Nội dung tập huấn giáo viên mới không nhiều nên Sơ Trừng có đủ thời gian ở trong phòng máy lạnh dọn dẹp nơi làm việc và giao tiếp với các đồng nghiệp mới.
Tổ Ngữ văn trường Trung học phổ thông số Mười hiện có chín giáo viên, tất cả đều là những người kì cựu giàu kinh nghiệm. Tính trên phạm vi cả trường thì cậu là giáo viên Ngữ văn duy nhất được tuyển dụng trong những năm gần đây nên chỉ dạy một lớp. Có vẻ ai đó thực sự gặp chuyện xui rủi sao?
Nghĩ vậy, Sơ Trừng có thể hiểu được bất mãn ban đầu của Dụ Tư Đình.
Ngày đầu tiên học sinh trở lại trường, khuôn viên trường rất sôi nổi khi dòng người tiếp tục đổ về.
Phòng học lớp 11/7 nằm trên tầng bốn của tòa nhà chính, ở phía chéo dưới hành lang của Tổ Ngữ văn. Sơ Trừng nhìn thấy rất nhiều gương mặt trẻ tuổi từ cửa sổ phòng lòng việc, trong lòng chợt nảy ra ý muốn nhìn thấy lớp duy nhất mình đứng đầu nên lặng lẽ quay người và thò đầu ra khỏi vị trí khuất nhất ở cửa sau.
Những năm gần đây nhà trường đã hưởng ứng lời kêu gọi của Sở Giáo dục tỉnh nên không công khai chia lớp chọn dựa trên thành tích. Nhưng theo Sơ Trừng, lớp 7 vẫn toàn học sinh giỏi, chiếm gần một phần ba số học sinh top một trăm của trường, đây là một lớp toàn những học sinh xuất sắc thực sự.
Trong phòng học có mấy chục bộ bàn ghế màu trắng, bên cạnh mỗi người còn có một giá đựng tài liệu đặt trên sàn chứa đầy sách giáo khoa, đề cương, tập vở, bài kiểm tra. Học sinh đi đi lại lại mải mê dọn dẹp hoặc cười giỡn vui vẻ.
Nhìn khung cảnh thế này rất dễ khiến sức sống này ảnh hưởng, Sơ Trừng không khỏi nhớ lại thời đi học.
Đột nhiên một bóng người cao gầy mặc áo hoodie ngắn tay chen qua cửa từ bên cạnh anh.
“Nhường đường nào.”
Cậu học sinh cuối cùng bỏ cặp sách ra quay người nhìn lại để lộ ra gương mặt trẻ tuổi đẹp trai, cậu nhóc tò mò nhìn Sơ Trừng rồi hỏi một câu khá tự nhiên: “Mới tới à?”
Sơ Trừng coi cậu nhóc như người xa lạ nên chỉ cười gật đầu, không lên tiếng.
Đối phương sau đó lại lên tiếng: “Ông lưu ban hả?”
Đúng là cậu sẽ bị người ta nhận nhầm là học sinh bằng tuổi, khó trách cậu nhóc này miệng lưỡi thoải mái ghê.
Sơ Trừng ngạc nhiên một chút, sau đó nhếch môi: “Trông tôi già lắm à?”
Cậu vốn đã trẻ tuổi, đôi mắt biết cười trong sáng, khi cười lộ ra hàm răng trắng đều khiến dáng vẻ càng thêm trẻ con. Đặt một câu hỏi tu từ như vậy càng khiến việc phân biệt sự thật và lời nói dối khó khăn hơn.
“Không phải.” Cậu nhóc cũng ngước mắt lên, cười đến là đẹp trai: “Tôi chưa bao giờ thấy ông ở khoá dưới, với cả tôi thấy ông hơi… Đẹp trai so với tuổi.”
Sơ Trừng gật đầu đồng ý: “Nói vậy cũng đúng đó.”
“Lộc Ngôn, tiếp banh!” Một tiếng hét cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người.
Lộc Ngôn nhìn về hướng phát ra âm thanh, với một tiếng ‘bịch’, một quả bóng rổ bay thẳng vào tay cậu nhóc.
“Này, tao đang mặc đồ mới đấy nhé.” Lộc Ngôn để quả bóng rổ quay tròn trên đầu ngón tay rồi nghịch ngợm ném lại.
Cô gái ngồi hàng ghế đầu bàng hoàng khi một quả banh bất ngờ được ném qua ném lại, trong phòng học truyền đến một thanh âm tức giận: “Lớp trưởng, mới vào lớp thì đứng có đánh nhau chứ? Tôi méc đại ca xem người ta có xử được ông không!”
“Này, đừng đừng đừng.” Có vẻ như hai tiếng ‘đại ca’ khá hiệu quả. Lộc Ngôn vội vàng dừng tay rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, kéo ghế bên cạnh ra hiệu cho Sơ Trừng vẫn đang đứng ở khung cửa: “Ông ngồi xuống trước đi, ghế này không có ai cả.”
Là lớp trưởng lớp 7, cậu nhóc Lộc Ngôn này có vẻ rất nổi tiếng, vừa ngồi xuống đã có một đám bạn cùng lớp vây quanh.
Sơ Trừng cũng thành công trà trộn vào nhóm bạn ‘hóng hớt’.
Những cuộc trò chuyện của năm học mới không gì ngoài bài tập về nhà, ngày nghỉ, chuyện phiếm, chơi game; Sơ Trừng không còn bận tâm đ ến mối quan tâm của tuổi teen nữa.
Cho đến khi có một bạn nam đột nhiên nhắc tới: “Mà này, bọn mày có biết học kì này cô Vưu sẽ không dạy lớp mình nữa không?”
Cô gái vừa nói đùa chuyện ‘méc đại ca’ quay lại nói với giọng tiếc nuối khác thường: “Hả? Tại sao?”
“Hình như thể chất của cô Vưu dễ bị sảy thai nên cần nghỉ ngơi. Nghe nói giáo viên dạy thay là giáo viên mới mới ra trường nên chỉ dạy một lớp mình thôi.”
“Không phải chứ? Lãnh đạo nhà trường thấy giáo viên dạy môn tự nhiên của lớp này mạnh quá nên phải trung hoà hả? Mới vào lớp Mười dính ngay một bà giáo viên cáu gắt mãn kinh, khổ lắm mới đệ đơn đổi giáo viên được, cô Vưu mới dạy được bao lâu đâu chứ? Lại đổi à? Kĩ năng Ngữ văn của tôi tệ lắm rồi, giờ thấy nguy hiểm đó.”
Nền tảng Ngữ văn của lớp tôi đã kém rồi, cuối cùng gặp được giáo viên có trách nhiệm nên cải thiện được một chút…
Sơ Trừng nhớ lại lời Dụ Tư Đình nói trong Phòng Giáo vụ, hóa ra là chuyện ở lớp 7.
“Đừng nói trước gì hết, trường sẽ không ngáng chân học sinh của mình hết lần này tới khác đâu nhỉ? Nếu giáo viên tệ thì sao đại ca mình đồng ý được? Cái bàn ở Phòng Giáo vụ để cho người ta lật chứ gì nữa?”
“Mặc dù Ngữ văn chủ yếu dựa vào thiên phú với kiến thức nhưng tao cảm thấy giáo viên mới sẽ thiếu kinh nghiệm.”
Ngoại trừ Sơ Trừng và Lộc Ngôn, những người còn lại xung quanh đều bày tỏ ý kiến, lập tức ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào hai người.
Sơ Trừng cân nhắc hồi lâu rồi nhẹ giọng chậm rãi nói: “Nhưng giáo viên nào mà chẳng có giai đoạn ‘thiếu kinh nghiệm’?”
Lộc Ngôn liếc cậu một cái rồi nheo mắt cười đồng ý: “Có lí, tôi không bao giờ kì thị người trẻ, giáo viên trẻ có tâm huyết.”
“Giáo viên chủ nhiệm cũng rất trẻ nhỉ? Các cậu vẫn gọi thầy ấy là… Đại ca?” Sơ Trừng tự nhiên réo tên Dụ Tư Đình, muốn thử moi móc vàng thông tin từ những học sinh ‘chuyên nghiệp’ này.
“Ừ.” Lộc Ngôn nhướng mày: “Già đầu rồi mà không tìm được bạn đời, ông nghĩ tại sao?”
Lời nhận xét tự nhiên và chân thành như vậy khiến Sơ Trừng mím môi mỉm cười.
Lộc Ngôn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng người vừa bị bôi nhọ vừa lúc đi vào.
“Lộc…” Dụ Tư Đình từ cửa phòng học nhoài người ra, ánh mắt nhìn thẳng về phía sau, nhìn thấy Sơ Trừng thì đột nhiên dừng lại, sau đó nói tiếp: “Ra ngoài một lát. “
“Gọi con hay gọi cậu ta?” Lộc Ngôn nhận thấy có gì đó khác biệt nên ngập ngừng hỏi.
Dụ Tư Đình lạnh lùng đáp lại một chữ: “Con.”
Lộc Ngôn ‘dạ’ một tiếng rồi vội vàng đứng dậy, có vẻ khá sợ hãi ‘đại ca’ này.
Dụ Tư Đình nhìn lại một lần nữa khi quay người rời đi, dường như hắn vẫn đang thắc mắc tại sao Sơ Trừng lại ngồi trong lớp của mình trò chuyện vui vẻ với bọn trẻ.
Sau khi lớp trưởng rời đi, các học sinh khác vẫn đang trò chuyện quanh chỗ ngồi của cậu nhóc, Sơ Trừng lại ‘trích xuất’ được thêm thông tin về lớp này.
Kết thúc học kì một năm lớp Mười, các lớp đã bắt đầu bị xáo trộn do phân ban, thế nhưng cơ cấu lớp 7 gần như không thay đổi. Học sinh trong lớp phần lớn vẫn là học sinh cũ một tay Dụ Tư Đình dẫn dắt, kết quả của các bạn cũng rất nổi bật.
Vậy nên các học sinh xuất sắc hâm mộ ‘Ác Quỷ Toán học’ này là điều hiển nhiên.
Sơ Trừng nghe đến đây chợt tỉnh táo lại.
Ôi không, sao lại từ ‘hình tượng giáo viên trẻ’ trở thành ‘mọi người cùng ca ngợi Dụ Tư Đình’ nhỉ? Ban nãy mấy đứa có nói như thế đâu…
“Học sinh và phụ huynh nào có thể từ chối dành lời khen có cánh cho cái buff thần thánh ‘hằng năm đào tạo ra thủ khoa’ của đại ca? Nhớ hồi mới lớp Mười phải phân ban tách lớp, 80% đều đến hỏi ý kiến thầy ấy. Chẳng phải lớp trưởng của chúng ta là lực lượng dự bị cho vị trí thủ khoa toàn thành phố sao?”
“Nhưng trước đây đại ca chỉ dẫn dắt học sinh sắp tốt nghiệp thôi, hình như năm ngoái là năm đầu thầy dẫn dắt học sinh lớp mười.”
“Đúng rồi, vì kì thi đại học cùng với cải cách hệ thống giáo dục nên nhiều giáo viên Trung học phổ thông số Mười được điều chuyển từ khoá này sang khoá khác.”
“Cái gì? Lí do chính thực ra là…”
Ding~
Điện thoại của Sơ Trừng đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn, cuộc thảo luận của học sinh bị gián đoạn.
[Tất cả giáo viên Tổ Ngữ văn vui lòng đến giảng đường để họp.]
Sơ Trừng xem xong nội dung thông báo thì gửi số 1 theo cú pháp rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Gửi số 1 biểu thị đồng ý.
Một học sinh tốt bụng nhắc nhở từ phía sau: “Ông không tắt điện thoại, lỡ mà đại ca phát hiện là điện thoại ‘bay màu’ luôn.”
“Không sao đâu, thầy ấy không quan tâm đ ến tôi đâu.” Sơ Trừng quay đầu vẫy tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục trò chuyện.
Ngoại trừ nhân viên dọn vệ sinh được phân công cho từng lớp, lúc này hành lang chỉ có rất ít người.
Tấm lưng dài thẳng của Dụ Tư Đình đứng ở góc cầu thang. Hắn cầm cuốn sách, ấn gáy vào cánh tay Lộc Ngôn và nói gì đó.
Mặc dù không thể nghe được giọng nói của hai người nhưng xét vẻ cau mày của học sinh đứng đầu, chắc hẳn cậu nhóc đang được dại dỗ rất khắc nghiệt.
Đúng là yêu cầu khắt khe đối với mầm non thủ khoa.
Sơ Trừng thầm thở dài hai giây, sau đó đi đường vòng xuống phía bên kia.
–
Nhiều cuộc họp khác nhau được tổ chức thường xuyên vào đầu học kì, đặc biệt là đối với giáo viên mới. Ngoài một số hoạt động tập huấn để đánh giá thường xuyên, Giáo vụ còn phân công một ‘sư phụ’ cho Sơ Trừng – thầy Dương, Tổ trưởng Tổ Ngữ văn khối Mười Một.
Ông là một giáo viên lớn tuổi tốt bụng, giống như giáo viên Vật lí của lớp 7, tuy đã gần đến tuổi nghỉ hưu nhưng ông lại vô cùng hiền lành và rất kiên nhẫn trước những câu hỏi lạ lùng mà Sơ Trừng đặt ra.
Theo thông lệ của trường Trung học phổ thông số Mười, tuần cuối cùng của tháng Tám là tuần chuẩn bị trước khi năm học chính thức bắt đầu. Học sinh cần đến trường theo lịch trình bình thường trong học kì, sau đó xem video lớp học trực tuyến tại lớp và nghe lời các câu hỏi bài tập về nhà đã giao trong kì nghỉ.
Toàn bộ video môn Ngữ văn lớp Mười Một đều do một mình thầy Dương ghi hình, Sơ Trừng đến giúp thầy bất cứ khi nào có thời gian. Thầy Dương là người uyên bác, hiểu biết rộng, phong cách giảng bài thoải mái, hài hước và ngắn gọn, mỗi lần xem là mỗi lần cậu cảm thấy rằng mình đã học được rất nhiều.
Trong phòng học đa phương tiện, thầy Dương vừa ghi hình xong một phần bài giảng. Ông tắt máy quay, mở tách trà uống nước và nhìn chàng trai bên cạnh đang cúi đầu viết thiết kế giáo án.
“Em sửa bao nhiêu lần rồi?”
Sơ Trừng đang chăm chú viết, nghe thấy giọng nói này thì ngẩng đầu lên cười nói: “Em thấy có hơi không ổn.”
Thầy Dương cầm lấy nhìn xem, ánh mắt dừng ở trên tờ giấy, ông không khỏi khâm phục ‘đồ đệ’: “Chữ viết tay đẹp thế.”
Mặc dù Sơ Trừng viết hồi lâu nên đã mất kiên nhẫn, những nét bút ở nửa sau quyển tập đều được viết một cách tùy tiện nhưng vẫn có thể nhận ra phong cách viết chững chạc, từng chữ đều đầy khí chất.
Thầy Dương đánh giá một lúc rồi nhàn nhã nói thêm: “Trông không giống mới luyện ba, bốn năm. Em luyện chữ từ nhỏ à?”
“Dạ đúng ạ, nhưng… Ngoài chữ viết thì sao thầy?” Sơ Trừng sinh ra trong một gia đình học giả Trung Hoa, hầu như người trong gia đình dù già hay trẻ đều viết chữ đỏ. Cậu đã tiếp xúc từ nhỏ nên mưa dầm thấm lâu, tất nhiên không nghĩ chữ đẹp thì có gì đáng để khoe khoang. Lúc này cậu vẫn giữ vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn chằm chằm vào thầy Dương và muốn thầy nhận xét thêm về giáo án của mình.
“Ừm…” Thầy Dương nhìn thấu suy nghĩ của cậu, do dự một chút rồi nói tiếp: “Tôi thấy bản đầu tiên của em tốt, bản này cũng gần giống vậy.”
Sơ Trừng hiểu ra: “Vậy em sửa nửa ngày cũng chẳng khác gì.”
Thầy Dương cười: “Thường chỉ có những sinh viên đại học bình thường với những người nghiên cứu lí thuyết mới thiết kế giáo án thôi, nếu không thi thố hay đánh giá năng lực thì em viết hay như vậy làm gì?”
Sơ Trừng nhất thời không trả lời được.
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ thì thầy Dương lại hỏi: “Trước đây em đã từng đi Nhà nước cử đi thực tập chưa?”
Sơ Trừng gật đầu: “Dạ rồi nhưng lúc đó em nhận lớp tốt nghiệp, học sinh đang ôn thi nên…”
Nên cậu chưa bao giờ đứng trên bục giảng dạy học bao giờ.
“Vậy là em giảng bài tập tốt hơn đúng không?” Thầy Dương hỏi lại.
Dù cuộc trò chuyện giữa hai người rất thoải mái nhưng Sơ Trừng vẫn thấy chột dạ nếu cậu trả lời ‘dạ đúng’.
Thầy Dương hồi lâu không nghe cậu trả lời nhưng trong đầu ông đã có đáp án. Trên thực tế, ông hoàn toàn có thể hiểu Sơ Trừng rất căng thẳng khi là giáo viên mới duy nhất của Tổ Ngữ văn, đặc biệt là khi dạy lớp 7.
Ông cởi thiết bị thu âm treo trên cổ áo ra, vừa sắp xếp những sợi dây mỏng manh vừa tự nhiên đề nghị: “Tôi cũng rảnh, em dạy thử tôi xem nhé.”
“Dạ?” Sơ Trừng giật mình: “Nhưng em chưa viết xong báo cáo đào tạo giáo viên.”
“Này có là gì đâu, giáo viên phải đứng lớp dạy thử chứ.” Thầy Dương đưa giáo án tập giấy kiểm tra và quyết định: “Tôi cho em nửa ngày để soạn bài, tối nay em dạy thử tôi nghe xem sao. Mấy cái báo cáo thì khỏi cần viết, cũng giao hết cho tôi mà.”
Sơ Trừng nghe được hàm ý cứu nguy trong giọng nói của tiền bối thì lập tức vui vẻ nhận tài liệu: “Cảm ơn sư phụ ạ!”
Giờ làm việc buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc.
Sơ Trừng ngồi đến mức eo mỏi lưng đau. Cậu ôm một chồng tài liệu dày cộm bước ra khỏi phòng học đa phương tiện, khi dùng một tay khóa cửa lại, giấy tờ suýt bị gió thổi bay xuống đất.
Tiếng bước chân lạo xạo lọt vào tai cậu.
“Ông đang chạy việc cho giáo viên nào vậy? Nhìn y như đang chuyển nhà.” Lộc Ngôn tình cờ đi ngang qua nhanh chóng bước xuống cầu thang, cậu nhóc ấn tờ giấy gần như bị thổi bay xuống: “Ông cần tôi giúp không?”
“Ừ, Tổ Ngữ văn ở tầng năm.” Sơ Trừng mỉm cười đầy cảm kích.
Dù không tiếp xúc nhiều nhưng Sơ Trừng có ấn tượng rất tốt về đứa nhóc này. Cậu ta vui vẻ, hào phóng, thông minh, nhạy cảm, nếu sau này có thể được bổ nhiệm làm trưởng khối cũng rất tuyệt vời.
Lộc Ngôn cầm giấy tờ đi cạnh Sơ Trừng thản nhiên hỏi: “Sao hai ngày nay tôi không gặp ông?”
Sơ Trừng thành thật trả lời: “Tôi không cần học lớp chuẩn bị, khi nào trường khai giảng thì sẽ gặp tôi thôi.”
“Ừ nhỉ, học sinh lưu ban không cần phải nộp bài tập hè.” Lộc Ngôn không hề có chút nghi ngờ nào, cậu nhóc tiến lên phía trước tự trách mình: “Nhưng ông không đi học, chỗ cạnh tôi chẳng có ai, thường giáo viên hay kiểm tra nên tôi ngồi trong lớp không dám quay đầu luôn đấy.”
“Điều đó chứng tỏ đại ca đang làm tròn bổn phận của mình.” Thực lòng mà nói, cách mà Sơ Trừng an ủi học sinh giống như kiểu ‘muốn hết đau lưng thì cứ đứng lên đi thôi’.
Nói một cách dễ hiểu, nếu chuyện này xảy ra với cậu hồi cấp ba, chỉ cần tưởng tượng đến khuôn mặt lạnh lùng của Dụ Tư Đình cũng có thể khiến cậu khó thở.
“Nhưng tất cả mọi người đều sợ thầy ấy à?”
“Nói thế nào nhỉ? Những người nhân cách xấu xa như đại ca không giống người bình thường mà giống người ngoài… À.” Lộc Ngôn đi vòng qua góc hành lang ngẩng đầu lên rồi nuốt nửa câu còn lại vào bụng.
Sơ Trừng nhìn theo thì tình cờ nhìn thấy Dụ Tư Đình đang đứng trước cửa văn phòng Tổ Toán; có vẻ hắn ta đã nhìn thấy cách bọn họ trò chuyện rồi.
“Chào thầy Dụ.” Sơ Trừng lên tiếng trước.
Dụ Tư Đình hơi bình tĩnh lại, hắn gật đầu rồi nhìn cậu học trò, quay lại với giọng nói lạnh lùng thường ngày: “Thầy đang tìm con đây, vào đây đi.”
Lộc Ngôn đương nhiên biết bị đại ca mời vào văn phòng thì không tốt đẹp gì, cậu nhóc giơ đống giấy tờ trong tay lên ngập ngừng lấy cớ: “Con giúp bạn học mới của lớp mình đi đưa tài liệu… Chuông cũng sắp reo rồi thầy.”
Lớp mình, bạn học mới?
Dụ Tư Đình nhướng mày, rõ ràng hắn đang tiêu hóa ba chữ cuối.
Rất nhanh, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Sơ Trừng và ý nhị nói: “Thầy Sơ à…”
Nhưng đối với Sơ Trừng, âm thanh này không phải bỗng nhiên gọi tên, đây là một sự vạch trần đầy ác ý.
“Phòng Giáo vụ chính thức bổ nhiệm thầy rồi, môn Ngữ văn của lớp trong học kì này nhờ thầy cả.”
“Việc nên làm thôi.” Sơ Trừng chỉ có thể mỉm cười, liếc nhìn sang bên cạnh.
“Thầy Sơ…” Lộc Ngôn kinh hãi lặp lại, thốt ra một chữ đã lập tức im lặng, theo bản năng lùi lại nửa bước.
Cậu nhóc ngước nhìn hai số văn phòng liền kề của Tổ Toán và Tổ Ngữ văn, vừa nghi ngờ về cuộc đời của mình vừa ngẫm nghĩ về bản thân rằng tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh bên trái là sói bên phải là cọp thế này?
Sau khi đại não mầm non thủ khoa ngừng hoạt động một lúc, cậu nhóc máy móc đưa bài kiểm tra lại cho Sơ Trừng: “Thầy Sơ, đại ca muốn nói chuyện riêng với con… Con không thể đưa thầy đến tận nơi rồi ạ.”
Sơ Trừng có chút lúng túng giơ tay nhận lấy, cậu còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Lộc Ngôn bước vào văn phòng Tổ Toán, vai khom xuống, thậm chí sau gáy còn viết rõ hai chữ ‘u sầu’.
Tìm được một cán sự Ngữ văn có vẻ cũng hơi khó.
Dụ Tư Đình vẫn đứng tựa lưng vào tường với vẻ mặt bình thản, tình hình hiện tại có vẻ như đã đúng ý người này.
Thấy Sơ Trừng đứng yên, hắn bình tĩnh nói: “Thầy Sơ còn vấn đề gì không?”
“Cảm ơn thầy Dụ đã vất vả, gặp lại thầy sau nhé.” Sơ Trừng cười giả tạo, quay lưng lại thì sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, công đức giữa môi trên và môi dưới trừ đi một điểm.
Đụ… Dù có thể nhắm mắt làm ngơ nhưng hắn ta vẫn chọn cách quấy rối.
Học sinh phàn nàn về tính cách xấu xa của hắn đúng là chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
–
Tác giả có lời muốn nói
Dụ Tư Đình: Anh mà nhắm mắt làm ngơ thì em sẽ lọt vào top mạng lưới tình báo trong lớp.
Sơ Trừng: À mầm non thủ khoa nói anh già chát và không có người yêu.