Nói chuyện với Trịnh Thục Cầm xong, Đường Á Nam vui mừng nhảy nhót chạy ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Chu Hạo, vẻ mặt tràn ngập vui cười không giấu được.
“Các cậu chờ một chút, xong ngay đây.”
Trong tiệm có điều hòa, không nóng chút nào.
Quý Lâm thấy cô cười vui vẻ quá, không khỏi hỏi: “Chị Nam, có chuyện gì mà vui thế, nói ra cho mọi người cùng vui đi.”
Đường Á Nam cười càng sâu hơn, nói từng chữ một: “Không nói với cậu.”
“... Xì, không nói thì thôi.” Quý Lâm lập tức mất hứng, móc ví da ra, muốn trả tiền cho cô.
Đường Á Nam không nhận: “Được rồi, cất tiền của cậu đi, quan hệ của chúng ta thế nào hả, mẹ tôi vừa mới nói hôm nay mời mọi người, các cậu thích ăn bao nhiêu thì ăn, không đủ lát nữa lại nấu thêm.”
“Chị Nam, thế sao được, bọn em đến ủng hộ tiệm nhà chị mà!” Quý Lâm kiên trì. Đường Á Nam liếc nhìn cậu một cái: “Thật sự muốn ủng hộ?”
Quý Lâm gật đầu, là cậu đề nghị tới đây ăn, không thể để Đường Á Nam mời không thế được.
“Vậy được, nhưng mà tôi không thể thu tiền của cậu được.” Đường Á Nam vừa nói vừa nói với vào trong phòng bếp: “Mẹ, mấy bát đũa bẩn hôm nay mẹ bảo dì phụ việc đừng rửa nữa, lát nữa có người rửa hộ đó ạ.”
Quý Lâm: “...”
“Vẫn còn cứng đầu?”
Quý Lâm cười“Ha ha” hai tiếng, cất ví lại.
Đường Á Nam mặc kệ cậu, bàn tay dưới bàn hơi lắc cánh tay Chu Hạo: “Cậu đoán xem vừa nãy mẹ tớ nói gì với tớ?”
Chuyện này sao cậu đoán được?
Chu Hạo lắc đầu.
Đường Á Nam che miệng ngây ngô, cười vài giây mới buông xuống, học giọng điệu của Trịnh Thục Cầm nói: “Ngoại hình thì không tồi, không biết con người thế nào...” Cô tiếp tục cười: “Đây là câu mẹ tớ vừa mới đánh giá cậu đấy, thế nào, cậu có cảm giác gì không?” Chu Hạo cạn lời: “Sao mẹ cậu đột nhiên lại nhắc đến tớ?”
“Không đột nhiên đâu, cậu có tin bây giờ mẹ tớ đang trốn sau mành nhìn lén chúng ta không.” Cô cười, đôi mắt lấp lánh, không hề thẹn thùng chút nào: “Vừa nãy mẹ hỏi có phải tớ thích cậu không.”
Chu Hạo ngẩn ra: “Cậu nói thế nào?”
“Đương nhiên tớ nói là phải rồi.” Cô lẳng lặng giữ chặt cậu tay: “Con người tớ chưa nói dối bao giờ.”
“...”
***
Ngày hôm sau là ngày báo danh, trước khi đến trường, Đường Á Nam lấy trong ngăn kéo tủ đầu giường ra một cái phong bì.
Trong phong bì là tiền công cô nhận được nhờ dạy thêm hè cho Chu Thần, một xấp thật dày.
Ngày đó lúc Lăng Thiến đưa cho cô không nói được bao nhiêu, đếm ngay trước mặt bà ấy, cô cũng thấy hơi ngại, về nhà nhìn mới phát hiện có 10 nghìn tệ (hơn 34tr á tròi oii). Cô dạy thêm cho Chu Thần một tháng, nhưng trừ đi mấy ngày cuối tuần, thật ra cũng chỉ có hai mươi mấy ngày.
Vốn dĩ đã chốt là 300 tệ nửa ngày, cho dù sau này có tăng thêm vài buổi chiều, cũng không đến mức nhiều như này được.
Tối đó cô gửi tin nhắn WeChat cho Chu Hạo, ý muốn trả lại số tiền thừa cho mẹ cậu, Chu Hạo nói không cần.
Cô nằm trên giường trằn trọc cả một buổi tối, trong lòng lấn cấn mãi, ngày hôm sau hỏi xin Trương Dũng Quân số điện thoại của Chu Kiến Nghiệp, không ngờ vừa mới nói vài câu, Chu Kiến Nghiệp đã nói: “Tiểu Đường à, nếu cháu chê ít tiền, chú lại đưa cho cháu thêm một chút, không sao đâu, cháu giúp Thần Thần chuyện lớn như vậy, chú cũng cảm thấy số tiền này ít, nhưng lúc trước chú hỏi Hạo Hạo, Hạo Hạo nói đưa nhiều cháu cũng sẽ không nhận, đúng là làm khó chú mà.” Đường Á Nam lập tức không thốt ra câu nào được nữa, sợ ông lại hiểu lầm, chỉ hỏi thăm hai câu, rồi cúp máy ngay.
Bên kia, Chu Kiến Nghiệp cũng buông điện thoại xuống.
Ông hiểu ý của Đường Á Nam, ông là cố ý nói như vậy, muốn nhìn xem cô bé này có tốt như những gì hai thằng con trai mình nói không.
Sự thật chứng minh, cô bé thực sự rất tốt.
***
Đường Á Nam lấy một phần tiền, số còn lại nhét lại vào phong bì, khóa trong ngăn kéo.
Cô đi đến trường số hai nộp học phí trước, sau đó mới ngồi xe buýt đi đến trường số một.
Xuống xe, dọc theo con đường có bóng râm ngoài cổng đi vào trong trường.
Ở trước mặt cô có hai bạn học sinh mặc đồng phục gồm hai màu xanh trắng đan xen, một nam một nữ.
Bạn nam đi trước, bạn nữ đi kém bạn nam nửa bước, cúi đầu đi theo cậu, ngón tay còn túm chặt lấy góc áo đồng phục của cậu. Đột nhiên, bạn nam dừng lại, bạn nữ không chú ý, đụng phải bả vai của cậu chàng.
Cô che trán lại “Ai da” một tiếng: “Tô Mạch!”
Bạn nam mím môi, giọng nói trầm thấp: “Tối qua làm thêm bài tập đến mấy giờ?”
Nạn nữ vươn một bàn tay: “5 giờ.”
Đường Á Nam lách qua bên người bọn họ, bạn nam thoạt nhìn dường như hơi giận: “Là ai đã hứa với tớ sau khi khai giảng sẽ không thức đêm nữa hả?”
Nạn nữ đưa lưng về phía cô, không phát hiện phía sau có người, bạn ấy oán giận: “Ai bảo cậu không chịu đưa bài tập cho tớ chép chứ.”
Nghe giọng điệu này còn vô cùng đúng lý hợp tình.
Đường Á Nam cảm thấy bạn nữ này rất đáng yêu, nếu cô là bạn nam kia, nhất định sẽ không nỡ mắng người ta câu nào nữa.
Quả nhiên, bạn nam do dự vài giây, từ từ giơ tay, thay cô bé xoa cái trán phiếm hồng, trong giọng nói lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Tớ còn không phải vì tốt cho cậu à? Từ hôm nay trở đi chúng ta đã lên lớp mười một rồi, cái gì cậu cũng không biết, sau này thi đại học thế nào?” “Không thi thì thôi chứ sao.” Cô bé nói thầm.
***
Đường Á Nam đi vào lớp, Quý Lâm đang nằm bò trên bàn cô chép bài tập của Chu Hạo.
Tuy hôm qua thi tháng, nhưng vẫn có bài tập về nhà, đêm qua Quý Lâm chơi game điên cuồng nên chưa làm. Bài tập của Chu Hạo đầy đủ hơn một chút, câu nào không biết làm thì sẽ để trống, nhưng mà xác xuất chính xác của Chu Hạo cao, nên Quý Lâm thích chép bài của cậu, cũng không thèm sửa chữa lại!
Nghĩ đến đôi bạn hồi nãy gặp được ở cổng trường, Đường Á Nam chờ Quý Lâm đi, lập tức ném cặp sách kên trên bàn, duỗi tay về phía Chu Hạo: “Bài tập.”
Chu Hạo sửng sốt: “Bài tập gì.”
“Đề thi tối qua, cho tớ mượn một chút.”
“Cậu chưa làm?”
Cặp mắt Đường Á Nam khẽ đảo: “Hai câu cuối cùng không biết làm.”
“Tớ cũng chưa làm.”
Đường Á Nam biết cậu sẽ không làm nên mới nói thế, nghe vậy đang muốn nói chuyện, lại nghe cậu nói: “Đưa đề thi cho tớ.” “Làm gì?”
“Để tớ nhìn xem cậu không biết làm chỗ nào.”
Sao có thể đưa cho cậu xem được chứ, vừa nhìn cái là lộ ngay đó!
Đường Á Nam cười gượng: “Không cần đâu không cần đâu, thật ra tớ làm rồi.”
Chu Hạo nhìn cô không nói lời nào.
Đường Á Nam chỉ có thể lôi đề thi ra, lật qua lật lại trước mặt cậu: “Cậu xem, tớ làm rơi mà, không có lừa cậu.”
“Vậy sao cậu còn nói không biết?”
“Hm, tớ chỉ muốn xem cậu có cho tớ chép bài không đó.”
Chu Hạo không hiểu.
Đường Á Nam vô cùng hào hứng nói với cậu: “Vừa nãy ở cổng trường tớ trông thấy hai bé lớp mười một, đáng yêu cực! Suốt cả đường bạn nữ đều nắm chặt góc áo của bạn nam mà đi, mà bạn nam cũng tốt với cô bé ấy lắm, chỉ là không cho cô bé chép bài tập. Nên tớ có nghĩ, nếu đổi lại là tớ hỏi bài tập cậu, cậu có cho tớ chép không?” Chu Hạo không chút nghĩ ngợi mà trả lời ngay: “Sẽ không.”
Đường Á Nam bĩu môi: “Con trai các cậu sao đều như vậy thế.”
Con gái không biết làm bài tập không phải con trai nên chủ động giúp làm hay sao, vì sao chỉ mỗi chép bài cũng không cho.
Chu Hạo dường như biết cô suy nghĩ cái gì: “Không tốt cho cậu.”
“Không phải chỉ chéo một lần thôi à, thành tích của tớ cũng không kém.”
“Cũng không tốt.” Chu Hạo nhàn nhạt nói.
Đường Á Nam: “...” Biết thành tích cậu tốt rồi!
***
Hôm nay không phải học, tiết chào cờ đầu tiên là tiến hành hoạt động khai giảng động viên học sinh toàn trường. Học sinh lớp 12 đã học được nửa tháng rồi, không có gì để mà động viên cổ vũ nữa, đợi khai giảng xong, Chu Mai lấy phiếu điểm kiểm tra ngày hôm qua của bọn họ ra.
Mọi người vừa nghe có điểm kiểm tra, lập tức ủ rũ như cọc bún chiều, một đám đều rũ đầu xuống. Chu Mai bắt đầu báo điểm từ người xếp đầu tiên, lần này kiểm tra đơn giản, mọi người đều làm bài rất tốt.
Đường Á Nam xếp thứ 5 của lớp, đây là cô cố ý để lại một chút đường sống, sợ thành tích của Chu Hạo kém cô quá xa. Kết quả lần này Chu Hạo khiến tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, cậu không những thi rất tốt, còn đứng thứ 2 của lớp.
Người đứng đầu lớp là Lý Trí Siêu, Chu Hạo và cậu ta chỉ kém nhau ba điểm.
Không chỉ Chu Mai, ngay cả bọn Quý Lâm cũng sợ ngây người.
Từ một người có thành tích xếp giữa trong lớp nháy mắt trèo lên vị trí thứ 2 của lớp, Chu Mai kêu cậu chia sẻ một chút bí quyết học tập, Chu Hạo chẳng có gì để nói, khẽ nhún vai: “Mấy câu này, chẳng lẽ không phải các thầy cô đã từng giảng qua rồi sao ạ?”
Cậu vẫn luôn là như vậy, chỉ cần là câu đã làm qua rồi, tỉ lệ chính xác gần như là trăm phần trăm. Cậu nói như vậy, giống như cậu có thể đạt được điểm số như này là tất nhiên vậy, Chu Mai ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Đã có điểm, tiếp theo phải đổi chỗ ngồi.
Chu Mai căn cứ vào điểm lần thi này và tình hình học tập gần đây của học sinh trong lớp, điều chỉnh chỗ ngồi cho từng người một, Quý Lâm với Phạm Dật Hiền cũng bị tách ra, nhưng mà hai người bọn họ cao, vẫn phải ngồi ở dãy cuối cùng, bạn cùng bàn mới vẫn là bạn nam cùng chơi trong nhóm, đổi hay không cũng không có gì khác nhau.
Lúc đổi đến vị trí của Chu Hạo và Đường Á Nam, ánh mắt Chu Mai lướt một vòng trong phòng học tìm tòi, phát hiện không có bạn cùng bàn mới nào thích hợp với hai người, hơn nữa lần này Chu Hạo bất ngờ vượt lên thứ 2 của lớp, Đường Á Nam lại vẫn là thứ 5, cuối cùng bèn không đổi vị trí hai người. Sợ bóng sợ gió một hồi, Chu Mai vừa đi, Đường Á Nam nhìn các bạn học kahcs đang vội vội vàng vàng dọn bàn học, khẽ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi: “May quá.”
“Có cần sợ thế không?” Chu Hạo nhìn bộ dáng của cô, hơi buồn cười.
Đường Á Nam lắc đầu: “Không phải sợ đâu, chỉ là không muốn chúng ta tách ra.”
“Thế nhỡ vừa rồi cô Chu bảo cậu chuyển đi ngồi cùng người khác thì sao?”
Đường Á Nam mếu máo, không nói chuyện.
Cô sầu lo chuyện này đó.
Nếu Chu Mai cũng tách bọn họ ra, thì cho dù cô không muốn cũng phải chuyển, nếu không chẳng lẽ lại chạy tới văn phòng nói với Chu Mai rằng cô muốn đổi, vẫn muốn ngồi cùng Chu Hạo à.
“Chu Hạo, sao lần này cậu lại thi tốt thế?”
Đường Á Nam vốn tưởng cậu cùng lắm sẽ chỉ thi lên top 10 thôi, không ngờ cậu lập tức vọt lên top 2 luôn. “Không phải cậu nói, không muốn tách tớ ra à?”
Là cô nói, nhưng cậu thi tốt quá rồi đó.
Cô vứt vấn đề lại cho cậu: “Nếu vừa rồi cô chủ nhiệm bảo cậu chuyển đi ngồi cùng người khác...”
“Thì tớ sẽ đi nói với cô, tớ có thể thi tốt như vậy đều là công của cậu, nếu không thể ngồi cùng bàn với cậu, rất có thể lần sau điểm thi của tớ sẽ không cao được như này nữa.”
Cậu nói như chuyện đương nhiên vậy.
Vẫn nhớ cái ngày Đường Á Nam vừa mới đến đây, Chu Mai nói thành tích của Đường Á Nam tốt, bảo cô có rảnh thì kèm cặp cậu nhiều hơn.
Đường Á Nam bật cười: “Học trò cưng của thầy cô à, bao giờ cậu thi bằng thực lực của bản thân đây?”
Chu Hạo ngẫm nghĩ: “Vẫn là thôi đi.”
“Vì sao?”
Chu Hạo nói: “Tớ sợ tớ thi tốt quá, sau này lại không thể dùng cớ này nữa.”