Đường Á Nam đang lười biếng ăn vạ trong vòng tay Chu Hạo thì tiếng gọi của Chu Thần từ đằng sau đã vọng đến.
Cô định thần lại, vội vàng đẩy Chu Hạo ra, lúc này Chu Thần cùng bạn học đã tới rồi.
Một cậu nhóc đẹp trai với làn da trắng, đeo kính đen, ngượng ngùng đi theo Chu Thần, nhìn thấy Đường Á Nam cũng bẽn lẽn học theo gọi “Chị”.
“Là em à.” Đường Á Nam nhìn cậu nhóc cười, chỉ vào Chu Hạo nói: “Chị không phải chị ruột của Chu Thần, cậu ấy mới là anh trai Chu Thần, anh ruột.”
Cậu nhóc ngay lập tức bối rối hướng về phía Chu Hạo chào hỏi, dáng vẻ gấp gáp chỉ thiếu nước cúi gập người 90 độ: “Chào anh ạ!”
Chu Hạo gật đầu, lễ phép đáp: “Xin chào.”
Sau khi chào hỏi Chu Hạo xong, cậu nhóc nhớ lại tình huống vừa rồi, hình như hai người bọn họ đang ôm nhau thì bị quấy rầy, ngập ngừng nhìn Đường Á Nam thăm dò: “Chị dâu?” “Ha.” Đường Á Nam nhất thời không nhịn được, bật cười.
“Chị dâu cái gì!”
Chu Thần đứng bên cạnh, mày nhíu chặt như muốn kẹp chết ruồi, liên tục nhấn mạnh ba lần: “Chị ấy là chị của tớ, chị của tớ, chị của tớ!”
Ánh mắt cậu nhóc mờ mịt lại ngây thơ.
Chu Thần với cậu nhóc cùng đi ở phía trước, Đường Á nam và Chu Hạo chầm chậm theo sau.
Đường Á Nam vừa đi vừa nghe Chu Thần huyên thuyên không ngừng ở đằng trước.
“Để tớ nói cho cậu biết, chị của tớ rất trâu bò. Trước kia khi còn học ở trường số 2, không ai là không khϊếp sợ chị ấy. Kỳ nghỉ hè lần trước, đám Triệu Thính Hoành tới gây sự, chị của tớ chính là người giải quyết chúng nó. Cậu không thấy thôi, lúc ấy cả một đám bảy tám người, chị của tớ vung tay một cái, tất cả đều nằm rạp xuống…” “Quàoo, chị của cậu đỉnh vậy cơ á?”
“Đương nhiên! Vậy nên cậu không phải sợ, mấy người kia chị tớ chỉ cần búng tay là có thể thu phục.”
Chu Thần tự hào vỗ ngực, nói cứ như đang khen chính mình vậy.
Cậu nhóc gật gật đầu, vẻ mặt ánh lên vẻ sùng bái.
Đường Á Nam đi phía sau nghe hết toàn bộ, cười kéo tay áo Chu Hạo: “Có phải cậu đột nhiên thấy rất hâm mộ tớ không?”
Chu Hạo khó hiểu hỏi: “Hâm mộ cái gì?”
“Em trai cậu đó.” Đường Á Nam cười cười nói: “Cậu không nghe thấy thằng bé vừa nói à, tớ thấy nó đang coi tớ là thần tượng đó.”
Chu Hạo nhìn Chu Thần phía trước rồi lại nhìn cô: “Ừm.”
“Ừm cái gì mà ừm, nói đi, có phải cậu rất ghen tị không?” Đường Á Nam chưa nghe thấy đáp án muốn nghe, cố chấp hỏi.
“Không.”
“Không? Sao có thể, tớ không thèm tin đâu, lần nào cậu cũng nói dối.” “Thật sự không mà.” Chu Hạo lặp lại lần nữa.
Đường Á Nam lè lưỡi với cậu, kiên quyết lắc đầu: “Không tin!”
Chu Hạo kéo bàn tay đang nắm chặt tay áo cậu của cô, nắm lấy hỏi: “Thần Thần thích cậu, tại sao tớ phải ghen tị?”
Đầu ngón tay Đường Á Nam nghịch ngợm cào lòng bàn tay cậu: “Bởi vì nhóc ấy là em trai cậu đó.”
Nếu là cô, em trai mình phấn khích sùng bái một người đến như vậy ngay trước mặt mình thì kể cả đó có là người cô thích, cô cũng sẽ rất ghen tị.
“Thế thì có sao?”
Chu Hạo siết chặt tay cô, không cho cô lộn xộn: “Em trai tớ không phải cũng là em trai cậu à?”
“...”
Đường Á Nam khẽ nhếch khóe miệng, mãi hồi lâu mới ý thức được mình đang bị đùa giỡn, gương mặt hơi hơi đỏ lên.
Cô lẩm bẩm: “Vẫn, vẫn không phải…”
Chu Thần gọi cô là chị với việc cậu có phải em trai cô hay không là hai chuyện khác nhau. Chu Hạo nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, khóe môi cũng nhếch lên: “Cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”
“...”
Cuối cùng cô cũng hiểu ý cậu.
Mặt Đường Á Nam càng đỏ hơn, cô dùng sức kéo tay cậu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim loạn xạ đi nhanh về phía trước: “Đi thôi đi thôi!”
Má! Tim đập cái gì mà đập.
***
Nhà của cậu nhóc ở Dân Nhạc Uyển. là một khu chung cư mới được xây dựng vài năm gần đây, môi trường xung quanh khá tốt, chỉ có một điểm hạn chế là an ninh, bởi hầu hết camera trong khu chung cư này chỉ là đồ trang trí.
Họ vốn đã đến cổng khu chung cư, nhưng Chu Thần vẫn không yên tâm, khăng khăng muốn đưa cậu về tận nhà.
Đường Á Nam và Chu Hạo cách một khoảng từ từ theo sau.
Vừa chuẩn bị tới bên dưới tầng nhà cậu nhóc, từ ven đường đột nhiên có vài người đi ra, đều là mấy thiếu niên tầm 14-15 tuổi, tóc uốn xoăn, có hai người mặc áo sơ mi quần jeans, còn lại đều ăn mặc rất sành điệu. Bọn họ đang đứng ở ven đường, người thiếu nhiên đằng trước cầm bóng rổ, liên tục đập bóng xuống mặt đất phát ra tiếng bụp bụp.
Cậu nhóc vừa nhìn thấy bọn họ, gương mặt vốn trắng noãn lại càng thêm trắng.
“Chính, chính là bọn họ…” Cậu không dám duỗi tay chỉ, chỉ có thể run bần bật như cây sấy nói.
“Yo, còn dám gọi người trợ giúp cơ đấy.” Thiếu niên cầm đầu dừng bóng, đặt ở ngón trỏ xoay vài vòng.
Đường Á Nam và Chu Hạo cách khá xa còn chưa có lại gần, cậu ta chỉ nhìn thấy một mình Chu Thần, khinh thường đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, cười nhạo: “Lại là một tên công tử bột nữa, để tao xem … mấy người thành tích tốt có phải đều có bộ dạng ẻo lả như này không?”
Vừa dứt lời, đám thiểu niên xung quanh cũng đồng loạt cười theo. Chu Thần dù sao cũng từng đùa nghịch với đám Triệu Thịnh Hoành, vừa nghe thấy lời hắn nói đã khó chịu: “Cậu nói công tử bột là mắng ai đấy, có giỏi thì lặp lại lần nữa xem!”
“Chậc chậc chậc, còn nóng tính ghê đó, để xem chút nữa được dạy dỗ xong mày còn thái độ được nữa không.”
Cậu ta dùng sức ném bóng về phía trước.
Quả bóng sượt qua người Chu Thần đập xuống mặt đất, lại nảy lên lăn càng ngày càng xa.
“Mày…” Chu Thần tức giận đến mức muốn nhào lên đánh người.
Thấy vậy thiếu niên hướng cậu khiêu khích ngoắc ngoắc ngón tay: “Có giỏi thì đến đây…”
Mới nói được nửa câu, quả bóng vốn phải lăn xa đột nhiên hướng đến bay thẳng về phía cậu ta.
Mấy người kia vừa thấy, loạn như cào cào trốn tránh.
“Cẩn thận!”
Thiếu niên cầm đầu phản ứng chậm nửa nhịp, đến lúc muốn tránh cũng không kịp nữa rồi. Quả bóng vừa ném chưa đầy nửa phút trước lại nặng nề đập mạnh vào vai, cậu ta kêu lên một tiếng, đỡ bả vai chửi ầm lên: “Thằng chó nào dám đánh lén ông đây, không muốn sống nữa…”
Đường Á Nam phủi tay đi tới đang định đáp lại, cánh tay đột nhiên bị Chu Hạo kéo lại.
Chu Hạo tiến lên trước, đứng bên cạnh Chu Thần, chắn Đường Á Nam ở phía sau.
“Là mày?!” Thiếu niên dữ tợn trừng mắt nhìn Chu Hạo cao hơn cậu ta nửa cái đầu.
Chu Hạo mặt lạnh tanh: “Là tôi.”
“Mẹ mày, mày là thằng chó nào?” Cậu ta mất bình tĩnh bước tới, đẩy cậu.
Chu Hạo không dịch chuyển chút nào, cúi nhìn vị trí ngực vừa bị cậu ta đẩy rồi ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng không có chút độ ấm: “Cậu đánh em trai tôi.”
“Em trai mày, mày…” Ánh mắt thiếu nhiên hoài nghi nhìn thoáng qua Chu Thần và cậu nhóc: “Em trai mày là đứa nào?” Chu Thần khẽ khịt mũi, chắn phía trước cậu bạn: “Tao.”
Chu Hạo theo bản năng nghiêng sang nhìn cậu một cái.
“Làm sao? Không thừa nhận à?” Chu Thần tức giận trừng lại.
“...Không có.” Chu Hạo nói.
“Mẹ nó, hôm nay ông đây không tìm chúng mày, cút ngay cút ngay.”
Thiếu niên lại muốn duỗi tay đẩy bọn họ.
Nhưng chưa kịp chạm vào người Chu Hạo cổ tay đã bị bóp chặt.
Ngay sau đó, cánh tay cậu ta đã bị vặn ra ngoài theo một tư thế kỳ lạ: “Ai da, ui ui ui, đau, buông tay…”
Cậu ta nhăn mày hét ầm lên.
Đường Á Nam đứng bên cạnh Chu Hạo, không rút tay về, cười như không cười nói: “Có giỏi thì đẩy cậu ấy một lần nữa xem.”
“Không đẩy không đẩy, bỏ tay ra trước đi, đau quá!” Cậu ta rối rít xin tha.
Đường Á Nam bèn buông tay.
Thiếu niên ôm tay lập tức lùi nhanh ra phía sau: “Mày lại là ai nữa?” “Chị ấy là chị tao.” Chu Thần đáp rất nhanh.
“...” Chu Thần với cậu thiếu niên kia đồng thời cạn lời.
Có lẽ là cảm giác được mấy người trước mặt không dễ trêu vào, đặc biệt là cô gái kia, khí thế cậu ta cũng không dám kiêu ngạo như trước: “Hôm nay chúng tao tìm cậu ta, không liên quan gì đến chúng mày, làm ơn tránh ra.”
“...” Nói cái quỷ gì, cậu ta tới trấn tiền cậu nhóc, mấy người đằng đằng sát khí như vậy bảo cậu ta nói ra thế nào!
Hai bên giằng co một lúc, cậu thiếu niên kia mới hỏi: “Rốt cuộc mấy người muốn thế nào?”
“Những lời này hẳn là chúng tôi nên hỏi cậu mới đúng.” Chu Hạo nhìn thoáng qua, cũng chỉ là một đám học sinh trung học choai choai, cũng chẳng đe dọa được mấy. Đường Á Nam đứng sau lưng Chu Hạo, cảm giác có người bảo vệ thật tốt, cô gần như dán sát vào cậu, chỉ ló một cái đầu từ bả vai cậu quan sát.
Cô cảm thấy khi Chu Hạo nói ra mấy lời này đẹp trai muốn bay lên trời.
“Chúng ta chỉ tới tìm cậu ta mượn chút tiền tiêu.”
“Tôi…Tôi không có tiền.” Cậu nhóc yếu ớt nói.
Chu Hạo nhìn bọn họ: “Nghe thấy không, cậu ấy nói không có tiền.”
Thiếu niên không chịu buông tha: “Đó là tiền cậu nợ chúng tôi, nói một câu không có là xong à, không thế nào! Hôm nay nếu không đưa tiền thì cậu đừng hòng về nhà!”
“Tôi không nợ mấy người, là mấy người lừa tôi!” Cậu nhóc sốt sắng nói.
“Vậy cũng tính là nợ!” Thiếu niên cách Chu Hạo với Chu Thần uy hϊếp cậu bé.
Chu Thần không nghe nổi nữa: “Tao cảnh cáo chúng mày, lừa đảo sẽ bị kết án, dù cho có là vị thành niên, chỉ cần bọn tao báo án, chúng mày cũng không trốn được đâu! Có biết không, chị tao quen cục trưởng Cục Cảnh Sát đấy, là chú của chị tao đấy, chúng mày dám tìm Thái Bân gây sự một lần nữa, chị ấy sẽ không tha cho bọn mày đâu!” Chu Thần không có người chống lưng, bèn dựa ngay vào Đường Á Nam mà lên mặt.
Đường Á Nam nghe vậy, tức đến bật cười: “Thôi thôi thôi, đừng dùng chị làm lá chắn.”
Chu Thần cười ha ha: “Chị, đây là ưu thế của chúng ta. Giáo viên bọn em nói nếu xung quanh có nguồn tài nguyên có ích thì không được lãng phí đó.”
“Cút!”
Logic vớ vẩn gì vậy, Đường Á Nam thật muốn đá mông cậu một cái.
Thiếu niên bán tín bán nghi: “Thật hay đùa đấy?”
Chu Thần thấy cậu ta nghi ngờ, còn muốn dọa thêm, không ngờ lại bị Chu Hạo cướp lời: “Mấy cậu không tin thì có thể thử. Nhưng để tôi nhắc nhở các người, nãy giờ tôi đã ghi âm hết lời nói của mấy người. Bây giờ dù đi Cục Cảnh Sát, các người cũng chẳng nhận được chỗ tốt nào.”
“Ghi, ghi âm?” Thiếu niên có chút hoảng. Chu Hạo lấy điện thoại ra, ngay trước mặt cậu ta phát lại một lần.
Từ lúc có người hét lên phải cẩn thận đến câu cuối cùng cậu vừa nói đã được ghi lại toàn bộ.
Càng nghe sắc mặt thiếu niên càng tái hơn.
Ban đầu họ chỉ nghĩ Thái Bân dễ bị bắt nạt nên mới cố tình đến gây sự với cậu, chứ không thật sự muốn lừa tiền. Nhà mấy người bọn họ chẳng ai thiếu tiền, nếu người trong nhà biết chuyện này không bị đánh chết thì cũng tàn tật.
“Mày, mày xóa ghi âm đi…”
“Có thể xóa, nhưng mà…” Chu Hạo dừng một chút, liếc bọn họ một loạt: “Sau này không được gây chuyện với cậu nhóc kia nữa.”
Không đợi thiếu niên phản ứng, Chu Thần vội vàng nói: “Không được, không thể xóa, xóa sẽ không còn chứng cứ, bọn họ chắc chắn lại tiếp tục bắt nạt Thái Bân.” “Nói cũng phải.” Chu Hạo rút lại điện thoại: “Vậy không xóa nữa.”
“Mày…” Thiếu niên nói không ra lời.
“Yên tâm, chỉ cần sau này các cậu không làm loại chuyện này nữa, đoạn ghi âm sẽ không bị phát tán ra đâu.” Đường Á Nam nghẹn thật lâu, rốt cuộc cũng xen được lời.
“Mấy người chắc chứ?” Thiếu niên vẫn có chút lo lắng.
Đường Á Nam nhún vai, cười xán lạn: “Không chắc, vậy chi bằng giờ tôi cầm đến Cục Cảnh Sát xem thử?”
Thiếu niên nhìn cô không nói lời nào.
“Được rồi, trước khi chúng tôi đổi ý nhanh đi đi, bằng không…”
Đường Á Nam còn chưa nói xong, mấy người xung quanh đã nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng.
Chu Thần trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng của bọn họ, chửi thầm: “Đồ hèn nhát.”
Giây tiếp theo đã bị ăn một phát cốc vào đầu. Đường Á Nam sợ đánh mạnh khiến cậu ngu luôn, cũng chẳng dùng sức: “Ừ, em thì không hèn nhát, rồi ghi âm chưa? Suốt ngày nói mình thông minh hơn anh trai, cậu ấy nghĩ được, sao em không nghĩ được thế? Chỉ biết làm liều thôi, nếu không phải nhờ anh trai em, em bị người ta tẩn rồi cũng không biết chừng!”
Đứa nhóc ngông nghênh này còn dám lấy cô thành lá chắn, Đường Á Nam thù mới hận cũ tính sổ một lượt, trách mắng không thương xót.
Chu Thần bĩu môi, tức phồng má, nhưng cũng không cãi lại được.
“Anh, chị! Cảm ơn hai người.”
Nguy hiểm qua đi, Thái Bân liên tục cảm ơn bọn họ rối rít.
“Không có gì.”
Mọi việc đã giải quyết xong, Chu Hạo liền muốn rời đi.
Còn chưa kịp hành động thì chợt nghĩ ra điều gì đó, quay về phía cậu nói: “Về sau gặp mặt, nhớ gọi chị dâu.”