Ngày đại hội thể thao thứ hai, Đường Á Nam vừa đến trường là lập tức đi tìm Chu Hạo.
8 rưỡi mới bắt đầu thi đấu, hiện tại còn chưa đến 8 giờ, phần lớn bạn học đều ở lớp chưa ra ngoài.
Đường Á Nam vào lớp qua cửa sau, vừa ngồi xuống lập tức kéo ghế sát sang cạnh Chu Hạo.
Trên bàn Chu Hạo đang mở một quyển sách Ngữ văn, mở đến trang viết nội dung về Văn Ngôn mà mấy ngày trước giáo viên Ngữ văn dạy, mặt sách sạch sẽ, chưa viết một chữ nào.
Cậu giống như đang đọc, lại giống như không đọc.
Đường Á Nam thò sang nhìn thoáng qua, bĩu môi nói: “Hôm nay cuối cùng tớ cũng hiểu cái gì gọi là sự khinh bỉ của học sinh giỏi rồi.”
Chu Hạo cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Ừm, nói nghe thử xem nào.”
Đường Á Nam lôi quyển sách Ngữ văn trong ngăn bàn ra, lật đến trang giống cậu, bên trong biết chi chít từ ngữ ghi chép của cô. Cô chỉ vào sách nói: “Nhìn đi, đây là khác biệt đó.”
Chu Hạo nhìn thoáng qua sách của cô, bình luận: “Nghiêm túc đấy.”
Đường Á Nam than thở: “Aiz, không nghiêm túc sao được chứ, tớ đâu phải học sinh giỏi, không viết chữ nào cũng có thể nhớ rõ rành mạch lời giáo viên giảng trên lớp.”
Chu Hạo không nhịn được bật cười, sửa lời cô: “Chuyện này liên quan gì đến chuyện có phải học sinh giỏi hay không chứ.”
“Thế có liên quan với cái gì?” Đường Á Nam gấp sách lại, vô cùng nghiêm túc hỏi cậu.
Nếu là cách hay, cô nhất định phải học hỏi cậu cẩn thận mới được.
Chu Hạo im lặng vài giây, mở miệng: “Khả năng ghi nhớ.”
Đường Á Nam: “...”
Chân ghế phát ra một tiếng “kít” thật dài, Đường Á Nam kéo ghế ra cách cậu thật xa.
Chu Hạo nghiêng mặt hỏi: “Giận rồi à?” “Không!” Đường Á Nam phồng má lên, đúng kiểu rất tức giận.
Từ sau khi xác định quan hệ với cậu, cô phát hiện cậu càng ngày càng khác trước kia, hình tượng học sinh giỏi cao ngạo lạnh nhạt đã sụp đổ rồi thì thôi đi, bây giờ thì hay rồi, ngay cả trêu đùa cà khịa cô cũng học được rồi.
Không giận mới lạ!
Chu Hạo gấp sách lại, duỗi tay vào trong cặp sách, sau đó lấy ra một chiếc hộp giấy vuông vức ra, đặt lên trên bàn trước mặt cô.
Cái hộp nhỏ trông rất đẹp, còn có một chỗ tay cầm.
Đường Á Nam liếc một cái, vô vị: “Đừng tưởng tớ sẽ nghĩ bên trong là bánh kem, khẳng định cậu cố ý bỏ thứ gì vào trong trêu tớ.”
Chu Hạo nói: “Ăn đi.”
Đường Á Nam nghi hoặc, ngón tay khẽ động, lại rụt về: “Thật sự là bánh kem à?”
Chu Hạo gật đầu: “Tối qua mẹ tớ làm đấy.” Đường Á Nam vừa nghe nói là Lăng Thiến làm, lập tức không do dự nữa.
Mở hộp đóng gói ra, bên trong quả nhiên là một miếng bánh kem nhỏ vô cùng đẹp mắt, trên bánh kem có một lớp bơ thật dày, trên lớp bơ ấy còn thả vài lát trái cây, có dâu tây, xoài, thanh long, kiwi, đều là loại quả cô thích ăn.
Cô cầm bánh kem trong lòng bàn tay nhìn, mắt sáng lên, không nhịn được tán thưởng: “Mẹ cậu đỉnh thật đấy, làm cái bánh kem này bắt mắt quá.”
“Ngày thường ở nhà không có việc gì bà ấy chỉ thích bày vẽ mấy thứ này, nếu cậu muốn học, đợi lần sau bà ấy ở nhà thì nhờ bà ấy dạy cậu.”
Công việc của Lăng Thiến bận rộn, cả tuần có thể được nghỉ nửa ngày đã tốt lắm rồi, không phải Đường Á Nam không biết, cô lắc đầu: “Không cần đâu, tay của tớ đánh nhau tẩn người thì được, chứ mấy chuyện nữ công gia chánh như làm bánh kem này, không hợp với tớ đâu.” Cô lại nhìn một lúc, hỏi Chu Hạo: “Tớ thật sự có thể ăn à?”
Chu Hạo nói: “Ăn đi.”
“Nhưng mà tớ ăn sáng rồi.”Sáng nay trước khi đi học, cô đã uống một cốc sữa và ăn một bát cháo, nhưng đều là đồ lỏng, không no được.
“Ăn cái gì?” Chu Hạo hỏi.
Đường Á Nam có gì nói đó.
Chu Hạo ừ một tiếng, lại lặp lại lần nữa: “Ăn đi.” Ngừng một chút, lại bổ sung: “Cậu gầy quá.”
Đường Á Nam vừa định giơ tay, nghe cậu nói như vậy, bàn tay ngừng lại: “Tớ thật sự gầy lắm à?”
“Rất gầy.” Chu Hạo lấy dĩa trong tay cô sang, xé túi nhựa bên ngoài rồi nhét lại vào tay cô.
Đường Á Nam vui mừng nhận lấy, bắt đầu ăn.
Không thể không nói, tay nghề của Lăng Thiến thật sự rất đỉnh, bánh kem không ngọt cũng không ngấy, còn ngon hơn mấy quán bên ngoài.
Đang ăn, loa phát thanh ngoài phòng học bỗng vang lên mấy tiếng. Âm thanh chói tai khiến các bạn trong lớp giật nảy mình.
“Mịa nó, ai đấy!”
Có bạn nam khó chịu chửi lên.
Rất nhanh, trong loa phát thanh truyền ra giọng nói ...
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Cậu thích Lâm An An, tớ thích Tô Mạch, từ mặt nào đó mà nói, chúng ta là người cùng chiến tuyến. Cho nên tớ muốn thương lượng với cậu một chuyện, cậu theo đuổi Lâm An An, tớ theo đuổi Tô Mạch, chỉ cần một trong hai chúng ta thành công, người còn lại cũng dễ dàng thành công. Kết quả cùng thắng này, đối với cậu hay với tớ đều có lợi, có muốn thử không?”
“Tần Nguyệt Di, cậu dựa vào đâu mà cho rằng tớ sẽ đồng ý với cậu?”
“Chẳng lẽ cậu dám nói cậu không thích Lâm An An à?”
“Được thôi, tớ thừa nhận tớ thích Lâm An An. Lâm An An thẳng thắn đáng yêu, các bạn trong lớp mình hẳn là không ai không thích cậu ấy. Ngược lại là có một số người, tự cho là mình thành tích tốt, khinh thường các bạn thành tích kém, suốt ngày chỉ nghĩ xem làm thế nào để phá hoại tình cảm giữa anh em nhà người khác. Tần Nguyệt Di, cậu làm cán sự học tập lớp bốn khối 11, chẳng lẽ không biết trường học không cho phép học sinh yêu sớm à?” “Cậu...”
“Hai em đang làm gì đấy? Có biết phòng phát thanh không được tùy tiện ra vào không!”
***
Đến đây, âm thanh bỗng im bặt, lúc kết thúc cũng giống lúc bắt đầu, phát ra một âm thanh chói tai giọng nói.
Đường Á Nam nuốt nốt miếng bánh tỏng miệng xuống: “Giọng nói này là của bạn cùng bàn cũ của cậu đúng không?”
Cô đã gặp Thẩm Tinh vài lần, nhận ra được giọng của cậu ta, chẳng qua phát qua loa nên cô không chắc chắn lắm.
Chu Hạo gật đầu.
“Thế bọn họ nói Lâm An An với Tô Mạch, chắc là cô gái nhỏ và anh trai lần trước chúng mình nhìn thấy đúng không?”
Chu Hạo lại gật đầu.
Đường Á Nam yên lặng vài giây, bỗng kích động lên.
“Wow, bạn cùng bàn cũ của cậu giỏi thật đấy, lại dám nói mấy lời như vậy trước toàn trường, man thật, rất khí khái đàn ông.” Đường Á Nam giơ ngón tay cái. Cô vừa mới nói xong, Quý Lâm và Phạm Dật Hiền cũng vác vẻ mặt kinh ngạc chạy đến.
“Tớ không nghe lầm đấy chứ, Tiểu Tinh Tinh sao đấy, còn bạn nữ kia là ai, bọn họ làm gì trong phòng phát thanh đấy?”
Cậu chàng tuôn ra cả đống câu hỏi, Phạm Dật Hiền hơi ngoáy lỗ tai: “Cậu không thấy A Tinh gọi người ta là Tần Nguyệt Di à?”
“Ai là Tần Nguyệt Di?” Đường Á Nam tò mò hỏi.
“Tần Nguyệt Di đó.” Phạm Dật Hiền giải thích: “Cô bé học lớp bốn khối 11, tối gày hội chào mừng học sinh mới năm ngoái đã trình diễn một màn múa tuyệt đỉnh, từ đó về sau đã được xưng là hoa khôi của cả trường cấp ba mình đó, không biết ai phong hay cô nàng tự phong, tóm lại đi đến nơi nào tỉ lệ người quay đầu nhìn ngắm đều rất cao.”
Nói tới đây, cậu chàng chậc chậc than hai tiếng: “Không ngờ mà, thế mà Tần Nguyệt Di lại thích Tô Mạch, nhưng tớ lại thấy cô em gái kia của Tô Mạch, cô bé Lâm An An bọn họ vừa nói ấy, xinh đẹp hơn Tần Nguyệt Di nhiều.” Quý Lâm khó có khi lại tán đồng với lời cậu bạn thân nói: “Tớ cũng thấy thế, Tần Nguyệt Di vừa nhìn là...”
Cậu nhướng mày, ánh mắt liếc về bên phía Cố Vân ngồi, lại rời đi ngay: “Khối 11 vẫn là Lâm An An khá xinh, các em gái khác nhìn mấy lần là ngán rồi.”
Hai tên ngốc kia nói dông nói dài rồi lại bàn đến mấy em gái khóa dưới, Đường Á Nam chẳng hứng thú gì với chuyện lùm xùm của người khác, kinh ngạc một chút rồi thôi, cúi đầu tiếp tục ăn bánh kem.
***
Chuyện nháo nhào trong phòng phát thanh này chỉ nổi cồn cào trong một lớp khối 11 của nhân vật chính thôi, các lớp khác chỉ coi như nghe được chuyện cười, cười xong vui xong rồi, đại hội thể thao cũng bắt đầu, ai phải thi đấu thì vẫn đi thi.
Hôm nay Đường Á Nam không thi đấu, cả ngày đều ở cùng một chỗ với Chu Hạo, cậu nhìn cái gì cô liền nhìn cái đó. Giữa trận có một lúc hai người đều không muốn xem thi đấu nữa, trốn trên sân thượng tầng 6 trong tòa nhà thí nghiệm cách vách hóng gió.
Nơi này hầu như không có học sinh tới, Đường Á Nam nhớ tới chuyện hồi sáng, nghĩ ra các kiểu trả thù Chu Hạo.
Lúc thì xoa nắn mặt cậu, lúc lại túm tóc của cậu, sau còn cố ý làm nũng chơi xấu, nói mệt không đứng nổi, muốn Chu Hạo ôm cô.
Chu Hạo bế cô ngồi lên bờ tường cao đến ngang eo trên sân thượng, Đường Á Nam ngổi quay lưng lại với sân thể dục, phía sau là rào chắn, cô không lo bị ngã xuống, huống chi còn có Chu Hạo ở cạnh bảo vệ cô.
Đường Á Nam ngồi cũng cao gần bằng Chu Hạo đnag đứng, cô vòng tay ôm lấy cổ cậu, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn người trước mặt.
Chu Hạo bị cô nhìn khiến hơi mất tự nhiên, quay đầu đi: “Đừng nhìn nữa.” Đường Á Nam lại quay đầu cậu lại: “Đừng tránh mà, cậu đẹp như vậy, không cho tớ nhìn lắm phí lắm đó.”
Chu Hạo không còn cách nào, chỉ phải đối diện với cô: “Cũng đâu xấu đi được, sao lại lãng phí.”
“...” Đường Á Nam nghẹn lại, sau khi hồi hồn thì hơi chun mũi, xoa nắn mặt cậu: “Chu Hạo, tớ phát hiện cậu thật sự càng ngày càng không biết xấu hổ, mấy lời như này mà cậu cũng thốt ra được.”
“Lời nào?”
Đường Á Nam học theo giọng điệu của cậu: “Cũng đâu xấu đi được, sao lại lãng phí. Cậu không cảm thấy cậu rất tự luyến à?”
Chu Hạo lắc đầu: “Tớ nói thật còn gì.”
Đường Á Nam lại nghẹn lại, không còn gì để nói.
Một lát sau, cô gọi cậu: “Chu Hạo.”
Chu Hạo đáp một tiếng.
Đường Á Nam nói: “Chuyện hôm nay, nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?” Chu Hạo nghĩ nghĩ: “Tô Mạch?”
Đường Á Nam gật đầu, cô không nhớ tên em trai khóa dưới kia đâu.
Chu Hạo nói: “Chẳng làm gì cả.”
“Vì sao?” Đường Á Nam tò mò: “Chẳng lẽ cậu không xả giận giúp Lâm An An à? Cái người họ Tần kia nghĩ ra cách xấu xa như vậy để phá cô bé đó.”
“Sẽ không.” Chu Hạo tạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Nếu xả giận mà cậu nói chỉ đơn giản là đến mắng cô ta một trận, hoặc vì vậy mà tìm cô ta bắt giải thích, vậy thì tớ sẽ không đi, nếu không khiến đau khổ được thì đừng làm.”
“Vậy...”
Đường Á Nam chưa nghĩ ra nên hỏi thế nào, chỉ nghe Chu Hạo lại nói: “Nếu tớ là Tô Mạch, tớ tuyệt đối sẽ không để Tần Nguyệt Di ở lại trường này nữa.”
“Vì sao?”
“Cô ta không đi, sau này ở trong trường, cho dù là ai trông thấy cô ta hoặc là Lâm An An, đều sẽ chỉ trỏ ở sau lưng, như vậy sẽ khiến mọi người nhớ mãi chuyện hôm nay này, mà Lâm An An, mãi đến khi tốt nghiệp đều sẽ trở thành đề tài cho người khác bàn tán lúc nhàn rỗi.” Hình như Đường Á Nam hiểu rồi: “Không nỡ à?”
Chu Hạo im lặng chịu đựng, đột nhiên nghiêm túc: “Tớ sẽ nhớ chuyện của Cố Vân, tớ không nói với cậu ta, là vì tớ không muốn tạo đề tài cho người khác nói ra nói vào, nhưng mà cậu yên tâm, tớ sẽ không để cho người khác bắt nạt cậu trắng trợn đâu.”
“...”
Đề tài của cậu xoay chuyển quá nhanh, Đường Á Nam nhất thời không theo kịp.
Đợi đến lúc hiểu rồi, cô cười nói: “Tớ sẽ không bị người khác bắt nạt đâu.”
Chu Hạo nhìn cô, giọng điệu lại khôi phục nguyên dạng: “Thế người tối qua nói ấm ức là ai thế?”
Đường Á Nam quay đầu, kiên quyết không thừa nhận: “Dù sao cũng không phải tớ.”
Vừa dứt lời, dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng huýt sáo.
Ngay sau đó, là một giọng nói hùng hồn khí thế của một thầy giáo: “Hai bạn trên tầng, lập tức xuống dưới, không được lên trên sân thượng không biết à?” Đường Á Nam hoảng sợ, vội vàng nhảy xuống, kéo cánh tay Chu Hạo, nhanh chóng chạy ra bên ngoài: “Toang rồi, bị phát hiện rồi, chạy mau, nếu không lát nữa có giáo viên đi lên bắt chúng ta đấy!”
Bọn họ chạy rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã biến mất từ cửa cầu thang.