Xe hoa xuất phát ở quảng trường Cảng Long, đi dọc theo tuyến đường chính khu Thanh Thành rồi vòng lại điểm ban đầu.
Xe hoa bắt đầu khởi hành lúc 8 giờ, khi đoàn người Chu Hạo tới đó thì còn cách thời điểm xe xuất phát 10 phút nữa.
Đường chính không có xe cộ, hai bên đường đầy người vây quanh đợi xe hoa đi tới.
Quý Lâm đi tới đám đông chen chúc nhưng căn bản không len vào nổi, thất vọng nói: “Biết thế tới sớm một chút.”
Phạm Dật Hiền không hứng thú: “Đàn ông con trai như cậu sao lại giống đàn bà thế, xe hoa thì có gì đẹp chứ.”
“Nếu không đẹp thì sao có nhiều người xem thế hả?” Quý Lâm tùy tiện chỉ vào mấy người đàn ông trung niên bên cạnh: “Bọn họ cũng đến xem, chẳng lẽ đều là đàn bà à?”
Cậu nói câu này giọng không nhỏ, xung quanh có rất nhiều người nghe được, đặc biệt là mấy người bị điểm danh, đều cùng lúc quay đầu lại nhìn. “Nhóc con, mày vừa nói ai đàn bà?” Một người gắt gỏng hỏi.
Quý Lâm vừa thấy thân hình người đàn ông đó lập tức bị doạ sợ, cười gượng hai tiếng rồi phủ nhận liên tục: “Vừa rồi cháu nói gì đâu? Cháu không hề nói gì hết á!”
Nói xong rồi cuống quýt chạy về hướng Chu Hạo và Đường Á Nam trốn.
Cậu vẫn còn biết trong thời điểm nguy hiểm thì Đường Á Nam đáng tin nhất.
Nhìn phản ứng của cậu, Phạm Dật Hiền ôm bụng cười nghiêng ngả, vừa cười vừa mắng: “Đồ ngốc, người ta đến xem cùng vợ con.”
Có bao nhiêu ví dụ để phản bác mà không dùng, cứ lấy cái ví dụ này, còn nói sau lưng người khác nữa chứ.
Quý Lâm không để ý đến cậu, nhìn xung quanh thấy sau mình có một hàng bồn hoa cao một mét, bên trên có vài phụ huynh ôm con nhỏ đứng xem.
Cậu chỉ vào bồn hoa nói: “Chúng ta lên trên kia xem đi.” Cả bọn đi qua, Đường Á Nam duỗi tay nhanh nhẹn nhất, chống tay đơn giản đã lên được rồi.
Sau khi đứng vững, cô chìa tay xuống dưới với Chu Hạo: “Đưa tay cho tớ.”
Chu Hạo nhìn cô một cái rồi vươn một tay giữ chặt cô, tay khác chống lên bồn hoa mượn lực trèo lên.
Phạm Dật Hiền không nhìn nổi: “Chu Hạo cậu đúng là càng ngày càng yếu, lên bồn hoa thôi mà cũng để chị Nam kéo.”
Nói xong cậu với Quý Lâm cũng leo lên trên
Chờ cậu đi lên, Chu Hạo liếc mắt nhàn nhạt nhìn cậu một cái: “Cậu có ý kiến à?”
“Đương nhiên là có. “Phạm Dật Hiền không sợ chết nói: “Tuy chị Nam là nữ hán tử, không thể coi là con gái, nhưng dù sao cậu cũng là đàn ông con trai, để một nữ hán tử kéo, cậu có phải đàn ông không thế?”
“Tớ có phải đàn ông hay không cậu không biết à?” Chu Hạo mặt không cảm xúc nói. Phạm Dật Hiền đứng ở bên cạnh Chu Hạo, bỗng nhiên sau lưng có một lực đẩy, cậu đứng không vững rồi bị ngã xuống bồn hoa.
Vất vả lắm mới đứng vững không bị ngã dập mặt, Phạm Dật Hiền hùng hổ: “Mẹ nó, Chu Hạo cậu muốn gϊếŧ người diệt khẩu à!”
Mắng xong thì ngẩng đầu, đang chuẩn bị đi lên thì phát hiện Chu Hạo vẫn đang nắm tay Đường Á Nam, cậu ngẩn người.
Quý Lâm nghẹn cười đến khó chịu, cuối cùng không nhịn được nói: “Ai bảo vừa rồi cậu hại tôi, xứng đáng.”
“Ông nội cậu.” Phạm Dật Hiền vừa phản ứng lại cũng muốn kéo cậu ta xuống dưới.
Hai người bọn họ cãi nhau, Chu Hạo và Đường Á Nam đứng trên bồn hoa hóng biến.
Vừa đến tám giờ, xe hoa xuất phát đúng giờ.
Bởi vì là xe hoa của lễ hội du lịch, mỗi chiếc đều được sắp xếp khác nhau, trang trí theo kiểu nước nào cũng có. Bên trên không chỉ có đèn màu mà còn có nhiều người ăn mặc khác nhau vừa múa vừa hát. Đường Á Nam vừa đứng xem vừa cầm điện thoại chụp lại những khoảnh khắc đặc sắc.
Chu Hạo cũng cầm điện thoại trong tay.
Đường Á Nam liếc thoáng qua ảnh cậu chụp, dùng cánh tay chọc chọc tay cậu nói: “Gửi cho tớ ảnh cậu chụp nha.”
Chu Hạo cúi đầu nghịch điện thoại: “Ừm.”
***
Xem xe hoa xong về nhà, Đường Á Nam lấy bài tập đang làm dở ra làm xong, sau đó đi tắm, sấy tóc rồi nằm lên giường, vừa cầm điện thoại lên nhìn đã thấy đến sáng sớm rồi
Cô mở WeChat, hiện lên mười mấy tin nhắn mới.
Khung chat của Chu Hạo ở đầu tiên.
Mấy tin nhắn này đều là cậu gửi.
Ngày thường Đường Á Nam có thói quen để chế độ im lặng, vừa nãy làm bài tập cũng không để ý. Bây giờ vừa mở thì thấy tất cả tin nhắn Chu Hạo gửi đều là ảnh chụp.
Mười mấy cái hình ảnh liên tiếp, một chữ cũng không có. Hinh ảnh nhỏ quá, nhìn không rõ, từ lúc Đường Á Nam mở ra ảnh chụp đầu tiên, đến những ảnh sau, tốc độ càng ngày càng chậm, mỗi tấm đều phải dừng lại rất lâu.
Cô xếp hàng trong đám người, cầm tiền lẻ trả tiền, giơ mười mấy que xiên nướng cười mỹ mãn...
Mười mấy tấm đầu đều là ở phố ẩm thực, mấy hình cuối là lúc đang xem xe hoa, Chu Hạo ở bên cạnh cô, điện thoại ngay gần cô, chả trách mấy tấm ảnh lúc thu nhỏ đều trắng xóa cả, thì ra đều là sườn mặt cô.
Cô chuyên chú, cô cười, cô nhíu mày...
Ảnh chụp cậu gửi tới, tất cả đều là cô.
Đường Á Nam xem xong từng tấm, lại nhìn lại từ đầu lần nữa.
Cô cảm thấy nếu Chu Hạo không làm nhϊếp ảnh gia thì thật đáng tiếc, chỉ dùng điện thoại thôi cũng chụp cô đẹp như vậy.
Cô nhất thời không biết nói gì, nên đã gửi một chuỗi dấu chấm qua. Gần như là cùng lúc, Chu Hạo trả lời lại: [Nhận được rồi à?]
[ Ừm, sao cậu còn chưa ngủ?]
[Cậu không trả lời tin nhắn của tớ.]
Cô không trả lời thì cậu không ngủ à?
Đường Á Nam nhìn mấy chữ này nghĩ ngợi, gõ gửi cậu: [Nếu tớ ngủ rồi thì sao, đừng nói cậu sẽ chờ thẳng đến trời sáng đấy nhé.]
Qua vài giây Chu Hạo mới phản hồi: [Ngày mai đi học.]
Đường Á Nam không hiểu ý cậu: [Chuyện này với ngày mai đi học có liên quan gì à?]
Chu Hạo trả lời: [Ngày mai phải đi học, hẳn là tớ sẽ không chờ đến rạng sáng.]
Đường Á Nam vừa định nói cậu không có tình thú, thì cậu đã nhanh chóng gửi liền hai tin nữa sang.
[Tớ sợ tớ không nghe, câu cậu không biết sẽ không có ai chỉ cậu mất.]
[Lần sau được nghỉ tớ có thể xem xét.]
Xem xét cái gì? Chờ cô cả đêm hả?
Đường Á Nam bọc chăn rầm rì, vừa gõ hai chữ thì điện thoại reo lên. Là Chu Hạo gọi tới. Cô ấn nghe, câu nói đầu tiên chính là: “Cậu chụp lén tớ!”
Đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng cười nhẹ: “Không có.”
“Lừa người, tớ không hề nhìn thấy lúc cậu chụp.” Đường Á Nam không tin đâu.
“Không có thật “
Chu Hạo cầm điện thoại đứng trên ban công, thời tiết sắp lập thu, mấy ngày nay nhiệt độ bên ngoài không cao lắm nên cậu không cảm thấy nóng: “Cậu không nhìn thấy cho nên không tính là tớ chụp lén.”
“...”
Thôi được, cậu nói cũng có lí.
Đường Á Nam không định so đo với cậu nữa, đòi cậu ảnh chụp mình muố: “Xe hoa của tớ đâu?”
“Xe hoa gì cơ?”
“Là tấm lúc cậu chụp ấy, tớ bảo cậu về nhà thì gửi cho tớ, cậu đồng ý rồi mà?”
“Không phải đã gửi rồi à?”
Đường Á Nam sửng sốt: “Cậu gửi cho tớ hồi nào?”
Mấy tấm cậu gửi cô nhìn rõ ràng nửa cái bóng của xe hoa cũng không có. “Tớ không chụp xe hoa.” Chu Hạo nói: “Tớ chỉ chụp cậu.”
“...”
Đợi một lúc lâu không nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại, Chu Hạo hỏi: “Ngủ rồi à?”
“Chưa.”
Đường Á Nam trở mình, Chu Hạo lập tức nghe được tiếng microphone truyền đến âm thanh sột soạt.
“Chu Hạo, tớ cảm thấy gần đây cậu càng ngày càng ...”
Biết nói lời đường mật.
Mấy chữ cuối cùng Đường Á Nam nói thầm trong lòng.
Chu Hạo không đợi được nửa sau, hỏi cô: “Ừm, tớ gần đây càng ngày càng như thế nào?”
Rối rắm một lúc, Đường Á Nam vẫn không có mặt mũi nói ra: “Không có gì, tớ díu hết mắt rồi, muốn đi ngủ, ngủ ngon!”
Cô nói xong một hơi rồi vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
Chu Hạo đứng trên ban công, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen sửng sốt một lúc lâu, sau đó bật cười. Đột nhiên có một giọng nói vang lên ở bên tai: “Đã muộn thế này còn gọi điện cho ai đấy?”
Chu Hạo quay đầu mới phát hiện Chu Thần cũng ở ngoài ban công, đang nằm dựa vào ghế, bên cạnh tay còn đặt một ly nước.
Ban công của cậu và Chu Thần liền nhau, ở giữa chỉ cách một gian phòng đựng đồ nhỏ xíu xiu chỉ bằng một tấm cửa sổ, không có ban công.
“Em ra đây lúc nào?” Chu Hạo nhìn cậu hỏi.
Chu Thần lười biếng nói, không để lại cho anh trai chút mặt mũi nào: “Ra sớm hơn anh, hơn nữa em sắp ngủ rồi, lại bị tiếng nói chuyện của anh đánh thức.”
Chu Hạo: “...”
“Không phải anh gọi điện thoại cho chị của em đấy chứ?” Tuy là câu hỏi, có điều Chu Thần dùng ngữ khí khẳng định để hỏi.
Chu Hạo nhíu mày: “Câụ ấy không phải chị của em.”
“Chị ấy không phải chị của em thì ai mới là chị em, anh à?” Hiếm khi Chu Thần tươi cười với anh trai, đứng lên, về phòng, trước khi đóng cửa còn thò đầu ra, cười hì hì nói: “Anh rể, em ngủ trước đây, ngủ ngon nhé!”
Nói xong, trước gương mặt đen xì của Chu Hạo đóng cửa lại, kéo màn, ngăn cách phòng của mình với thế giới bên ngoài.
Tắt đèn xong, Chu Thần nằm trên giường. Cậu chưa ngủ, chỉ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm một mảnh đen xì phát ngốc.
Thật ra ngẫm lại thì Đường Á Nam nói không sai, cho dù cậu luôn cáu giận với Chu Hạo, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, từ nhỏ đến lớn, Chu Hạo đối xử với cậu thực sự rất tốt.
***
Cuối tháng 9 là đại hội thể thao, đối với học sinh lớp 12, đại hội thể thao chẳng liên quan gì với họ cho cam, tham dự là được, thắng thua không quan trọng.
Đám Chu Hạo hầu như đều đăng kí, Đường Á Nam nhàn rỗi đến phát chán, lúc lớp phó thể dục tới hỏi, cô cũng tiện tay đăng kí hai mục, nhảy cao với chạy ngắn 200m. Đại hội thể thao diễn ra trong vòng hai ngày, hai mục thi đấu của cô đều diễn ra trong ngày đầu tiên, buổi sáng nhảy xa, buổi chiều chạy nước rút.
Nửa giờ trước khi thi đấu nhảy cao, Đường Á Nam vẫn còn đi theo Chu Hạo, xem cậu thi đấu.
Chu Hạo báo danh chạy bền 1000m, cả lớp không ai tình nguyện đăng kí nên cậu đã báo danh.
Chu Hạo làm nóng người trong sân đấu, Đường Á Nam lẫn trong đám đông.
Phần lớn các bạn nữ bên cạnh đều hướng đến chỗ Chu Hạo, hầu như ai cũng đều kích động gọi tên cậu.
Chu Hạo ngoảnh mặt làm ngơ với việc này.
Thái độ lạnh như băng của cậu làm vài bạn nữ không vui.
Trong đó có một người tức giận nói: “Cũng không biết cậu ta là cái quái gì, chẳng qua là mặt đẹp một chút, thành tích cũng không tốt, cả ngày giữ vẻ mặt không để ý tới người khác, đúng là đáng ghét!” Quý Lâm ở bên cạnh nghe thấy, không nhịn được, đốp lại: “Đáng ghét mà cậu còn đến xem à? Không biết vừa rồi ai hô tên cậu ấy to như vậy ha.”
Bạn nữ không quen biết Quý Lâm, vừa nghe xong càng tức giận hơn: “Cậu là ai hả? Chúng tôi nói chuyện cậu dựa vào cái gì mà chen vào?”
Bạn nữ bên cạnh kéo quần áo bạn mình, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy hình như là bạn cùng lớp của Chu Hạo, tớ thường nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau...”
Bạn nữ lúc nãy nói chuyện không hé răng nữa, bĩu môi, kéo đồng bọn đi xa.
Đường Á Nam nhìn các cô đi đến bên kia, mới ôm cánh tay nói với Quý Lâm: “Tôi cũng chưa để ý, cậu để ý cái gì?”
“Sao có thể giống nhau? A Hạo là anh em của tôi, chị...” Quý Lâm dừng một lúc, vẻ mặt cười xấu xa ghé sát vào Đường Á Nam, nhỏ giọng nói: “Chị Nam, trước mắt chị đối với A Hạo còn là nhân vật “không thể miêu tả”, trước mắt công chúng chị không cần lộ diện đâu.” “Vậy hả.”
Đường Á Nam cười như không cười giật giật khóe môi, sau đó để tay trên môi làm thành một chiếc loa, hướng về khu chuẩn bị gọi Chu Hạo một tiếng.
Chu Hạo nghe thấy giọng nói của cô, ngẩng đầu. Cậu liếc mắt một cái làm các bạn nữ xung quanh Đường Á Nam đều kích động.
“Trời ạ, không phải là tớ đang nằm mơ chứ, vậy mà Chu Hạo phản ứng lại kìa.”
“Thật đấy, lần đầu tiên tớ thấy Chu Hạo không làm lơ người khác, vừa nãy ai gọi cậu ấy nhỉ?”
“Không biết.”
Đường Á Nam mặc kệ tiếng nghị luận, làm một động tác cố lên với Chu Hạo.
Ngay khi mọi người cho rằng Chu Hạo sẽ hờ hững quay đi, sau đó tiếp tục làm việc của mình, Chu Hạo lại nhìn chăm chú phương hướng của cô, nhẹ nhàng gật đầu.
Quý Lâm cho cô một ngón tay cái: “Chị Nam, toàn trường nhiều người như vậy, em phục chị rồi.” Đường Á Nam không trả lời.
Cô làm như vậy cũng không phải cố ý muốn chứng minh điều gì, chỉ là muốn cho bạn nữ vừa này mắng Chu Hạo biết, Chu Hạo của cô không phải người như lời cô ấy nói.