Ở chỗ chỉ còn cách nơi mọi người hẹn gặp hai ngã rẽ, Đường Á Nam và Chu Hạo gặp Thẩm Tinh trước.
Một mình cậu chàng đi từ cột đèn giao thông phía đường đối diện sang, cho dù đã thấy bọn họ, vẫn thong dong đi đến, không hề vội vàng.
Đường Á Nam làm mặt quỷ với Chu Hạo: “Không biết đấy, thì ra cậu ta còn ổn trọng ra phết.”
Chu Hạo tán đồng: “Ổn trọng hơn Quý Lâm với Phạm Dật Hiền nhiều.”
Đường Á Nam cười nhạo: “Cậu lại so sánh với hai tên dở người kia, đương nhiên ai cũng ổn trọng hơn rồi.”
Chu Hạo không nói gì.
Chờ Thẩm Tinh đến gần, Đường Á Nam không nhịn được hỏi: “Em gái nhỏ cậu nhắc đến đâu rồi? Sao không đến cùng cậu?”
“Cô ấy nói muốn đi đón bạn cùng lớp, bọn tôi đã chốt gặp nhau ở đầu phố ẩm thực.”
“Vậy à.” Đường Á Nam gật đầu, không hỏi nhiều thêm. Điện thoại của Chu Hạo rung lên, cậu lấy ra nhìn: “Bọn Quý Lâm đến rồi, nói không chịu nổi sự dụ hoặc của đồ ăn ngon, nên vào ăn trước rồi, kêu chúng ta lát nữa vào tìm bọn họ.”
“Đúng là một lũ ham ăn.”
Đường Á Nam bĩu môi, nào có ai thấy đồ ăn bỏ bạn như vậy chứ, đã bảo sẽ vào cùng nhau, cuối cùng mình lại vào trước.
“Vào sớm cũng tốt.” Thẩm Tinh bất động thanh sắc mà liếc qua hai tay đang đan chặt vào nhau của bọn họ: “Ít nhất không cần ăn cẩu lương trước bữa.”
Đường Á Nam vừa nghe lời cậu chàng nói, vội vàng buông lỏng tay ra, ngây ngốc cười với cậu: “Cậu không thể vờ như không nhìn thấy gì à?”
Thẩm Tinh “Ừm” một tiếng, dư quang thoáng nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch lên của Chu Hạo, mở miệng: “Tôi không nhìn thấy gì cả.”
Sau đó Đường Á Nam không nắm tay Chu Hạo thêm nữa. Tuy nói chuyện cô thích Chu Hạo đã sớm không phải bí mật gì, nhưng ít ra hiện tại, cô vẫn chưa muốn quá nhiều người biết bọn họ đã ở bên nhau.
Ba người chầm chậm đi đến lối vào phố ẩm thực, ngoài cửa có một cổng vòng bằng túi khí được bơm phồng lên, xa xa nhìn lại, bên trong tụ tập rất nhiều người rộn ràng nhốn nháo, trông rất giống chợ đêm.
Bên phải cổng vòm có bốn thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi đang đứng ở đó.
Trong đó một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đang ngẩng mặt lên nói gì đó với bạn nam bên cạnh.
Có lẽ do xung quanh quá ồn ào, bạn nam đó hơi nghiêng người về phía cô, vừa nghe vừa mỉm cười nhìn cô.
“Ơ, bọn họ không phải học sinh trường chúng ta à?” Đường Á Nam nhìn về phía bốn người kia nói.
Thẩm Tinh nói: “Bọn họ nhỏ hơn chúng ta một khóa, lớp ba khối 11.” Đường Á Nam bừng hiểu: “Thì ra em gái nhỏ cậu nói là bạn học mới à, có phải cô bé buộc tóc đuôi ngựa kia không?”
Thẩm Tinh đáp: “Ừ, cậu biết người ta à?”
“Từng gặp một lần, rất đáng yêu.”
Ba người dần dần đến gần.
Tô Mạch và Lâm An An cũng để ý thấy bọn họ, ánh mắt bốn người đồng thời nhìn sang.
Hai nhóm người chạm mặt, chào hỏi, rồi lập đội đi vào phố ẩm thực.
Tối thứ bảy, người trong phố ẩm thực vô cùng nhiều, bọn họ khó khăn lắm mới chen vào được, thế mà lúc sau đã bị đám đông chia tách hết ra.
Đường Á Nam hôm nay đã chuẩn bị một chiếc bụng rỗng đi càn quét, trước khi đến đã suy xét tiền mệnh giá lớn sẽ mất thời gian thối tiền của các ông chủ, nên cố tình mang theo túi tiền lẻ hình vịt vàng nhỏ, bị nhét căng phồng.
Mới đi qua mười mấy quầy hàng, tay cô đã thu hoạch được một bó mấy thứ như que nướng xiên nướng… Nhận lấy hai xiên mực nướng trong tay ông chủ, Đường Á Nam mồ hôi đầy đầu chen chúc ra khỏi đám người.
Vừa ngẩng đầu đã trông thấy Chu Hạo đứng ở bên cạnh cô.
Đường Á Nam cười: “Tớ thật không ngờ nơi này sẽ có nhiều người như vậy, vừa nãy tớ cứ lo sẽ không thấy cậu nữa đấy.”
“Không cần không cần.” Đường Á Nam nhìn xung quanh khắp nơi, phát hiện một góc khá ít người: “Chúng ta đến chỗ đó ăn đi, mấy thứ này nguội ăn không ngon nữa đâu, ăn xong lại đi dạo.”
Cô nói, bàn tay cầm túi tiền lẻ vòng qua ôm lấy cánh tay Chu Hạo, liên tụ lôi kéo cậu đến điểm đã nhắm được.
Mỗi loại cô đều mua hai xiên.
Buông lỏng tay, đang muốn chia một nửa cho Chu Hạo, bên tai vang lên giọng nói không mặn không nhạt của cậu: “Giờ không sợ bị người khác thấy nữa à?” Cả đầu Đường Á Nam đều là đồ ăn, nghe vậy không chút suy nghĩ lập tức hỏi: “Nhìn thấy gì?”
Chu Hạo không đáp, chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Xung quanh quá ồn ào, Đường Á Nam căn bản chẳng nghe được âm thanh đó của cậu.
Cô chia xiên nướng xong, đẩy một bó qua cho cậu: “Của cậu.”
Chu Hạo không lấy, Đường Á Nam lại giơ về phía trước, thúc giục cậu: “Cậu lấy nhanh lên, tớ nghe anh bán mực nướng vừa nãy nói đằng trước còn có trứng tráng hàu đấy, tớ đã thèm từ lâu rồi, hôm nay rốt cuộc có cơ hội ăn được rồi.”
Lúc này Chu Hạo mới nhận lấy: “Muốn ăn vậy à?”
“Muốn chứ.” Đường Á Nam cắn một miếng thịt lớn, nhai phồng cả quai hàm: “Trước kia tớ từng xem một bộ phim, trong đó có món đó, nhưng hình như bên chỗ chúng ta không bán.”
“Món đó là ăn vặt Đài Loan, bên Phúc Kiến khá nhiều, chỗ chúng ta rất ít.” Đường Á Nam tiếc nuối gật đầu: “Đúng vậy, cho nên hôm nay tớ nhất định phải ăn được!”
Ăn xong một xiên thịt nướng, cô lại ăn xiên thứ hai: “Nhìn cậu giống như rất hiểu biết, trước kia cậu từng ăn rồi à?”
“Chưa.” Chu Hạo ăn ưa nhã thong thả hơn cô nhiều.
Đường Á Nam cũng không để bụng, đắc ý nói: “Thế vừa hay, lát nữa chúng ta cùng đi ăn.”
***
Bọn họ ăn xong xiên thịt đi ra, gặp ngay Quý Lâm quay lại mua đồ ăn.
Trông thấy hai người, Quý Lâm cách đám người vẫy tay với bọn họ: “A Hạo, chị Nam, bên này bên này!”
Chu Hạo và Đường Á Nam đi qua đó.
“Sao giờ các cậu mới đến hả, bọn tớ ăn sắp no luôn rồi.”
“Ai như cậu, cứ như chưa từng ăn qua ấy.” Đường Á Nam không nể mặt nói lại ngay.
Quý Lâm không dám trêu chọc cô, sợ bị đánh, nói với Chu Hạo: “Mọi người đều ở phía trước kìa, cùng đi không?” “Không đi.” Chu Hạo không hề nghĩ ngợi.
“Vì sao?” Quý Lâm bất ngờ.
Đường Á Nam cười hì hì nói: “Các cậu ăn của các cậu, bọn tôi ăn của bọn tôi.”
“Phải phải phải.” Quý Lâm trợn trắng mắt: “Hai người các cậu hợp lại còn chê tôi nhiều chuyện, vậy được thôi, các cậu cứ ăn từ từ, lát nữa ăn xong rồi gặp nhau ở cổng vào nhá.”
“Làm gì?”
“Đi chơi đó, hai người không biết à, tối nay khai mạc lễ hội du lịch, có xe hoa nữa.”
Chu Hạo nghiêng mặt hỏi Đường Á Nam: “Muốn xem không?”
“Muốn!” Đường Á Nam gật đầu.
Cậu lập tức nói với Quý Lâm: “Ừm, thế đợi chút nữa bọn tớ qua đó.”
Chưa từng thấy cậu ta quan tâm săn sóc bọn cậu thế bao giờ đâu.
Quý Lâm vừa đi, Đường Á Nam lại kéo Chu Hạo đi mua đồ ăn khắp nơi. Chỉ chốc lát sau, bụng cô đã no căng không đi nổi nữa.
Chu Hạo vẫn luôn đi theo cô, thấy cô thả chậm bước chân, hơi buồn cười: “Vẫn chưa ăn trứng tráng hàu đâu đấy, đã không nổi nữa rồi à?”
“Ai không nổi chứ.”
Đường Á Nam xoa xoa cái bụng tròn vo, cô no rồi, nhưng xung quanh vẫn có rất nhiều món chưa ăn, cô lại không nỡ rời đi.
Phía trước cách đó không xa có một cửa hàng bán đồ uống, Chu Hạo nhìn ra suy nghĩ của cô, nói với cô: “Đi mua đồ uống, chúng ta tìm một chỗ ngồi một lát rồi lại ăn tiếp.”
Đường Á Nam ăn suốt một đường, lúc này thật sự hơi khát, cô gật đầu: “Được.”
Trước quán bán đồ uống này có rất ít người xếp hàng, rất nhanh đã đến lượt Đường Á Nam và Chu Hạo.
Đường Á Nam gọi một cốc trà chanh tắc, Chu Hạo cũng gọi giống cô, cầm điện thoại quét mã QR trả tiền. Quét xong, cậu đút lại máy vào túi quần.
Qua khoảng nửa phút, cậu cảm giác được túi quần hơi động lạ, cúi đầu nhìn, phát hiện có một bàn tay lạ đang duỗi ở bên cạnh cậu, trong tay còn cầm điện thoại của cậu.
Tên trộm điện thoại nhận ra bản thân đã bị phát hiện, theo bản năng ngẩng đầu nhìn chủ nhân, sau đó thuần thục nhấc bước bỏ chạy.
Người trong phố ẩm thực là nhiều nhất, hắn ta chuyên môn chọn chỗ nhiều người để gây án, là vì đảm bảo con mồi không bắt được hắn ta.
Ai ngờ một chân vừa mới bước ra ngoài, một chân còn lại còn chưa kịp nhấc lên, cổ tay của hắn đã bị một lực lớn tóm lấy.
Đường Á Nam nhanh tay lẹ mắt, túm chặt lấy cổ tay tên móc túi kia: “Lấy ra!”
Người nọ dùng sức giãy giụa, muốn hất tay cô ra.
Người xung quanh nghe thấy tiếng động sôi nổi tản ra hai bên, làm thành một vòng tròn hình bầu dục. Chu Hạo thấy Đường Á Nam đến bắt cái tên ăn trộm kia, trong lòng kinh sợ, vội vàng kéo một tay khác của cô: “Cẩn thận.”
Tên ăn trộm kia vừa vung tay vừa lùi lại.
Đường Á Nam không rảnh lo Chu Hạo nói gì đó, vẫn nắm chặt cổ tay người nọ không chịu buông ra như cũ: “Cho anh một cơ hội, lấy điện thoại ra, nếu không, bây giờ tôi sẽ đưa anh đến Cục Cảnh Sát!”
Người nọ vừa nghe được lời nói của cô, lập tức không biết lấy sức ở đâu ra, đột nhiên dùng lực, tránh thoát khỏi tay Đường Á Nam, nhắm chuẩn một góc ít người, cất bước chạy về phía đó.
“Muốn chạy?”
Đường Á Nam nhếch khóe miệng, tùy tay cầm lấy một chai nhựa đựng bột ớt trên quầy cách vách, nhắm đúng gáy hắn ta ném mạnh.
Lúc đập vào người nào đó, nắp chai không được vặn chặt và thân chai chợt tách ra, bột ớt bên trong bay lên tung tóe, dính hết vào mặt hắn ta. “Ai da.” Người nọ ngã trên mặt đất che lấy đôi mắt không ngừng kêu đau.
Thấy người đã ngã xuống đất, Chu Hạo vừa mở miệng bảo cô đừng đi, ai ngờ động tác Đường Á Nam còn nhanh hơn cậu, không nói lời nào lập tức xông qua đạp tên kia một cái, ngồi xổm xuống sờ trong túi hắn ta, tìm được điện thoại bị trộm của Chu Hạo.
Chu Hạo mím môi, không nói lời nào.
Đường Á Nam cười hì hì sát vào người Chu Hạo, nói như tranh công: “Tớ bắt trộm còn lấy tang vật về giúp cậu, cậu định cảm tạ tớ thế nào đây?”
Chu Hạo trầm mặt, trong ánh mắt còn có tia lo lắng chưa kịp tan đi.
Cậu nhìn chằm chằm cô vài giây, đột nhiên lấy lại điện thoại mình trong tay cô, nhàn nhạt nói một câu: “Cảm ơn.”
Xoay người đi luôn.
Đường Á Nam ngơ ngác, không rõ vì sao đột nhiên cậu lại tức giận. Chờ cậu đi ra khỏi đám người, cô bước nhanh đuổi theo: “Chu Hạo, cậu đi nhanh thế làm gì, cậu đợi tớ với!”
Bọn họ đi rồi, đám người hóng chuyện xong rồi cũng dần dần tản ra.
Đường Á Nam vẫn luôn đi theo Chu Hạo, đến cuối phố ẩm thực cậu mới dừng lại.
Nơi này đã không có người nào, Chu Hạo đột nhiên không đi nữa, Đường Á Nam không chú ý, cả người đụng vào lưng cậu.
Không đau, chẳng qua cô không đứng vững, phải đỡ lấy cánh tay cậu mới không đến nỗi té ngã.
Đường Á Nam nhỏ giọng oán giận: “Cậu lại làm gì thế.”
Chu Hạo xoay người, sắc mặt căng cứng không có chút hòa hoãn nào: “Cậu có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không?”