Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 9



Sáng thứ Sáu, khối Mười Một của trường tổ chức họp giáo viên định kì nửa tháng một lần, Sơ Trừng với tư cách là giáo viên phó chủ nhiệm tham dự với Dụ Tư Đình.

Sau cuộc họp, cả hai sánh vai nhau bước ra ngoài và cùng nhau trở lại văn phòng.

Bạch Tiểu Long đang tựa người vào cửa sổ chờ đợi ở hành lang tầng năm, thấy hai bóng người đến gần, cậu nhóc gọi ‘đại ca’ rồi đi thẳng qua Dụ Tư Đình và nhìn xa hơn về phía sau.

Sơ Trừng mơ hồ đoán được ý đồ của cậu nhóc nên chủ động lên tiếng: “Con tìm thầy hả?”

“Dạ.” Bạch Tiểu Long gật đầu rồi hơi đắn đo nhìn về phía đại ca.

Dụ Tư Đình liếc nhìn bộ dáng chần chừ của cậu nhóc bằng nửa con mắt, sau đó đôi chân dài chủ động bước đi.

Bạch Tiểu Long lập tức bước đến và gọi: “Thầy Sơ ạ.”

“Sao vậy?” Sơ Trừng trông có vẻ thoải mái nhưng thực chất đang quan sát gương mặt của đối phương.

Cậu học sinh ôm ngực cúi đầu với vẻ mệt mỏi, hiển nhiên nhóc đã mất đi một chút ‘nhuệ khí’ rồi, giọng điệu cậu mang theo ý thăm dò: “Hôm qua thầy có đăng nhập vào tài khoản không?”

“Không, chứ không phải con chơi hả?” Sơ Trừng đáp với điệu bộ thản nhiên, cậu bước vào văn phòng Tổ Ngữ văn và ngồi xuống.

Bạch Tiểu Long có vẻ nhẹ nhõm khi biết những chiến tích đau mắt không bị chủ tài khoản nhìn thấy, sau một lúc do dự, cậu nhóc dùng cách diễn đạt khéo léo để biện giải: “Dạ tối qua con thể hiện không tốt cho lắm.”

Sơ Trừng tỏ ra thông cảm: “Không sao đâu, thắng thua là chuyện bình thường.”

“Không biết sao mà vào tài khoản của thầy là con cảm thấy không ổn.” Giọng điệu của học sinh khó chịu, thậm chí có chút bực dọc; khí thế trong giọng cậu nhóc dần yếu đi, cuối cùng cậu nói thêm: “Với cả gần đây con nhiều đơn lắm.”

Này là muốn tìm cách rút lui.

Đương nhiên Sơ Trừng không đồng ý, cậu cắt ngang chủ đề bằng câu hỏi: “Con để rớt còn bao nhiêu sao?”

“Dạ…” Bạch Tiểu Long ngạc nhiên một chút sau đó nhanh chóng đáp lời: “Chắc khoảng ba mươi bốn, ba mươi lăm.”

“Con không muốn chơi cũng không sao.” Sơ Trừng bình tĩnh nói, lùi một bước để tiến hai bước: “Nhưng con cũng phải khôi phục lại xếp hạng ban đầu của thầy chứ? Nếu không thì con kéo khách không uy tín rồi, nói ra cũng không hay đâu.”

Cậu học sinh muốn giữ thể diện nên chỉ có thể gật đầu, không thể nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Có tiếng rung, điện thoại của Sơ Trừng nhận được tin nhắn thông báo thu tiền của nhân viên chuyển phát nhanh.

Vì cần mua quá nhiều thứ để di chuyển và làm việc nên gần đây cậu sống rất khó khăn, cậu ăn ba bữa một ngày trong căn tin trường, thế nhưng cậu chẳng biết mình đã mua thứ gì trên mạng.

Sơ Trừng nhìn chằm chằm vào điện thoại và nghịch một lúc, khi cậu ngẩng đầu lên lại thấy Bạch Tiểu Long vẫn đứng đó, vậy nên cậu hỏi: “Con còn thắc mắc gì không?”

Thấy thầy mình không để bụng, cậu nhóc muốn lên tiếng lại thôi: “Dạ không, thầy làm việc nhé.”

Nhìn bước chân nặng nề của học sinh, Sơ Trừng không khỏi mỉm cười trong lòng.

Con trai tuổi vị thành niên vẫn cần được động viên nhiều hơn.

Mãi đến giờ nghỉ trưa Sơ Trừng mới có thời gian ghé Phòng Bảo vệ.

Thùng chuyển phát nhanh này to bất ngờ – đây là một thùng các tông với các bộ phận khung ống xe đạp đã được lắp ráp một nửa. Chiếc xe đạp này là thứ mà Sơ Trừng đã tăm tia từ lâu.

Dưới đáy hộp có một lời nhắn: Tặng Sơ Trừng, chữ kí là tên cậu của thầy Sơ.

Sơ Trừng chợt nhớ ra trước đó cậu có nói sẽ tự tay tặng mình một món quà, thế mà không ngờ món quà lại đến đột ngột mà cũng đúng ý đến như vậy.

Sơ Trừng vui vẻ chuyển thùng đến gara của nhân viên phía sau tòa nhà, muốn tận dụng thời gian rảnh để lắp ráp nó.

Chuông vào lớp vang lên hai lần nhưng Sơ Trừng cũng không để ý, hôm nay cậu đã hoàn thành KPI duy nhất của mình nên có rảnh rỗi một lúc cũng không sao.

KPI (Key Performance Indicator) là chỉ số đánh giá kết quả thực hiện công việc, được thể hiện qua số liệu, tỷ lệ, chỉ tiêu định lượng, nhằm phản ánh hiệu quả hoạt động của các tổ chức hoặc bộ phận chức năng hay cá nhân.

“Từ xa đã thấy thầy rồi, thầy đang làm gì thế?” Giọng nói quen thuộc rất dễ nhận biết vang lên – Lộc Ngôn từ bên hông giảng đường đi tới nhìn xuống những linh kiện được dàn ra thành từng mảnh nhỏ; cậu nhóc buột miệng ‘ồ’ một tiếng để biểu hiện sự kinh ngạc.

Cậu nhóc ngồi xổm xuống bên cạnh Sơ Trừng, cầm một linh kiện lên nhìn ngang nhìn dọc dưới ánh sáng: “Sợi carbon luôn.”

Sợi carbon (Carbon fiber) là một vật liệu cứng, nhẹ và có độ bền rất cao. Loại vật liệu này có thể được dùng để thay thế thép và được ứng dụng phổ biến trong các sản phẩm chuyên dụng có hiệu suất cao như máy bay, ô tô, thiết bị thể thao.

“Ừ, cái này mà con cũng biết hả?” Sơ Trừng loay hoay chọn ra những bộ phận lớn nhỏ một cách khéo léo.

Lộc Ngôn cẩn thận ‘thẩm định’: “Mấy linh kiện này khó mua lắm, chỉ riêng bộ ghi-đông kiểu này thôi cũng đã hai mươi đến ba mươi nghìn tệ rồi, thầy giàu lắm hả?”

“Thôi đi, nhìn qua là thấy hàng rep 1:1.” Sơ Trừng đáp nhanh, cậu đá vào ống carbon gần nhất dưới chân: “Với cả thầy lấy đâu ra tiền mà mua? Con chưa nghe câu giai cấp công nhân chết mấy lần cũng không từ chối tiền lương à? Ngày nào thầy cũng muốn chết mười nghìn lần nhưng thầy sẽ không nghỉ việc đâu.”

“Đỉnh thật đó.” Lộc Ngôn bị lời nói của thầy mình chọc cười.

“Thầy nhớ bây giờ là tiết Thể dục, sao con lại đi lung tung vậy? Cờ lê.” Sơ Trừng vừa hỏi vừa đưa lòng bàn tay về phía cậu.

Lộc Ngôn đưa dụng cụ rồi giải thích: “Giáo viên Thể dục bận nên không lên lớp, cán sự Thể dục thì muốn ném ‘cục tạ’ đi nên cho lớp chạy một vòng khởi động ấm người rồi giải tán.”

Nghe đến ‘cán sự Thể dục’, Sơ Trừng tỏ ra hứng thú, cậu ác ý xúi giục học sinh: “Bạch Tiểu Long là cán sự lớp mà ý thức trách nhiệm như vậy là không ổn, con xem nó làm cái gì.”

Thế mà Lộc Ngôn đã trả lời ngay: “Con xem rồi, nó cầm sổ rồi hí hoáy viết vẽ cái gì ấy, con còn tưởng nó đam mê học tập đến tẩu hoả nhập ma.”

“Hả?” Sơ Trừng tò mò.

Lộc Ngôn nói tiếp: “Ai mà có dè con nhìn vào sổ thì thấy cái gì mà kháng không được, kĩ năng thứ ba của Công Tôn Ly là gây ra năm trăm điểm sát thương cộng thêm tám mươi phần trăm công vật lí…”

Câu trả lời bất ngờ khiến thầy Sơ phụt cười, những bộ phận nhỏ trong tay rơi xuống đất kêu leng keng.

“Có vậy mà mắc cười hả thầy?” Lộc Ngôn ngơ ngác khựng lại.

Sơ Trừng nhếch môi, xua tay: “Không, thầy bị đâm vào tay.”

“Thế mà thầy còn vui như vậy sao? Thầy cười khó hiểu ghê.” của Lộc Ngôn thản nhiên nhận xét, cậu nhóc bỗng ngẩng đầu nhìn thấy mấy tấm kính phản chiếu lớn trong suốt trên khu vực phòng học: “Èo, chỗ này đối diện văn phòng Tổ Vật lí – Hoá học, con không ở đây với thầy được vì lộ liễu lắm; lỡ mà cậu thấy là người ta bắt con lên giải đề, con đi đây.”

Sơ Trừng đáp ‘ừ’ rồi cúi đầu một mình lặng lẽ tiếp tục làm việc.

Một lúc sau toàn bộ chiếc xe đạp đã được lắp ráp. Lớp sơn phun màu bạc đan xen với màu đen trắng lấp lánh dưới ánh nắng, vẻ phô trương và trầm lắng hoàn toàn cân bằng với nhau.

Sơ Trừng hài lòng đến mức không quan tâm đ ến vết bẩn trên tay, cậu lấy điện thoại di động ra chụp ảnh gửi cho cậu mình để gửi lời cảm ơn.

Sau nửa phút, thông báo cuộc gọi thoại đến trong hộp tin nhắn WeChat sáng lên.

“Con nhận được quà chưa?” Một giọng nói trầm vang lên từ đầu bên kia của ống nghe.

Sơ Trừng đáp: “Con lắp xong luôn rồi.”

“Sao, con có thích không?”

“Xe thì tất nhiên là tốt rồi.” Sơ Trừng đứng dậy đi vòng quanh chiếc xe mới: “Nhưng con mới làm giáo viên phổ thông chưa bao lâu mà đi xe này thì có vẻ hơi khoe khoang.”

“Nó chỉ là một chiếc xe đạp thôi, cũng không đắt lắm đâu.”

Một câu của cậu khiến Sơ Trừng cảm thấy cay đắng và bất lực.

‘Cũng không đắt lắm’… Với mức lương hiện tại của thầy Sơ thì cũng chỉ tầm mấy năm lương thôi mà.

Thấy hồi lâu cháu mình không nói gì, người cậu khẽ ho một tiếng rồi nói thêm: “Thật ra cậu cũng nghĩ tới chuyện này nên chọn chiếc xe đạp màu ‘kín tiếng’ rồi, nếu người khác không đặc biệt yêu thích mấy thứ này thì giữa bạt ngàn siêu xe nhập khẩu, ai lại để ý con chạy xe đạp gì.”

Sơ Trừng nhẹ nhàng thở dài rồi ăn ngay nói thật: “Một học trò của con vừa nhìn đã nhận ra ngay.”

Ông cậu dừng một chút rồi nói: “Cậu đánh giá thấp trường của con rồi à? Hay cậu tặng con xe máy nhé? Sau này chạy xe máy thì sáng được ngủ thêm một lát.”

“Thôi, mẹ con nói cậu chiều hư con đấy. Với mức lương hiện tại của con thì con cũng trả không nổi.” Sơ Trừng nhanh chóng ngăn cản dòng suy nghĩ của cậu mình nói mấy lời cuối cùng với giọng điệu ủ rũ.

Tiếng cười của ông cậu vang lên từ trong điện thoại: “Bây giờ con mới biết con khổ thế nào sao? Thế còn lời tuyên bố hùng hồn đầy tham vọng mở sổ tài khoản cho riêng mình hồi con mới ra trường thì sao?”

Sơ Trừng nhanh chóng sửa lại: “Con nói tự mình khởi nghiệp chứ có phải mở tài khoản đâu.”

“Như nhau cả thôi.” Ông cậu bắt chước giọng điệu của Sơ Trừng vừa rồi: “Xét theo thu nhập hiện tại của con, nếu muốn đạt được mục tiêu cả đời này thì con phải ở rể nhà giàu thôi. Cậu thấy con cứ về nhà…”

Ai muốn vào nhà giàu chứ?

Sơ Trừng biết mình sẽ lại bị cậu tố cáo là con hư nên vội vàng kiếm cớ bỏ chạy: “Cái gì? Cô Tôn cần gặp tôi à? Ừ, chờ tôi một lát nhé. Cậu ơi, con đang bận, có việc gì thì từ từ nói nhé.”

Cậu ngẫu nhiên bịa ra, nhấn nút cúp máy mà không cho đối phương thêm thời gian.

“Sơ Trừng, con đừng có mà…”

Bíp… Trong điện thoại chỉ có mấy con số, sau đó cuộc gọi bị ngắt đi.

Sơ Trừng thầm cảm ơn đôi bàn tay nhanh nhẹn của mình. Trong lúc hốt hoảng, cậu chợt cảm thấy cảnh tượng ông cậu dạy bảo cháu trai vừa rồi có vẻ quen thuộc, trong đầu cậu bỗng nhớ ra một chuyện.

Mấy ông chú ông cậu này kia lo lắng nhiều quá nhỉ?



Những tuần họp định kì không có tiết tự học, xét đến việc học sinh nội trú về nhà trong kì nghỉ lễ, nhà trường đã dời thời gian tan học sớm hơn hai tiếng vào chiều thứ Sáu.

Dụ Tư Đình hiếm khi vướng vào những chuyện vặt vãnh, hắn rời khỏi giảng đường đúng giờ với Lộc Ngôn.

Bên ngoài trời vẫn còn sáng, hắn dễ dàng nhận thấy một chiếc xe đạp đơn giản trong bãi đậu xe nhân viên.

“Xe của thầy Sơ đó.” Lộc Ngôn quan sát ánh mắt của người bên cạnh, chủ động nói: “Con thấy có khác gì chiếc xe cậu sử dụng hồi đi đua quanh hồ đâu, nhưng thầy Sơ lại nói đó là hàng ‘rep 1:1’ không đáng bao nhiêu.”

Nghe Lộc Ngôn nói vậy, Dụ Tư Đình nhìn thêm lần thứ hai. Khi đi ngang qua xe, hắn bình tĩnh cong ngón trỏ gõ nhẹ vào khung carbon hai lần để xác nhận.

Cảm giác chạm vào vừa nhẹ vừa cứng.

Lộc Ngôn hỏi: “Cậu cũng thấy đâu phải hàng giả đúng không?”

Dụ Tư Đình lên xe bình tĩnh nói: “Người ta nói phải thì là phải.”

Lộc Ngôn không đắn đo nữa mà vươn tay mở cửa ghế hành khách, cậu nhóc đang định nhắm mắt chợp mắt thì nghe thấy cậu mình vẫn lăn tăn chủ đề trước đó.

“Con thấy thầy ấy đi xe đạp lúc nào?”

“Tiết Thể dục, thầy ấy không có đi mà chỉ lắp ráp xe thôi.” Lộc Ngôn kể lại chuyện xảy ra lúc đó.

Dụ Tư Đình im lặng nghe rồi cau mày nói: “Bạch Tiểu Long xem ‘giáo án’ chơi game cả một tiết hả?”

“Con nói nhiều như vậy mà cậu chỉ nghe cái này thôi hả?” Mí mắt Lộc Ngôn đột nhiên nhướng lên, cậu nhóc rất kinh ngạc.

Phải chăng đây là sự khác biệt trong suy nghĩ giữa giáo viên và học sinh? Mối quan tâm của hai người nào đó nhất quán một cách không ngờ.

Dụ Tư Đình trầm ngâm không trả lời, một lúc sau hắn khởi động xe rồi nói: “Mấy ngày này con để ý nó giúp cậu.”

“Ủa cậu uỷ quyền cho thầy Sơ rồi mà? Sao tự nhiên lại cài gián điệp của mình vào?” Lớp trưởng Lộc bất mãn lẩm bẩm không muốn nhận việc: “Con phải dành thời gian giải đề của cậu nữa kìa.”

Dụ Tư Đình khẽ mím môi rồi liếc nhìn cậu nhóc: “Thích học bài như vậy thì cuối tuần chắc cũng không muốn đi bơi nhỉ?”

Lộc Ngôn tức giận phản kháng: “Cậu hứa với con rồi thì không được nuốt lời! Thầy Sơ lúc nào cũng giữ chữ tín hết.”

“Con nghĩ gì thì nói hết ra đi.” Dụ Tư Đình lúc này rất kiên nhẫn.

“Thầy Sơ tốt lắm luôn.” Lộc Ngôn nuốt khan: “Thầy ấy đi xe đạp, cậu lái xe hơi. Thầy ấy thuê nhà, cậu mua nhà hai tầng. Thầy ấy chăm lo cho học sinh của cậu với mức trợ giáo viên phó chủ nhiệm cấp tám trăm tệ, thầy ấy còn phải chịu đựng cái nết cộc cằn của cậu nữa. Cùng là giáo viên nhưng tài nguyên xã hội lại phân bố không đồng đều, cậu không thấy áy náy hả?”

Dụ Tư Đình mấp máy môi rồi nhẹ nhàng xoay vô lăng như, chậm rãi nói: “Khu Vận Thành cách Phồn Thiên Cảnh Uyển khá gần.”

Lộc Ngôn giật mình: “Cậu có ý gì?”

Dụ Tư Đình nói tiếp: “Từ ngày mai trở đi con đừng có đi xe của cậu, ngồi yên sau của thầy Sơ cũng về tới nhà đấy.”



Tác giả có lời muốn nói

Dụ Tư Đình: Nói chuyện lên giọng nhỉ, cậu chiều con quá nên con hư à?

Sơ Trừng: Sau anh lại chọc nó chứ? Em chở nó về thì làm sao anh về nhà được?!