ảnh, đáp lại: "Cháu ngủ ngon lắm ạ, nhưng sáng nay gà gáy hơi sớm."
"Cái này thì không còn cách nào rồi, gà trong thôn dậy sớm hơn người rất nhiều, mặt trời còn chưa ló mặt gà đã gáy, mọi người đành chịu thiệt rồi, buổi tối đi ngủ sớm một chút."
Khương Nghiên nói: "Những cái này là chuyện nhỏ, có thể khắc phục ạ."
Chú Vương là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, nhà ông có ba tầng, nghe nói trong thành phố có phóng viên đến muốn phỏng vấn bọn trẻ của trường tiểu học Hy Vọng, ông xung phong nhận việc, tiếp nhận sắp xếp chỗ nghỉ cho bọn họ, là một thôn dân rất nhiệt tình.
"Đoàn tổng là một người lương thiện, xây dựng tiểu học Hy Vọng, giải quyết giúp mấy thôn chúng tôi vấn đề giáo dục cho bọn trẻ." Chú Vương cười nói: "Đồng chí phóng viên phải đưa tin thật tốt đấy nhé."
Đoàn Nam khẽ mỉm cười: "Lại nói, khi xây trường học, chú Vương cũng đã đóng góp hết sức mình, lần này còn chiêu đãi bạn bè của tôi, lần sau vào thành phố, tôi sẽ làm ông chủ mời bữa cơm, chú đừng từ chối nhé."
"Đoàn tổng khách khí quá."
Trò chuyện một lúc, chú Vương cất ghế về phòng, Khương Nghiên đi đến bên cạnh Đoàn Nam, hỏi: "Nhà của chú Vương rất có khí chất."
Căn nhà ba tầng này ở phía sau trường tiểu học, mặc dù không sánh bằng biệt thự xa hoa trong thành phố, nhưng trong nông thôn cũng được coi là khá giả, đặc biệt là nội thất bên trong, đồ đạc đều tinh xảo, trên mặt đất trải thảm nhung.
"Thời còn trẻ chú Vương lên thành phố làm ăn, bây giờ có chút tài sản nên về quê dưỡng lão, mấy người con đều đi học ở nước ngoài, bây giờ chỉ có chú và vợ sống trong thôn La Sơn."
"Bảo sao em thấy lời nói và cử chỉ của chú không giống nông dân bình thường trong thôn."
Vương Hoài Xuân cơm nước xong, rửa bát của mình, đi ra hỏi: "Chị Nghiên, hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là gì ạ?"
Khương Nghiên đặt camera xuống, cất giá ba chân, nói: "Chúng ta cùng Đoàn tổng đến trường tiểu học Hy Vọng nhìn một chút, được không, Đoàn tổng."
Đoàn Nam khẽ mỉm cười: "Bất cứ lúc nào cũng chờ đợi quý cô."
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Đoàn Nam lái ô tô chở đoàn người Khương Nghiên đến trường tiểu học Hy Vọng, đường núi gập ghềnh xóc nảy, vậy mà Vương Hoài Xuân và Vân Thái vẫn có thể ngủ được.
"Em định trốn đến bao giờ?" Anh ấy hỏi Khương Nghiên.
"Em đâu có trốn, đây là công việc."
"Điện thoại không nhận, tin ngắn không đáp trả, như thế mà còn không gọi là trốn à?"
Khương Nghiên im lặng, một lúc sau, chậm rãi nói: "Em chỉ chưa nghĩ kỹ, cảm thấy mình vô cùng tồi tệ..."
Đoàn Nam lái xe, ánh mắt hờ hững liếc về phía cô, rất ít khi thấy được vẻ mặt lo sợ hoang mang của cô.
"Lục Lẫm là người vừa kiêu ngạo vừa sĩ diện, vậy mà lại gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại."
"Anh ấy gọi cho anh rồi à?" Khương Nghiên kinh ngạc: "Anh ấy nói gì thế?"
"Đương nhiên là hỏi tung tích của em."
"Vậy anh đã nói gì?"
"Anh nói với anh ta, đôi ta bỏ trốn, để cho anh ta sớm hết hy vọng."