Đường Á Nam đồng ý đi, Chu Hạo không thể không đi.
Quý Lâm cố tình không hỏi ý của cậu, đám Phạm Dật Hiền đã bàn bạc xong từ sớm cũng ồn ào chạy theo, Đường Á Nam đi đằng trước, một đám người vây quanh cô hỏi lung tung.
Đường Á Nam vốn ngay thẳng, thế nên không hề ngượng ngùng, cái gì có thể trả lời cô đều trả lời.
Đi được vài bước, cô mới nhận ra Chu Hạo không đi theo liền quay đầu hỏi: “Sao cậu không đi thế?”.
Chu Hạo đứng một chỗ chẳng nói lời nào, sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng bình thường cậu cũng luôn như thế, không biểu hiện bất kì cảm xúc nào.
Đám Quý Lâm vất vả lắm mới nhịn được cười, lại không dám lộ rõ.
Giằng co khoảng nửa phút, ngay lúc Đường Á Nam đang định bỏ đám người kia để chạy đến chỗ cậu, Chu Hạo lại ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác nhưng chân bước về phía bọn họ. “Ha ha ha ha ha ha ha…”
Quý Lâm hiếm khi nhìn thấy Chu Hạo làm mình làm mẩy, sau cùng không thể nhịn nổi nữa mà bật cười.
Cậu ta vừa cười, mấy đứa con trai còn lại cũng cười theo.
Đường Á Nam ù ù cạc cạc không hiểu mô tê gì, nhìn trái nhìn phải rồi hoài nghi hỏi: “Chuyện gì thế? Các cậu cười cái gì?”
Đối mặt với ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Chu Hạo, Quý Lâm vừa cười vừa nói: “Chị Nam, hôm nay may mà có chị, vốn dĩ Chu Hạo, cậu ta không thèm đi ăn cơm cùng chúng em đâu, chị vừa đến cậu ta liền đồng ý đi ngay.”
Trước đó, Quý Lâm nghe Cù Duệ mở miệng ra là gọi “Chị Nam, chị Nam”, cậu ta cũng gọi cô như thế theo thói quen.
Đường Á Nam “À” một tiếng, lại thấy quai hàm căng chặt của Chu Hạo, cuối cùng cũng hiểu bọn họ cười cái gì.
“Thế là các cậu đang thông đồng gài tôi?” Đường Á Nam quay đầu hỏi. Quý Lâm cười khì: “Gài gì chị chứ, yên tâm đi, bữa hôm nay chị không cần bỏ tiền, chúng em mời chị.”
Đường Á Nam không để ý cậu ta nữa, đi đến cạnh Chu Hạo, hơi ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Bọn họ nói thật hả?”
Chu Hạo hơi mất kiên nhẫn: “Cậu có đi hay không?”
“Đi chứ, tất nhiên là đi rồi!” Đường Á Nam vui vẻ nói: “Cậu vì tớ mà cố đi, tớ làm sao có thể từ chối được!”
Chu Hạo trầm mặc vài giây: “Ai bảo tôi đi vì cậu?”
“Chẳng lẽ không phải à?” Đường Á Nam bước song song với cậu: “Thế lúc nãy bọn họ vừa bảo…”
“Giả đấy” Cậu ngắt lời cô.
Đường Á Nam ngây ra, bĩu môi lẩm bẩm: “Cậu cứ cứng miệng đi, tớ còn lâu mới tin.”
***
Bọn họ đến một tiệm đồ ăn Nhật, lúc vào cửa, Đường Á Nam hơi do dự.
Chu Hạo để ý thấy động tác nhỏ của cô liền dừng lại hỏi: “Sao thế?” Vẻ mặt Đường Á Nam thoáng hiện lên vẻ bối rối: “Tớ… Tớ chưa ăn đồ sống bao giờ.”
Trong ấn tượng của cô, đồ ăn Nhật chính là cá sống lại còn chấm với mù tạt, không hiểu ngon chỗ nào.
Chu Hạo không cảm xúc nhìn cô, chắc chắn cô thật sự không thích, bèn lên tiếng gọi đám người Quý Lâm lại: “Từ đã…”
Đám con trai quay đầu lại, đồng loạt nhìn cậu.
Chu Hạo mấp máy môi: “Hôm nay tớ không muốn ăn món Nhật, đi chỗ khác đi.”
“Sao lại thế?” Quý Lâm kinh ngạc, cậu ta đã muốn ăn món Nhật lâu lắm rồi: “Sashimi ngon như vậy, lại còn chấm với mù tạt, cái hương vị ấy đúng là cay phát khóc”
Cậu ta vừa nói, vừa cố tình nuốt nước bọt.
Chu Hạo nhàn nhạt đáp: “Ăn đồ sống vào bụng, cậu không sợ bẩn à? Tuần sau thi rồi, nhỡ mà cậu phải đi bệnh viện thì chắc chắn phải bỏ thi, đến lúc đấy tiền tiêu vặt của cậu cũng bay.” “Tớ đi, không ăn thì không ăn, Chu Hạo, sao cậu lại ác độc đến thế.” Quý Lâm chỉ vào cậu nói: “Tớ nói cho cậu biết, thi giữa kì tớ chắc chắn sẽ làm tốt hơn cậu”
“Vậy hả” Chu Hạo chẳng chớp mắt.
“Anh này, đồ ăn trong quán chúng tôi rất sạch sẽ, anh có thể an tâm thưởng thức, tuyệt đối không có vấn đề gì.” Một nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen nhẹ nhàng nói.
“Nghe thấy chưa, chị gái xinh đẹp này đã nói như thế rồi, cậu xem cậu…”
Quý Lâm còn chưa nói xong, đột nhiên bị Phạm Dật Hiền túm tay kéo sang một bên: “Cậu làm cái gì đấy?”
Phạm Dật Hiền nháy mắt ra hiệu với cậu ta, ghé tai thì thầm, lúc nãy cậu ta ở sau đã nghe được Đường Á Nam nói chuyện cùng Chu Hạo.
Quý Lâm phút chốc bừng tỉnh, quay đầu nói một cách hào phóng: “Sao không nói sớm, chị Nam không muốn ăn thì đổi thôi.” Đường Á Nam cũng hơi ngại: “Không sao đâu, các cậu thích thì cứ ăn đi, không cần để ý đến tôi đâu.”
“Sao mà thế được, chị là con gái, đám đàn ông chúng em đương nhiên phải nhường chị rồi.”
Thế là cả đám ra khỏi quán đồ ăn Nhật, cuối cùng chọn tới chọn lui lại quyết định đi ăn lẩu.
Bọn họ mỗi người một cái nồi nhỏ, muốn ăn gì thì nhúng nấy, có thể chọn lựa thỏa thích.
Chu Hạo gọi một phần lẩu nấm, Đường Á Nam thì không thích thanh đạm như thế, cô gọi một phần lẩu cay.
Tám người bọn họ chiếm hai cái bàn, Chu Hạo ngồi cạnh Đường Á Nam, Quý Lâm với Phạm Dật Hiền cũng ngồi bàn này.
Nhân viên phục vụ bưng phần lẩu cuối cùng lên, Quý Lâm nhìn phần của Đường Á Nam “chậc” một tiếng : “Chị Nam, không ngờ chị còn ăn được cay đấy.”
Đường Á Nam gật đầu: “Ừ, ngày trước không thích ăn lắm, sau này ăn quen rồi, không ăn thì toàn thân lại bứt rứt khó chịu.” “A Hạo cũng thích ăn cay.” Quý Lâm nháy mắt liền bán Chu Hạo đi.
Thật không?
Đường Á Nam liếc qua đáy nồi của Chu Hạo, nước trong veo, bên trên còn lay động vài cọng hành là cùng mấy lát nấm hương.
Quả thật là biết ăn cay.
Quý Lâm cũng nhìn thấy, sờ sờ mũi: “Chu Hạo, hôm nay cậu không gọi lẩu cay à?”
“Không muốn ăn”
“Sao thế?”
“Bị nhiệt”
“...”
Đám con trai thích ăn thịt, gọi tận hơn 10 đĩa thịt, nhưng chỉ một lúc sau tất cả thịt đều đã vào nồi.
Quý Lâm thấy không đủ, bèn gọi nhân viên mang lên mười đĩa nữa.
Đường Á Nam nhìn mà sững sờ: “Nhiều thế, các cậu có ăn hết được không đấy?”
“Tất nhiên là hết rồi.” Cậu ta chỉ sang bàn bên cạnh: “Chị nhìn tên đầu húi cua kia kìa, cậu ta là Tần Thành, nhìn cậu ta gầy gò như cành tre thế thôi nhưng một mình có thể ăn hết năm đĩa thịt đấy.” “Ăn khỏe thế” Tần Thành đang mải gắp thịt cho vào miệng chợt nghe thấy có người nhắc tên mình, liền ngẩng đầu quát lên: “Quý Lâm, ông nội nhà cậu, đừng ở trước mặt con gái người ta bôi bác tớ.”
Quý Lâm vỗ bàn cười: “Tớ đang khen cậu ăn mãi không béo mà.”
Đường Á Nam nghiêng đầu nhìn hai người họ cười một lúc mới hỏi Quý Lâm: “Các cậu đều học ở lớp ba hả?”
“Ơ, sao chị biết bọn em ở lớp ba?”
“Chu Hạo nói đấy.” Chu Hạo ở lớp ba thế chẳng phải bọn họ đều ở lớp ba à.
Bộ dáng Quý Lâm lúc này như thể gặp ma, tràn ngập vẻ “hoài nghi nhân sinh”: “A Hạo, đúng là cậu nói à?”
Đường Á Nam thấy vậy cũng tiến lên phía trước, nghe thấy họ đang thầm thì: “Chị Nam, chắc chắn là Chu Hạo nói với chị chúng em ở lớp ba hả?” “Đúng rồi”. Thấy họ thần thần bí bí, Đường Á Nam cũng hạ giọng.
Quý Lâm giơ tay che một bên mặt: “Chị Nam, em nói chị nghe, trước đây cũng có các em lớp dưới hỏi Chu Hạo học lớp mấy, nhưng cậu ta chưa từng nói với ai. Cậu ta không nói thì tìm đại một người hỏi là có thể biết. Nhưng chị là cô gái đầu tiên được cậu ta chính miệng nói cho đấy.”
Quý Lâm không để ý đáp: “Tôi trước giờ vẫn hay nói nhảm, cậu còn không biết à?”
Đường Á Nam trở về chỗ ngồi, cầm muôi vớt đồ trong canh.
Đột nhiên một đĩa thịt được đẩy đến trước mặt cô.
Đường Á Nam quay đầu nhìn, là Chu Hạo.
Cô ngẩn ra một lúc, thấy cậu đẩy đĩa thịt tới rồi lại làm như không có gì, tự gắp rau bỏ vào nồi của mình, cô bật cười, chọc chọc cánh tay cậu: “Chu Hạo, cậu như này là có ý gì?” Chu Hạo không tránh, cũng chẳng nhìn cô: “Còn không ăn nữa là bọn họ ăn hết đấy.”
“Ừ.” Đường Á Nam nhìn đĩa thịt, cúi đầu cười.
Ăn uống xong xuôi mới có bảy rưỡi, Quý Lâm lại muốn tìm chỗ khác chơi, hỏi Đường Á Nam có muốn đi hay không.
Đường Á Nam nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Tôi không đi đâu, các cậu đi đi, hôm nay cảm ơn mọi người nhé, lần sau để tôi mời các cậu.”
“Chị Nam, chị khách sáo quá đấy.” Phạm Dật Hiền và Quý Lâm kêu lên, khóe mắt lướt qua Chu Hạo tay đút túi quần đang đứng ở một bên, cậu ta cười híp mắt nói: “Hay là thế này đi, để Chu Hạo đưa chị về.”
Đường Á Nam quay đầu.
Chu Hạo không từ chối cũng không đồng ý.
Quý Lâm nhìn hai người: “A Hạo, bọn tôi đi chơi điện tử, cậu có đi không?”
Lúc này Chu Hạo mới mở miệng: “Không đi” Chỉ có hai chữ, ý tứ đã rõ ràng.
Quý Lâm cũng không dây dưa nữa, thoải mái trả lời: “Được, vậy giao chị Nam cho cậu, bọn tôi đi chơi đây.”
Nói xong, cậu ta nháy mắt với với mấy đứa con trai đằng sau, năm người thoắt cái đã chạy đi rồi.
Chưa đến một phút, bọn họ đã hoàn toàn biến khỏi tầm mắt hai người.
Đường Á Nam: “...”
Chớp mắt chỉ còn lại hai người, Đường Á Nam không biết làm sao: “Thế thì... cậu...”
“Đi thôi.” Chu Hạo bước lên phía trước.
Đường Á Nam nhìn bóng lưng của cậu mà ngẩn ngơ mất vài giây, mãi mới bừng tình liền vội đuổi theo, ở sau lưng cậu lấy lại tâm trí: “Cậu muốn đưa tớ về thật á?”
Chu Hạo một mực nhìn phía trước.
Đường Á Nam ăn no đến mức đi không nối nữa :”Chu Hạo, cậu đi chậm thôi.”
Cậu không trả lời, nhưng bước chậm đã chậm lại một chút. Cả hai cùng nhau bước ra khỏi trung tâm thương mại.
Trung tâm này ở gần trường THPT số một, nhà của Đường Á Nam ngược hướng với chỗ Chu Hạo bắt xe.
Cô dừng lại, hỏi Chu Hạo: “Cậu vẫn bắt xe ở chỗ cũ hả?”
“Sao cậu lại hỏi cái này?”
“Thì... nhà tôi không ở hướng đấy.” Cô thành thật trả lời, rồi lại hỏi: “Chu Hạo, tôi hơi tò mò, sao xe cậu đi không dừng ở cổng trường lại dừng ở đầu hẻm vắng vẻ này?”
“Không thể thế hả?”
“Không phải...” Đường Á Nam vội vàng muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy liên quan đến chuyện riêng của cậu, cậu trả lời thế này chắc là do không muốn nói, liền bảo: “Cậu đừng hiểu nhầm, tớ chỉ hơi tò mò, nếu cậu không muốn nói thì có thể không nói”
“Có gì mà muốn hay không muốn.” Chu Hạo rẽ sang hướng khác “Em trai tôi không thích tôi, không muốn người khác nhìn thấy tôi với nó cùng đi với nhau.” Đường Á Nam hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời này, có hơi kinh sợ.
Cô có thể nhận ra thái độ của em trai cậu với cậu không tốt, nhưng không ngờ lại đến mức này.
Cô không hỏi nữa, cậu cũng không nói gì, hai người cứ thế im lặng đi cùng nhau.
Đến cửa tiểu khu nhà cô, Đường Á Nam dừng bước, vẫy tay với cậu: “Được rồi, nhà tớ ở trong này, cậu không cần tiễn nữa, mau về đi.”
Chu Hạo nhìn thoáng qua phía sau cô, thu ánh nhìn rồi gật đầu: “Thế thì tớ đi đây.”
“Ừ.” Đường Á Nam nhìn cậu xoay người, đợi cậu từ từ khuất khỏi tầm mắt, cô mới quay đầu đi vào.