Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Đường Á Nam chủ động hôn con trai, hoàn toàn làm một cách bốc đồng, trái lại người hôn là cô lại căng thẳng hơn người bị hôn, cô gần như chỉ dán vào môi Chu Hạo một chút rồi ngay lập tức tách ra như bị điện giật vậy.
Hai má cô ửng đỏ, cánh môi được phủ một lớp son dưỡng đầy đặn no đủ, còn mơ hồ óng ánh căng bóng.
Sau khi lui ra, đầu óc cô trống rỗng, cúi đầu ước gì có thể rụt luôn đầu vào cổ áo.
Chu Hạo ngẩn người, hành động đột ngột của cô thật sự làm cậu rất bất ngờ.
Cảm giác mềm mại trên môi dường như vẫn còn đó, Chu Hạo theo bản năng chạm tay lên nơi được cô hôn.
Thấy kẻ khơi mào đang thẹn thùng đến mức không dám ngẩng đầu, cậu “Chậc” một tiếng: “Cậu vừa làm gì thế?”
“Tớ... Tớ có làm cái gì đâu...” Nghe thấy giọng Đường Á Nam hơi hoảng, còn hơi loạn, giọng điệu cũng không vững vàng như lúc trước, trái lại có chút run rẩy nho nhỏ.
“Vậy à.”
Chu Hạo xùy cười, một bàn tay vẫn còn vòng sau lưng cô: “Dám hôn tớ lại không dám thừa nhận, Đường Á Nam, sao cậu nhát gan thế?”
“Tớ... tớ nhát gan hồi nào!” Cô không phục.
“Nếu không nhát vậy sao cậu không dám nhìn tớ?”
“Ai, ai không dám chứ! Nhìn thì nhìn!” Đường Á Nam nín thở, nhanh như chớp ngước đầu lên liếc cậu một cái, rồi lại nhanh chóng rời mắt qua chỗ khác, con ngươi không ngừng đảo, nhưng lại không có tiêu điểm.
Chu Hạo trầm giọng cười.
Cậu cười khiến Đường Á Năm càng ngượng ngùng hơn.
Muốn chạy quá, bên trái là thân người cậu ấy, bên phải lại bị cậu ấy dùng tay chặn đường, phía trước có một cái bàn gấp nhỏ và một cái máy tính. Vừa rồi vì muốn thoải mái nên cô ngồi khoanh chân, hai chân cô đều đút dưới bàn, hiện tại đừng nói đi ra, cô thậm chí còn không thể đứng dậy ấy chứ.
Chu Hạo ngồi cạnh cô vẫn đang cười, không biết có gì buồn cười nữa, bình thường là một người lạnh nhạt, lúc này cười lên giọng trầm ấm mà còn rất hấp dẫn.
“Cậu đừng cười nữa!”
Cuối cùng Đường Á Nam cũng không nhịn được, ngẩng đầu lên trừng cậu.
Má cô hơi phồng lên hiện lên đôi má hồng hào trắng mịn.
Cô đang hung dữ, chẳng qua sự hung dữ này không giống bình thường lắm, không có sát thương gì cả.
Vẻ mặt Chu Hạo lười biếng, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt hẳn: “Dám nhìn tớ rồi à?”
Cô vẫn luôn dám nhìn cậu đấy nhá?
Đường Á Nam “Hừ” một tiếng, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, miệng lại không hoảng loạn nữa, lớn tiếng nói: “Có gì mà không dám nhìn cậu chứ, không phải chỉ hôn một cái thôi à, tớ hôn cậu đấy, rồi sao? Có giỏi thì cậu hôn lại đi.” Trong suy nghĩ của cô, Chu Hạo tuyệt đối sẽ không chủ động hôn cô nên cô mới cố ý nói như vậy.
Chu Hạo nghe cô nói, quả nhiên đáy mắt Chu Hạo hiện lên sự kinh ngạc thoáng qua, rất ngắn, gần như không phát hiện ra được.
Cậu chăm chú nhìn cô một lúc, đột nhiên thu chặt tay phải lại.
Eo bị một bàn tay dán lên, Đường Á Nam phản ứng có điều kiện trốn sang bên ngược lại, vừa hay đụng vào ngực cậu.
“Cậu... ”
Chưa kịp nói thì cằm bị một cái tay khác nâng lên “Câu nói vừa nãy, cậu lặp lại lần nữa.”
“Câu, câu nào?” Cô lắp bắp hỏi, chỉ cảm thấy giờ phút này cô như sắp ngừng thở luôn rồi.
Chu Hạo nhìn sâu vào đôi mắt cô, lặp lại: “Cậu nói cậu hôn tớ đấy, có giỏi thì tớ hôn lại đi?”
Trong đầu Đường Á Nam “Bùm” một tiếng, cậu cậu cậu, đừng nói cậu coi là thật nhá? Cô chỉ thuận miệng nói ra thôi, chẳng lẽ cậu ấy thật sự muốn hôn lại à? Lòng bàn tay Đường Á Nam vã mồ hôi, cả người hơi run nhẹ.
Chu Hạo cách cô càng lúc càng gần: “Cậu biết thế nào gọi là hôn môi không?”
Đường Á Nam cứng đờ lặc đầu, ngẫm lại thấy sai sai, lại gật đầu, hỏi lại: “Cậu biết à?”
“Không biết.” Chu Hạo nói đúng sự thật, sau đó cậu lại bổ sung: “Nhưng mà tớ có thể thử.”
Chu Hạo chạm vào môi cô vài giây rồi mới tách ra, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, Đường Á Nam vẫn luôn tròn mắt, không nháy mắt lần nào.
“Tớ có giỏi không?”
Cách cô chỉ có mấy phân, Chu Hạo thấp giọng hỏi.
Đường Á Nam ngơ ngác gật đầu.
“Nhớ kỹ, mấy lời như vậy, về sau đừng nói trước mặt bạn nam khác.”
Nói xong, cậu buông lỏng tay, đứng dậy, mở cửa ra khỏi phòng. Một lúc lâu sau, Đường Á Nam mới lấy lại tinh thần.
Ấn tay lên ngực, một bên ổn định lại, một bên hồi tưởng lại câu nói trước khi rời đi của Chu Hạo.
***
Mười phút sau, Chu Hạo trở lại, trong tay cầm quần áo cô đã thay ra hồi sáng.
Dì giúp việc đã giặt sạch rồi sấy khô, trên quần áo có thoang thoảng mùi hương thanh mát, ngửi kỹ sẽ thấy khá giống với mùi trên người Chu Hạo.
Chu Hạo nhét quần áo vào trong tay Đường Á Nam: “Cầm đi thay, bây giờ mưa nhỏ, tớ bảo chú Ngô chở cậu về.”
Chú Ngô là tài xế của nhà họ Chu, ngày trước Chu Hạo bảo chú ấy đưa Đường Á Nam về mấy lần, cô có nhận ra.
Đường Á Nam ôm quần áo đi được hai bước, còn chưa đến cửa phòng tắm đã quay người lại: “Chu Hạo, tớ có một câu muốn hỏi cậu.”
“Câu gì.”
“Vừa rồi cậu nói lần sau tớ đừng nói mấy lời này trước mặt bạn nam khác, nói cách khác tớ có thể nói khi ở trước mặt cậu, đúng không?” “...”
Chu Hạo im lặng một lúc, mới nói: “Tốt nhất cũng đừng nói.”
“Vì sao?” Cô khó hiểu hỏi.
Chu Hạo xoay người, ngồi lại trên thảm.
Đám người Quý Lâm vẫn còn online, Chu Hạo mở tiếng lại, đầu dây bên kia vẫn im lặng như tờ.
“Lăn mặt lên bàn phím hết rồi à?”
Chu Hạo vừa nói xong, bọn Quý Lâm đồng thời giật mình một cái, nháy mắt tất cả đều nổ tung.
“Vãi nồi, cuối cùng cậu cũng trở lại! Biến mất lâu như vậy, tụi này còn tưởng cậu và chị Nam đổi chiến trường rồi chứ!” Giọng nói vừa nghe thấy là biết của Quý Lâm.
Phạm Dật Hiền lập tức phụ họa theo: “Chu Hạo ơi là Chu Hạo, quen biết nhau lâu vậy rồi mà không ngờ thì ra cậu là loại người này.”
“Cái gì mà đổi chiến trường?” Chu Hạo không hiểu.
“Cậu đừng giả vờ nữa.” Quý Lâm cười vô cùng đáng khinh, học theo giọng nói vừa rồi của Đường Á Nam, lặp lại lời cô nói: “Có gì mà không dám nhìn cậu chứ, không phải chỉ hôn một cái thôi à, tớ hôn cậu đấy, rồi sao? Có giỏi thì cậu hôn lại đi?” Phạm Dật Hiền hắng giọng, cũng học theo: “Cậu biết thế nào gọi là hôn môi không? Cậu biết à? Không biết. Nhưng mà tớ có thể thử.”
Chu Hạo: “...”
“Ha Ha, đúng là không ngờ, học thần lạnh lùng băng giá của chúng ta hoá ra lại biết nói mấy lời âu yếm như thế đấy, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà.” Quý Lâm hưng phấn trêu chọc Chu Hạo: “Cậu nói nếu tớ truyền đoạn ghi âm này của các cậu ra ngoài, trong trường sẽ có bao nhiêu nữ sinh bị tổn thương đây. ”
“Cậu ghi âm rồi à?” Chu Hạo nhíu mày.
Trò chơi này ghi âm quay video đều rất đơn giản, mở đầu bấm một nút, kết thúc lại bấm thêm một cái, sẽ lưu trực tiếp vào máy tính luôn.
“Đúng đó, đối thoại ngàn năm mới có một lần như này, không ghi âm mới là đồ ngốc.” Quý Lâm không sợ chết thừa nhận. “Xoá đi.” Chu Hạo lạnh nhạt nói.
“Không xoá không xoá, đánh chết cũng không xoá, hiếm lắm mới có thể ghi được giọng nói tình cảm như vậy, tớ nhất định phải bảo vệ cẩn thận, chờ sau này con của cậu trưởng thành rồi thì mở cho nó nghe, ha ha ha ha ha.”
Đường Á Nam thay quần áo xong đi ra ngoài thì chỉ nghe thấy tiếng cười ma quái của Quý Lâm.
Bước chân cô dừng lại một chút, hỏi Chu Hạo: “Cậu ta sao vậy, suy nhược thần kinh à?”
Vừa rồi Chu Hạo có chút giận, nhưng khi nghe được từ cô dùng thì cười lên: “Các cậu học mấy từ đó ở đâu đấy?”
Từ lăn mặt lên bàn phím, tới Parkinson, bây giờ là suy nhược thần kinh, quá đủ rồi.
Đường Á Nam cách khá xa nên Quý Lâm không nghe rõ cô nói cái gì, nghe chỉ thấy giọng nói Chu Hạo, tưởng cậu ta đang nói mình bèn tiếp lời ngay: “Từ gì?” Đường Á Nam đi tới, cười nói: “Hỏi cậu bị suy nhược thần kinh à.”
“Chị Nam.”
“Ừ.”
“Wow, cuối cùng chị Nam cũng sống lại rồi! Tụi này còn tưởng A Hạo làm gì chị rồi chứ!” Phạm Dật Hiền im lặng nãy giờ cuối cùng cũng ra trận.
Đường Á Nam liếc mắt nhìn Chu Hạo một cái, có chút xấu hổ: “Cái gì làm sao?”
“Còn có thể là cái gì, cái nãy giờ hai người làm kia kìa, tụi này nghe thấy hết rồi.”
Đường Á Nam: “...”
“Được rồi.” Chu Hạo lên tiếng: “Không chơi nữa, out đây.”
Cậu nói xong thì trực tiếp đóng máy tính lại.
Đường Á Nam do dự, nén giọng hỏi nhỏ: “Tắt rồi?”
Chu Hạo nhìn cô một cái: “Tắt rồi.”
Đường Á Nam vỗ ngực, giọng nói trở lại bình thường: “Khi nãy bọn họ nói vậy là thật hay xạo đấy?”
“Câu nào?” Chu Hạo biết rõ còn cố ý hỏi. “Cái câu bọn họ đều nghe thấy hết rồi ý.” Nhớ đến chuyện vừa rồi, Đường Á Nam vẫn còn hơi ngượng ngùng.
“Ừm.”
Ừm????
Vậy mà cậu ấy còn bình tĩnh như vậy à?
***
Nghỉ một tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Giữa tháng 8, các học sinh lớp 12 trở lại trường học trước, bắt đầu hai tuần học thêm.
Các em học sinh mới lên lớp 10 vừa mới kết thúc đợt huấn luyện quân sự, trên sân thể dục viết khẩu hiệu và băng rôn “Tuổi trẻ hết mình, thỏa niềm đam mê” vẫn chưa kịp gỡ xuống, sân trường yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tòa nhà Trạng Nguyên của các học sinh lớp 12 là khác biệt.
Đường Á Nam tới tương đối muộn, lúc bước chân vào lớp học thì hầu hết bạn học trong lớp đều đã có mặt.
Cô đi vào lớp từ cửa sau, giáo viên vẫn chưa tới, một nhóm người bận làm nốt bài tập về nhà, một nhóm còn lại thì nói chuyện không ngừng vì đã một tháng không gặp nhau. Đường Á Nam ngồi xuống cạnh Chu Hạo.
Không lâu sau đó lớp trưởng từ ngoài chạy vào lớp, gằn giọng lên nói: “Có một tin tốt và một tin xấu, các cậu muốn nghe cái nào?”
“Đương nhiên là tin tốt rồi!” Không biết là ai lên tiếng.
Lớp trưởng nói: “Tin tốt là hai tuần học thêm này của chúng ta sẽ không có thêm tiết tự học buổi tối, buổi chiều học xong bốn tiết thì bốn giờ có thể tan học.”
Cậu ta vừa nói xong, học sinh trong lớp đều hào hứng hoan hô.
“Còn tin xấu là gì?” Lại có người hỏi.
“Tin xấu là vừa rồi lúc ở trong phòng của cô Chu tớ nghe cô nói sẽ có một bài kiểm tra nhỏ trước khi khai giảng, chỗ ngồi học kỳ sau của chúng ta sẽ được sắp xếp dựa vào kết quả của bài kiểm tra đó.”
“Xếp như nào?”
Lớp trưởng lắc đầu: “Hình như theo kết quả từ cao xuống thấp, cái này tớ không rõ lắm.” “Vãi, chiêu này của chủ nhiệm tàn nhẫn thật đấy, đây là muốn trơ mắt chia rẽ tình bạn cách mạng hai năm của chúng ta chứ gì.”
“Đúng rồi đó.”
Phía dưới lớp học thảo luận sôi nổi.
Đường Á Nam không muốn ngồi cùng người khác, quay đầu hỏi Chu Hạo: “Giờ sao đây, tớ chỉ muốn làm bạn cùng bàn với cậu thôi.”
“Sợ cái gì.” Chu Hạo cũng không ngẩng đầu lên: “Không phải dựa theo thành tích thôi sao, điểm thi giống nhau là được chứ gì.”
Điểm thi giống nhau?
Nói thì dễ nhưng kiểm tra nào có đơn giản như vậy.
Đường Á Nam rối rắm: “Lỡ như thấp hơn nhiều thì sao.”
“Không đâu.” Chu Hạo khẳng định.
“Cậu lại biết rồi à.” Đường Á Nam uể oải nằm lên bàn.
“Hửm.” Chu Hạo nghiêng mặt: “Không tin tớ?”
“Tin tin tin!” Đường Á Nam cũng nghiêng đầu sang, nửa mặt chôn xuống cánh tay, nịnh nọt nhìn cậu cười: “Cậu nói cái gì tớ cũng tin.”