Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 23



Edit: Yomost

Beta: Cyane

Cửa vừa mở ra là không ngăn được những người đàn ông mạnh mẽ này, Văn Trạch Lệ ôm hoa nhanh chân đi vào, những người đàn ông còn lại ngoài cửa nối gót ồn ào vào theo. Đoàn phù rể có không ít người ánh mắt như có như không nhìn về phía Trần Y dịu dàng xinh đẹp đi đầu.

Cả người sườn xám màu hồng nhạt này tựa như gió xuân thổi qua trái tim của không ít đàn ông, ở trong lòng khua lên một tia gợn sóng.

Trần Y lôi kéo đám người Thường Tuyết tránh ra nhường đường, đứng phía bên phải.

Văn Trạch Tân đè cửa lại, đứng ở bên trái, thân hình cao lớn. Hôm nay anh chỉ là đoàn phù rể, áo sơ mi trắng và quần dài, cổ áo hơi mở. Cặp mắt đào hoa đi qua đám người trước mặt, rơi vào trên mặt người phụ nữ ở đối diện kia.

Đoàn phù rể và phù dâu gây rối hò hét ầm ĩ, khắp nơi đều là vẻ mặt vui mừng.

Thường Tuyết mấy lần phát hiện ánh mắt của người đàn ông đối diện nhìn qua, cô ấy chần chừ muốn nói với Trần Y, thế nhưng ngẫu nhiên nhìn lại, lại phát hiện Văn Trạch Tân đã cúi đầu vừa nói vừa cười với người khác.

Như có như không.

Chẳng qua dáng dấp của Văn Trạch Tân thật tuấn tú, cũng ngang ngửa Tiêu Nhiên.

Thường Tuyết thấp giọng nói với Trần Y: “Cậu nói xem, công tử lông bông của tứ đại gia tộc này đều đẹp mắt như vậy, cũng khó trách không ít thế gia tiểu thư chỉ muốn gả cho họ.”

Cô ấy đây là có cảm giác mà biểu đạt ra, nói về đám người Lam Thấm và Lâm Tiêu Sanh.

Trần Y cúi đầu cười: “Ừm, đúng thế.”

Dáng dấp đẹp mắt lại có tiền với quyền, địa vị lại cao, lại đều không phải là con tôm mềm, tất nhiên người người sẽ tranh nhau cướp đoạt làm đối tượng thông gia. Thường Tuyết thở dài: “Cũng may Nhiếp Tư là người tốt.”

Trần Y lại cười một tiếng.

Nhiếp Tư cũng là công tử của tứ đại gia tộc mà.

Văn Trạch Lệ cuối cùng cũng ôm được người đẹp về, Trần Y với Thường Tuyết trong tay ôm ô đỏ cùng với xách theo giỏ đỏ đi theo sau lưng Văn Trạch Lệ xuống cầu thang.

Tiếng vọng trong cầu thang đều là tiếng bước chân.

Phía sau, tiếng cười nói của đám đàn ông truyền đến, giọng nói của Văn Trạch Tân trầm thấp từ tính, thỉnh thoảng chen vào hai câu, rất là êm tai. Nhất thời Trần Y có chút hoảng hốt.

Giống như hồi đó đi học, đi xuống tầng học tiết thể dục, bọn anh ở phía sau nói chêm vào chọc cười, các cô ở phía trước nói về mỹ phẩm dưỡng da rồi nói về theo đuổi thần tượng, cũng có đứa con gái vừa làm bộ nói chuyện phiếm vừa chú ý động tĩnh phía sau.

Hồi đó, cô cũng như vậy.

Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng ở một khắc này vậy thì tốt, không có những chuyện phía sau này. Trần Y cúi đầu nhìn giỏ đỏ, Thường Tuyết ở bên cạnh cô nói: “Ha ha, mình nhớ tới trước kia lúc đi học.”

Trần Y ngẩng đầu nhìn Thường Tuyết, đáy mắt hàm chứa ý cười, quả nhiên không phải một mình cô có ý nghĩ này.

Phía sau, tiếng cười của đám đàn ông dừng lại, chỉ còn lại vẻ tựa như cười mà không phải cười nơi đáy mắt, sau đó ánh mắt rơi vào người phụ nữ mặc sườn xám màu hồng nhạt trong ngực ôm giỏ đỏ phía trước.

Bởi vì cách không xa, tóc cô cuộn lại, lộ ra cái cổ trắng nõn. Văn Trạch Tân rủ mắt, đáy mắt tầng tầng gợn sóng. Đến tầng một, Tiêu Nhiên tiến lên nhận ô đỏ trong lòng Thường Tuyết, đi ra ngoài mở ra đưa cô dâu lên xe.

Phù dâu đi theo xe chú rể, vì vậy Trần Y lên ghế lái phụ.

Phù rể lái xe, thế là Tiêu Nhiên lên ghế lái.

Xe dẫn đầu lái đi.

Sau khi Văn Trạch Tân nhìn xe kia đi, anh túm lấy cổ áo, đi về phía chiếc xe Aston Martin phía sau, ngồi vào ghế lái. Cố Trình còn có Nhiếp Tư cũng lên xe.

Xe khởi động, đi theo xe trước mặt.

*

Tiệc cưới buổi tối cực kỳ náo nhiệt, Văn Trạch Lệ là chú rể cùng với một đám anh em vô cùng có năng lực ồn ào, nhất là bọn người Chu Dương, Hứa Điện và Giang Úc ở Lê thành. Bởi vì bọn họ không đi nghênh đón cô dâu mà đến thẳng đại sảnh tiệc rượu, một đám công tử lông bông của giới thế gia hai địa phương cùng ở một chỗ thật là vô cùng đáng chú ý.

Mỗi người đều có phong cách của mình, cả đám đều vô cùng tuấn tú.

Trần Y và Thường Tuyết không vào tham gia góp vui, đứng cách đó không xa ở bên cạnh mẹ của hai nhà họ Văn và Thẩm. Lâm Tiếu Nhi vòng qua đây, thấp giọng nói: “Cả ngày hôm nay con với Trạch Tân đều không nói lời nào à?”

Trần Y dừng lại, cô thấp giọng nói: “Không tìm được cơ hội nói ạ.”

Lâm Tiếu Nhi nhìn Trần Y: “Không phải không tìm được cơ hội nói, mà là nó không nói chuyện với con.”

Trần Y cười cười: “Như vậy rất tốt.”

“…”

Lâm Tiếu Nhi vỗ tay Trần Y, luôn cảm thấy cô phải chịu uất ức rồi. Sau lưng, Văn Trạch Tân bưng ly rượu nói chuyện với chú nhỏ nhà họ Văn nghe thấy được lời này, đầu ngón tay anh dừng lại, đuôi lông mày hơi nhíu lại.

Chú nhỏ nhà họ Văn cũng nhíu mày, nhìn mấy người phụ nữ đằng sau. Người phụ nữ nhìn thấy trước hết là Trần Y trong trang phục phù dâu, anh ta thu tầm mắt lại, nhìn về phía cháu trai trước mặt.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Chú ấy nhẹ giọng hỏi.

Văn Trạch Tân tay đút trong túi, khẽ động ly rượu: “Không có gì, vợ chồng cãi nhau, ầm ĩ ở riêng.”

Chú nhỏ nhà họ Văn: “Con nói lời này giống như con là người ngoài cuộc vậy.”

Văn Trạch Tân ngửa đầu uống hết một ly rượu mạnh, thản nhiên nói: “Cô ấy xem bản thân mình là người ngoài cuộc, vậy con cũng là người ngoài cuộc.”

Chú nhỏ nhà họ Văn híp mắt, nhìn cháu trai trước mặt, cười thành tiếng: “Sợ là thân bất do kỷ* thôi.”

(*Thân bất do kỷ: thân không do tự mình làm chủ, không có tự do được làm theo ý muốn của mình.)

Văn Trạch Tân trầm mặc nhìn chú nhỏ.

Mấy giây sau, anh nhẹ nhàng cười, ngược lại lấy rượu trong tay chú nhỏ đi: “Chú uống ít một chút.”

Chú nhỏ nhà họ Văn: “…”

Được.

Ngầm trêu chọc chú ấy uống nhiều quá rồi.

Kết thúc tiệc cưới, đoàn phù rể và phù dâu đi cùng Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền về phòng tân hôn. Một đám người đông đúc, Thường Tuyết lại đột nhiên kéo Trần Y, nói: “Ơ, sao không thấy Văn Trạch Tân? Có phải uống say rồi không?”

Trên tiệc cưới, đoàn phù rể đều ầm ĩ cùng một chỗ, toàn bộ quá trình mức độ Văn Trạch Tân tham gia không cao, anh chủ yếu là ở cùng chú nhỏ hoặc là đi xã giao.

Rượu uống cũng nhiều, nhiều lần Thường Tuyết nhìn thấy Văn Trạch Tân cúi người, cười nói nói chuyện với người khác, trong tay bưng rượu mạnh, mà trên một bàn kia chủ yếu đều là ông chủ lớn.

Nói đến tên tuổi, tên nào tên ấy đều rất vang dội.

Cố Trình nghe được câu hỏi của Thường Tuyết, anh ta cười nói: “Cậu ấy không say, đang làm việc đấy. Tiệc cưới cũng là nền tảng tài nguyên, thừa cơ hội này có thể quyết định một số việc với người khác.”

Thường Tuyết đi theo Thẩm Tuyền nhiều năm, hiểu ngay lập tức.

Cô ấy “Ồ” một tiếng: “Đúng, nhị thiếu giỏi quá.”

Cố Trình khẽ cười, ánh mắt quét về phía Trần Y.

Trần Y khẽ mỉm cười với anh ta, Cố Trình cũng cười, lập tức thu tầm mắt lại.

Trần Y cũng là sau khi cưới mới biết được đại khái Văn Trạch Tân bề bộn việc gì, trước khi kết hôn người đàn ông này phong hoa tuyết nguyệt, ở giới thế gia là lãng tử có tiếng.

Cô hồi thần lại, chuyên tâm vào trên người Thẩm Tuyền. Hôm nay Thẩm Tuyền rất xinh đẹp cũng rất hạnh phúc, cô ấy đạt được điều mình mong muốn, một người đàn ông yêu cô ấy như sinh mệnh.

Thẩm Tuyền cũng cần phải có niềm hạnh phúc như vậy, những người gièm pha cô ấy kia đều mở to hai mắt mà nhìn thử đi.

Tham gia một cuộc hôn lễ, lại là phù dâu, cuối cùng còn náo loạn động phòng. Sau khi kết thúc, sắc trời sắp sáng, Trần Y trở lại chung cư, nằm trên ghế sô pha liền trực tiếp ngủ thiếp đi.

*

Tầng cao nhất của tiệc cưới, lúc này khói thuốc lượn lờ, mở bốn bàn đánh bài. Nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc đồng phục sườn xám qua lại giữa các bàn đánh bài. Một  chiếc bàn kia kê ở trong góc, Văn Trạch Tân rút khăn tay lau giọt nước trong tay, sau đó ngồi xuống, ba người nữ nhân viên phục vụ mặc sườn xám chậm rãi đi tới ngồi xuống cái bàn khác sát bên cái bàn mà ba người đàn ông đang ngồi.

Ba người đàn ông kia trầm mặc nhìn người phụ nữ bên cạnh người, sau đó im lặng không lên tiếng thu hồi tầm mắt, không cự tuyệt.

Âm thanh mạt chược chuyển động ở đáy bàn.

Mạt chược đổ lên bàn, có nhân viên phục vụ lại tới rót rượu. Văn Trạch Tân vẫy trợ lý Giang tới, trợ lý Giang hơi khom lưng, giọng anh trầm thấp nói: “Ba bàn khác bảo bọn họ kiềm chế một chút.”

Trợ lý Giang: “Vâng.”

Văn Trạch Tân bưng chén rượu lên uống một ngụm, cười nói với bọn họ: “Chúng ta bắt đầu thôi.”

Ba người bọn họ cười cười, bài trên bàn bắt đầu chuyển động. Chân dài Văn Trạch Tân vắt chéo, nhận thuốc lá do một phụ nữ mặc sườn xám bên cạnh đưa tới, gõ vào trong cái gạt tàn.

Anh cầm bài, hút thuốc, lúc cụp mắt đều rất tuấn tú.

Anh im lặng không lên tiếng nhìn bài trên mặt bàn, bắt đầu ăn bài, đưa bài, thắng nhỏ, thua lớn, đánh đến mức mặt không biến sắc. Người đàn ông đối diện lại thắng, anh ta cười nói: “Trạch Tân, tối nay vận may của cậu không quá tốt nhỉ.”

Văn Trạch Tân ngước đôi mắt lên, mỉm cười: “Không tốt được như ngài.”

Hai người đàn ông còn lại liếc nhau, lập tức cười ha ha: “Trạch Tân, tôi nói cho cậu nghe, thua tiền thì không sợ, thua còn phải uống rượu.”

Văn Trạch Tân cười nói: “Vậy à? Tôi không sợ thua tiền, chỉ sợ không có rượu để uống.”

“Ha ha ha, được.”

Bàn đánh bài tiếp tục, tiếng cười nói cũng tiếp tục. Hết trận này đến trận khác, tiền đưa rượu đút, nghỉ ngơi giữa hiệp. Văn Trạch Tân đứng dậy, giật cổ áo, đẩy cửa ra đi vào trong phòng VIP.

Trong phòng VIP nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, ghế sô pha dài mảnh cũng có chút vắng vẻ, anh ngồi xuống, cơ thể dựa về sau, tay đút trong túi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi mười mấy phút.

Cửa bị đẩy ra.

Người đàn ông mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn lại. Là một nữ nhân viên phục vụ mở sai cửa, cô ta nhìn thấy Văn Trạch Tân thì có chút bối rối, lập tức há mồm. Đôi mắt Văn Trạch Tân trầm xuống, đầu ngón tay thon dài đặt bên môi: “Suỵt.”

Nữ nhân viên phục vụ kia lập tức ngậm miệng, bối rối gật đầu, lùi lại hai bước, im lặng lui ra ngoài.

Hàm dưới Văn Trạch Tân căng cứng, thu tầm mắt lại, không kiên nhẫn nhắm mắt lại lần nữa.

Lúc này.

Điện thoại trong bóng tối sáng lên mấy lần.

Anh đi tìm điện thoại, mùi rượu quấn lấy trong hơi thở. Anh ấn mở màn hình, mở mắt nhìn. Trong video, ngoại trừ Trần Y thì vẫn là Trần Y, còn có không ít ảnh chụp.

Cô mặc sườn xám màu hồng, hoặc là cười hoặc là đang trốn.

Cố Trình: [Chúng tôi bên này sắp kết thúc rồi, cậu đâu rồi?]

Cố Trình: [Biết ơn tôi đi, còn lén lút quay video với ảnh chụp của vợ cậu, cậu nói đi, cậu có muốn hay không?]

Văn Trạch Tân: [Cậu nói muốn là chỉ loại kia?]

Cố Trình: [Đù.]

Đầu ngón tay trượt lên trên, lại trở lại những bức ảnh chụp và video kia, mặt mày kia của cô khi nhận tiền mừng đều cười cong lên. Văn Trạch Tân híp mắt, nhìn một chút…

Sắc trời sắp sáng.

Ăn sáng cùng với mấy người bọn họ xong, Trợ lý Giang nhanh chóng lái xe tới, mở cửa xe cho anh. Văn Trạch Tân khom lưng lên xe, cởi cà vạt xuống ném ở một bên, sau đó ho khan vài tiếng. Trợ lý Giang trở lại ghế lái, sau khi nghe thấy thì hỏi: “Sếp không thoải mái sao?”

Văn Trạch Tân bóp cổ họng: “Không có, lái xe.”

“Vâng.” Trợ lý Giang nhanh chóng nổ máy xe, lái về khách sạn. Văn Trạch Tân sau đó lại ho khan vài tiếng, trợ lý Giang nhíu lông mày, nhìn anh đóng sầm cửa xe, nhanh chóng xuống xe theo.

Đi vào thang máy, Văn Trạch Tân dựa vào tường, trợ lý Giang cố gắng chen lấn tiến đến, người đàn ông lạnh lùng nhìn: “Làm gì vậy?”

Trợ lý Giang nhìn, thấp giọng nói: “Sếp, tôi gọi bác sĩ Lương đến khám thử cho anh nhé.”

“Không cần thiết.”

Thang máy đến, chân dài Văn Trạch Tân bước ra. Trợ lý Giang đuổi theo ra ngoài, Văn Trạch Tân đột nhiên vịn vào bàn, ho khan vài tiếng, anh cởi bỏ áo sơ mi đi về phía phòng tắm.

Trợ lý Giang chạy tới, ấn cửa: “Nếu không thì tôi gọi phu nhân tới nhé.”

Người đàn ông chống đỡ đứng người dậy, quay đầu nhìn anh ta, lạnh lùng, mang theo cảm giác bức bách, “Tôi nói không cần, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy.”

Trợ lý Giang: “…”

Được thôi.

Ầm.

Cửa phòng tắm đóng lại.

Trợ lý Giang đứng nguyên tại chỗ một hồi, anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho bác sĩ Lương là bác sĩ gia đình của nhà họ Văn, bảo ông ấy đến một chuyến, tạm thời không muốn những người khác biết.  

Hai giờ sau.

Vừa đúng tám giờ sáng, người nên đi làm đều chuẩn bị đi làm, Văn Trạch Tân đổ bệnh.

*

Ngày hôm sau, hơn hai giờ chiều Trần Y mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại cả người toàn mùi rượu và thuốc lá, cô cầm áo ngủ đi tắm, sau khi ra ngoài mới xuống bếp làm chút gì đó để ăn.

Vừa ăn cơm trưa, cô cũng không rảnh rỗi, lật tài liệu xem cùng đồng nghiệp công ty liên tục. Lúc này điện thoại vang lên một âm thanh “Ting ting”, cô ấn mở xem.

Trợ lý Giang: [Phu nhân.]

Trần Y sững sờ, soạn tin nhắn.

Trần Y: [Sao vậy?]

Gửi đi một lúc lâu, trợ lý Giang ở bên kia vẫn không trả lời. Thời gian trôi qua Trần Y cũng vứt vấn đề này ra sau đầu, tối hôm đó Trần Y còn đến văn phòng tăng ca nữa.

Tổ này của Thẩm Lệ Thâm vừa tiếp nhận hai hạng mục, có một hạng mục thì là hạng mục của tập đoàn Triệu thị, một nhóm người mở họp đến gần 12:30. Về đến nhà Trần Y vừa nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, sau đó lại đột nhiên nhớ chuyện ban ngày trợ lý Giang gửi tin nhắn cho cô, thế là bấm gọi điện thoại cho trợ lý Giang.

Đáng tiếc, đầu bên kia không ai nhận, Trần Y dừng một chút, sau đó để điện thoại di động xuống nghỉ ngơi.

Hai ngày sau đó đều bề bộn nhiều việc, tối hôm đó Trần Y còn đang ở văn phòng thì nhận được Wechat của Trần Ương.

Trần Ương: [Chị, chị có rảnh không? Tới đón bọn em đi. Em và thím, tối nay giới thế gia có một phu nhân mở buổi thưởng thức, em lái xe đưa thím đến nhưng không cẩn thận uống hơi nhiều rượu.]

Trần Y nhìn thấy tin tức của Liêu Tịch, hơi sửng sốt, cô cầm điện thoại di động lên đứng dậy, đi ra văn phòng, sau đó đi đến khu vực nghỉ ngơi gọi điện. Trần Ương ở đầu bên kia nói nhỏ, nói cũng nói không rõ lắm.

Nhất thời sắc mặt Trần Y tối sầm lại.

Cô cắn răng: “Mọi người ở nguyên tại chỗ, đừng di chuyển, gửi địa chỉ cho chị.”

“À, được, em gửi.”

Chỉ chốc lát sau địa chỉ của một câu lạc bộ được gửi tới, Trần Y liếc nhìn, nhận ra nơi này, ở ngay bên kia Quốc Mậu. Cô cất điện thoại, quay người đi ra, xin Thẩm Lệ Thâm nghỉ phép, sau đó xuống tầng B1 lái xe, đi tới chỗ câu lạc bộ kia.

Ngày Thẩm Tuyền tái hôn, cả con đường đều vui mừng hớn hở, trải qua hai ngày chỉnh sửa, con đường này lại phục diện mạo trước kia. Ngày đó biển người chen chúc khắp chốn vui mừng chỉ dừng lại ở ngày hôm đó, dường như chỉ là một trận pháo hoa chói lọi, mộng ảo đến tột cùng.

Khu vực này vào giờ này vẫn có không ít xe, bên Quốc Mậu này vẫn luôn ở tình trạng kẹt xe, Trần Y đổi một con đường khác, miễn cưỡng loại bỏ tình trạng kẹt xe.  

Cô lái thẳng đến chỗ câu lạc bộ kia, tầng sáu có một câu lạc bộ tư nhân.

Trần Y báo tên, rất nhanh đã có thể đi vào. Thang máy đến tầng sáu, Trần Y đi ra ngoài, ngoài cửa hai bên có nhân viên phục vụ, các cô ấy cười kéo cửa ra cho Trần Y.

Liếc mắt có thể thấy được trong phòng trang trí xa hoa, Trần Y từng nhìn thấy vòng bạn bè của Liêu Tịch, những người phu nhân thế gia kia thì thích tìm chỗ như vậy uống trà nói chuyện phiếm, cũng thường xuyên ganh đua so sánh. Trần Y nghĩ tới đây, quyết định sau này bảo Liêu Tịch ít tham gia những buổi gặp này. Cô vốn cho rằng khiến Liêu Tịch vui vẻ là tốt rồi, không, chuyện đó không nhất định là tốt. Chuyện tốt thật sự là nên kết thân với hai hoặc ba người bạn tốt, qua lại với các bà ấy là được rồi, không cần thiết tham gia các buổi gặp gỡ này.

Trần Y mấp máy đi vào, vòng qua một cái bình phong, liền nhìn thấy Trần Ương dựa trên ghế sô pha, bên cạnh còn có vài thiên kim thế gia trẻ tuổi.

Trong đó có một người chính là Lâm Tiêu Sanh.

Nhưng mà không nhìn thấy Liêu Tịch, Trần Y nhíu lông mày, cô hỏi Lâm Tiêu Sanh: “Mẹ chị đâu?”

Lâm Tiêu Sanh hai chân vắt chéo, dựa vào ghế sô pha, nghe thấy câu hỏi này, đột nhiên cười lên, mấy người bạn tốt của cô ta ở bên cạnh cười theo. Trần Y có hơi khó hiểu.

Cô gọi: “Trần Ương.”

Trần Ương vẫn nằm sấp, không trả lời cô, trong không khí mơ hồ có mùi rượu. Trần Y híp mắt, Trần Ương lăn lộn cùng một chỗ với đám người Lâm Tiêu Sanh này từ lúc nào vậy? Cô cũng lười phải suy nghĩ nhiều như vậy, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Liêu Tịch.

Nghe được tiếng chuông rồi đi tìm thì tốt hơn, tầng sáu này chỉ một chỗ như vậy, nếu như ở trong phòng khác, nhất định có thể nghe được. Rất nhanh, đầu bên kia nhận, giọng nói của Liêu Tịch truyền đến: “Trần Y?”

“Me, mẹ đang ở đâu vậy?”

Liêu Tịch dừng lại: “Mẹ vừa mới về đến nhà.”

“Con đi tìm mẹ hả”

Trần Y siết chặt điện thoại, cô nhìn về đám người trên ghế sô pha phía trước, bao gồm cả Trần Ương nằm sấp không lên tiếng, ngủ như chết kia, cô nói: “Vâng, con đến câu lạc bộ bên Sơn Thủy Thành này tìm mẹ.”

“Hả? Tối nay mẹ đến nhà họ Cố chứ không có đi Sơn Thủy Thành, sao vậy?”

Sao vậy…

Trần Y phản ứng kịp là mình bị Trần Ương đùa bỡn, hoặc là chính là Lâm Tiêu Sanh chuốc say Trần Ương rồi dùng điện thoại của Trần Ương gài bẫy cô. Trần Y lập tức xoay người rời đi.

Lâm Tiêu Sanh lúc này mới đột nhiên lên tiếng, cười nói: “Chị dâu, chị mặc kệ Trần Ương luôn à?”

“Tùy cô xử lý.” Trần Y mặt lạnh nói xong, nhanh chân đi tới cửa. Ai biết bên kia có hai người đàn ông cao lớn mặc đồng phục màu đen vòng qua bình phong đi vào, lập tức ngăn Trần Y lại.

Trần Y sửng sốt, cô quay người lại nhìn về phía Lâm Tiêu Sanh: “Cô có ý gì?”

Lâm Tiêu Sanh nói: “Chị dâu, em chỉ là muốn tìm chị tâm sự, uống vài chén rượu, nói ít chuyện với chị thôi mà.”

“Tôi và cô không có gì để nói hết.”

“Có, em muốn biết, chị và Trạch Tân hiện tại thế nào rồi?” Lâm Tiêu Sanh nâng cằm lên, chớp mắt nói.

Trần Y nhìn dáng vẻ lúc này của Lâm Tiêu Sanh, đột nhiên ký ức trước đó đều hiện ra, cô cười lạnh nói: “Tôi và anh ấy thế nào, cô nên đến hỏi anh ấy thì hơn.”

Lâm Tiêu Sanh khẽ mỉm cười nói: “Em thì muốn tâm sự với chị thôi, thật sự không có ý khác, sao chị không cổ vũ chứ? Lúc đó chị tìm chúng em đến nhà, không phải chị cũng gài bẫy chúng em sao?”

“Cuối cùng chúng em thật sự rất thảm hại khi bị đuổi ra ngoài đấy.” Lâm Tiêu Sanh nói, sắc mặt bắt đầu trở nên lạnh đi, cô ta đột nhiên chỉ vào Trần Y: “Nhà họ Trần mấy người không có năng lực gì cả, nhìn xem cái thứ hèn nhát như bố cô kìa, giao toàn bộ Trần thị cho Trạch Tân mới có thể vực dậy. Không có Trạch Tân thì nhà các cô tính là gì, đã không có thực lực thì cũng đừng gắng gượng chen vào giới thế gia.”

Sắc mặt Trần Y thay đổi, mặt lạnh nhìn Lâm Tiêu Sanh: “Nhà họ Lâm các cô có năng lực, cô cũng đừng suốt ngày nghĩ đến làm kẻ thứ ba chứ, tôi nói cô một câu cô lại cảm thấy mất mặt.”

Sắc mặt Lâm Tiêu Sanh trở nên càng khó coi hơn.

Nhà họ Trần dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì? Dựa vào cái may mắn này sao? Dựa vào gương mặt này của Trần Y à?

Đột nhiên cô ta lại cười, thâm trầm nói: “À, trong hôn lễ ngày hôm qua, rất nhiều người đều thấy được, cô và Trạch Tân không hề nói chuyện với nhau câu nào. Em muốn hỏi thử chị dâu, chị lấy khí thế ở đâu ra mà nói chuyện với em như thế vậy?”

Cô ta vò đã mẻ thì không sợ rơi.

Trần Y mím chặt môi, lười phản ứng lại. Cô xoay người muốn đi, thế nhưng hai người đàn ông kia lại chặn trước mặt cô lần nữa. Trần Y cắn răng, không dám xông vào, cô cẩn thận bấm điện thoại di động.

Ai ngờ, một trong hai người đàn ông trước mặt lại đánh rơi điện thoại trong tay cô.

Trần Y lật mặt điện thoại trên mặt đất ra, xoay người lại nhìn Lâm Tiêu Sanh, cô lạnh lùng nói: “Lâm Tiêu Sanh, tôi khuyên cô thả tôi đi, Văn Trạch Tân không phải người dễ trêu đâu.”

“Chị dâu, chị lo lắng quá rồi, em chỉ là mời chị uống chén rượu thôi mà, là chị không chịu giúp đỡ em mà, nếu như ngoan ngoãn ngồi xuống thì không có nhiều chuyện như vậy rồi. Hơn nữa…” Lâm Tiêu Sanh mỉm cười: “Chị đề cập đến Trạch Tân làm gì chứ, tình hình bây giờ của chị như thế nào chị còn không biết à? Trạch Tân có thể tới cứu chị chắc?”

Trong mắt cô ta đều là vẻ khinh miệt.

Từ chỗ Trần Ương biết được giữa bọn họ vốn không có tình cảm, hôn lễ lần này lại không nói mấy câu, Lâm Tiêu Sanh vô cùng phấn khích. Trần Y bị một người phụ nữ khác đứng lên đẩy tới chỗ Lâm Tiêu Sanh, bị ép ngồi xuống.

Trần Y lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu Sanh.

Lâm Tiêu Sanh cười đứng dậy, rót rượu cho cô: “Uống hai ly nhé, chị dâu, không chết người được đâu. Chị xem, Trần Ương cũng uống với chúng em không ít, chị chắc sẽ không cảm thấy mình cao quý hơn cô ta bao nhiêu chứ…”

*

Tầng cao nhất ở khách sạn.

Trong phòng có mùi thuốc nhà nhạt, trên giường lớn, người đàn ông mặc áo sơ mi đen với quần dài, tóc có hơi chút lộn xộn, bị sốt cộng thêm ngủ không đủ giấc còn có xuất huyết dạ dày dẫn đến sắc mặt anh tái nhợt, cặp mắt đào hoa khép chặt lại, đường nét kiên cường.

Trên mu bàn tay đang truyền nước, gân xanh hơi nhô lên.

Lúc này cửa thang máy mở ra lần nữa, trợ lý Giang mặc âu phục giày da đi tới, bước chân có chút vội vàng, cũng khiến Văn Trạch Tân tỉnh giấc. Anh mở mắt, bên trong cặp mắt đào hoa có vẻ không kiên nhẫn và mệt mỏi.

“Gì vậy?”

Trợ lý Giang không dám nhìn vào mắt anh, nhưng vừa nhớ đến lời nói hôm qua của bác sĩ Lương. Lần này Văn Trạch Tân bị bệnh rất có thể là vì phu nhân, sau khi sếp và phu nhân ở riêng thì anh vẫn ráng chống đỡ, mãi đến ngày đó đột nhiên mới bị bệnh. Anh ta tiến lên, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông, thấp giọng nói: “Phu nhân xảy ra chuyện rồi.”

Văn Trạch Tân ngước đôi mắt lên: “Cậu nói gì?”

“Phu nhân xảy ra chuyện rồi, Lâm Tiêu Sanh…” Lời còn chưa nói hết, người đàn ông trên giường bỗng nhiên đứng dậy, ngón tay thon dài ấn xuống cái gối, dùng sức rút ra, máu bắn tung tóe lên mu bàn tay.

Anh trở tay túm lấy cổ áo trợ lý Giang, kéo tới, đôi mắt hung ác nham hiểm: “Mấy người làm việc kiểu gì vậy hả?”

Trợ lý Giang sửng sốt, cúi đầu.

Văn Trạch Giang đẩy anh ta ra, đi nhanh qua, quơ lấy chìa khóa xe thì đi ngay. Trợ lý Giang vội vàng đuổi theo: “Sếp, mấy người cô ta để phu nhân uống rượu cùng.”

“Mấy người cô ta? Mấy người cô ta xứng à?”

Thang máy đi xuống rất nhanh.

Trợ lý Giang núp ở phía sau, không dám lên tiếng.

Rất nhanh đã xuống đến tầng B1, người đàn ông nhanh chóng lên xe, trợ lý Giang cũng chỉ có thể đi theo lên xe, chiếc xe Aston Martin nhanh chóng lao ra ngoài.

Mười lăm phút sau, xe phanh lại dừng ở cửa câu lạc bộ.

Tiếng phanh xe hù dọa người ở cửa, người đàn ông cao lớn bước từ trong xe xuống.

Rầm.

Cửa xe đóng sầm lại. Văn Trạch Tân nhanh chân đi vào câu lạc bộ, ngay cả tên và thân phận đều không thèm báo, anh túm lấy một nhân viên phục vụ trong đó rồi nói: “Mở thang máy.”

Nhân viên phục vụ kia đối đầu với ánh mắt của anh, người này giật nảy mình, nhanh chóng mở thang máy.

Thang máy đến tầng sáu.

Cửa vừa mở ra, hai tên đàn ông vệ sĩ lập tức tiến lên. Văn Trạch Tân quệt khóe môi, chân dài đạp một phát, đạp bay một trong hai tên vệ sĩ, trợ lý Giang nhanh chóng đi đối phó một tên khác.

Cửa lớn mở ra.

Bình phong được chế tác tinh tế, bịch một tiếng liền đổ xuống đất.

Mấy người phụ nữ trên ghế sô pha đồng loạt nhìn qua, đầu ngón tay Trần Y nắm ly rượu, đang nhìn ly rượu, cô nghiêng đầu nhìn lại.

Bóng dáng cao lớn của Văn Trạch Tân đứng ở đằng kia, áo sơ mi xốc xếch, cổ áo rộng mở, trên mặt để lộ ra vẻ nhợt nhạt của một bệnh nhân, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng đến mức khát máu.

Lâm Tiêu Sanh đang khuyên Trần Y uống rượu, nhìn thấy đôi mắt anh, cô ta liền ngả người ngồi trở về.