Lúc này phía bên kia có người đi tới, ghé vào tai Văn Trạch Tân nói hai câu. Văn Trạch Tân rủ mắt, gật đầu, lập tức thu lại ánh mắt của mình trên mặt Trần Y, quay người rời đi.
Phía sau thiếu đi cảm giác cao lớn và áp bức của người đàn ông, Trần Y và những người bên cạnh Thẩm Tuyền đều thở phào một hơi, bầu không khí trong đại sảnh lúc này bắt đầu an tĩnh trở lại.
Thẩm Tuyền dựa vào thành ghế nói với Trần Y: “Cứ thoải mái đi, coi như đang tham dự một bữa tiệc bình thường thôi.”
Cô ấy sợ Trần Y sẽ bị khí thế của Văn Trạch Tân ép tới mức không chịu nổi. Thẩm Tuyền cạnh tranh trên thương trường với Văn Trạch Lệ khá nhiều nên đối với tính cách và thủ đoạn của anh tương đối quen thuộc, nhưng rất ít phải chạm trán với Văn Trạch Tân. Có thì cũng là do hơn một năm nay dây dưa với Văn Trạch Lệ nên cô ấy mới dần phát hiện ra Văn Trạch Tân ở phía sau anh ấy bày mưu nghĩ kế không ít.
Việc này khiến Thẩm Tuyền cảm thấy thật bất ngờ.
Trần Y nâng ly rượu vang trong tay, cười nói: “Mình biết, không sao đâu.”
Thẩm Tuyền “Ừm” một tiếng, cô ấy ngồi xuống chỗ gần Trần Y, hai người ngồi cũng càng sát nhau hơn. Trần Y cũng phát hiện những người xung quanh đã bắt đầu ngừng nói chuyện phiếm. Trên sân khấu đơn giản và trang nhã có người cầm một chiếc micro đi lên, ngay sau khi nó được đặt vào vị trí xong, sau đó người đàn ông cao lớn cởi áo khoác đi về phía sân khấu.
Anh cúi mặt sửa sang lại măng-sét, khi đi tới bên cạnh sân khấu cũng là vừa lúc sửa sang xong măng-sét. Sau khi nới lỏng cổ áo thì nhẹ nhàng vung tay lên trên mặt bàn, cổ áo sơ mi trắng không cài cúc để lộ ra chút da thịt có phần sạch sẽ.
Trần Y bấc giác dội vang âm thanh của buổi họp cấp 3, anh đứng trên sân khấu đọc hết một bài phát biểu. Văn Trạch Tân giương mắt nhìn sang, khi mọi người đều tập trung vào mình thì anh lại chuyển ánh mắt tới người nào đó ở hiện trường, nên dẫn tới rất nhiều người cũng theo đó nhìn về phía Trần Y.
Lúc này, Văn Trạch Tân khẽ nhếch môi nói: “Có hơi lo lắng vì hôm nay vợ tôi cũng ở đây, diễn thuyết trước mặt vợ khiến tim tôi đập nhanh hơn.”
Đám đông bỗng chốc xôn xao.
“Vợ của Văn tổng là?” Đã có người đoán được, biết rõ mà còn cố hỏi.
Văn Trạch Tân đi sang bên cạnh hai bước, đứng ở rìa sân khấu, mỉm cười nhìn Trần Y: “Thiên kim Trần Y của tập đoàn Trần thị, hiện tại đang làm việc tại văn phòng Thần Diệu, chúng tôi đã ngồi cùng bàn trong ba năm cấp 3. Sau khi tốt nghiệp, trái tim đã thuộc về nhau nên trong nhà sắp xếp vào 30 Tết năm vừa rồi tổ chức hôn lễ.”
“Wow.” Chuyện này không đơn giản chỉ là náo động nhóm người này, bởi vì lời nói của Văn Trạch Tân mà bọn họ bắt đầu nhìn về phía Trần Y một cách trắng trợn, có ghen tị cũng có hứng thú. Nhất là vì câu nói “Trái tim đã thuộc về nhau” kia mà khiến cho một nhóm người lớn cười ra tiếng: “Thằng nhóc này, bình thường thấy cậu luôn bình tĩnh như vậy, còn tưởng không có chuyện gì là cậu không làm được.”
“Không ngờ cũng có lúc cậu sẽ căng thẳng như vậy, lại còn ngay trước mặt vợ mình nữa chứ. Dù sao cũng có thể hiểu được vì đây không phải nói thầm như lúc ở nhà.”
Văn Trạch Tân cười cười nghe một đám người trêu chọc, bên trong đôi mắt hoa đào mang theo ý cười. Ánh đèn trong đại sảnh trắng lạnh nhưng chiếu lên mặt anh không hề thấy lạnh lẽo, ngược lại càng thấy dịu dàng và sạch sẽ hơn.
Nếu là Trần Y của quá khứ, chỉ sợ cô cũng đắm chìm trong ánh mắt ấy.
Cô siết chặt ly rượu, mỉm cười đúng mực, đón nhận những ánh mắt nhìn sang. Thẩm Tuyền không nhịn được, thở dài: “Anh ta chặt đứt đường lui của cậu rồi.”
Làm sao Trần Y có thể không hiểu.
Anh đột nhiên tuyên bố chủ quyền, lại trong trường hợp này công khai mối quan hệ của hai người. Sau này dù ai có muốn cùng cô bàn chuyện làm ăn, hoặc cô có việc cần người khác giúp đỡ, chỉ sợ những người kia thông qua Văn Trạch Tân mà sẽ không chủ động bàn chuyện cùng cô. Tương tự, nếu có người muốn liên lạc với cô chắc chắn cũng sẽ tìm Văn Trạch Tân trước, đợi anh gật đầu thì mới được.
Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, mà anh là chồng còn cô là vợ.
Tức giận không?
Không, bây giờ Trần Y rất tỉnh táo.
Sau khi phong ba qua đi, Văn Trạch Tân mới đi vào chủ đề chính, hôm nay anh chủ yếu chia sẻ một số kinh nghiệm đầu tư. Khi Văn Trạch Tân đang phát biểu, Trần Y mới phát hiện có một số câu chuyện trong giới rất ly kỳ được lưu truyền rộng rãi thực sự có liên quan với Văn Trạch Tân. Thẩm Tuyền cũng ngồi thẳng dậy, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ mới mẻ.
Cô ấy nói: “Lần đầu tiên mình biết những chuyện này có liên quan với anh ta đấy.”
Trần Y: “Mình cũng vậy.”
Thẩm Tuyền nhìn về phía Trần Y: “Mình biết danh sách khách mời hôm nay có anh ta là vừa mới được thêm vào, mình có hỏi Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ nói để em trai chơi đùa một chút.”
“Mình còn tưởng Văn Trạch Tân đến để bù vào chỗ trống cơ.”
Trần Y thấy được sự nghiêm túc trong mắt Thẩm Tuyền, đột nhiên ý thức được có lẽ từ trước giờ giới thế gia toàn bộ đều cho rằng Văn Trạch Tân cùng lắm là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng, anh thì có thể làm được gì chứ?
Anh nhiều lắm chỉ có thể làm việc vặt cho anh trai mình.
Ai cũng không ngờ, không hề biết thực ra anh lại là cây đao sắc bén đến vậy.
Hôm nay không có phóng viên, sau khi vào cửa điện thoại cũng đều phải nộp lại, có thể nói buổi gặp mặt này cũng coi như là riêng tư. Vậy nên Văn Trạch Tân mới đồng ý tới tham gia sao?
Cho nên tên của anh là vừa mới được thêm vào, cũng không có gì ngạc nhiên khi người dẫn chương trình chào đón anh ngay sau khi anh bước vào như vậy.
Thẩm Tuyền nheo mắt nhìn về phía người đàn ông phía trên sân khấu.
Trần Y nhìn người đàn ông thong dong bình tĩnh trên sân khấu, trong lòng hơi mê man vì kế hoạch của chính mình. Nhưng rất nhanh sau đó nhân viên phục vụ rót thêm rượu vang cho Trần Y, cô nhấp một ngụm, tâm trạng đang căng thẳng cũng dần thả lỏng. Cô tự nhủ, cứ từ từ.
Trước đó ở Trần thị anh đã đánh vỡ hy vọng ly hôn của cô, khiến cô ngỡ ngàng và thất thố.
Hôm nay tại đây anh cắt đi đường lui của cô, nhưng cô đã có thể suy nghĩ rất bình tĩnh.
Đường lui phải là tự mình đi.
Hai mươi phút sau, khi bài phát biểu kết thúc, đầu ngón tay thon dài của Văn Trạch Tân vén lại vạt áo sơ mi lộn xộn quanh eo anh, từ phía sau sân khấu đi tới. Nhân viên phục vụ nhanh chóng rời khỏi ghế sofa bên cạnh Trần Y, ngay sau đó ghế sofa bên cạnh Trần Y cũng lún xuống. Văn Trạch Tân ngồi xuống bên cạnh Trần Y, giọng nói trầm thấp dặn dò cô: “Uống ít một chút.”
Trần Y nâng ly rượu liếc nhìn anh, không lên tiếng.
Văn Trạch Tân đặt tay trên lưng ghế sofa, cánh tay trống rỗng buông thõng, liếc mắt một cái liền thấy anh đang đưa cô vào khu vực của mình.
Người bên ngoài nhìn vào chỉ xem như là hai vợ chồng đang ân ái.
Chỉ có hai người bọn họ biết là cuộc hôn nhân này đã sắp đổ vỡ.
Lúc này người phục vụ đem một đĩa sô cô la ra đặt xuống, Văn Trạch Tân buông chân dài xuống, cúi người lấy một viên, lột vỏ sạch sẽ đưa cho Trần Y: “Muốn ăn không?”
Trần Y lắc đầu.
Thẩm Tuyền ngồi bên cạnh thở dài: “Thời đại học cậu ấy bị socola dọa sợ, đã rất lâu rồi không ăn socola.”
Văn Trạch Tân nhíu mày.
Anh lập tức không nặng không nhẹ cười một tiếng, vứt socola vào thùng rác, lấy khăn giấy lau đầu ngón tay: “Không ăn cũng được, đắng quá.”
Anh ngửa người ra sau, hỏi: “Tại sao lại sợ socola? Nó đã làm gì em?”
Thẩm Tuyền đáp: “Người theo đuổi cậu ấy mua hết socola ở siêu thị, cậu ấy ăn tới sợ luôn.”
Trần Y không nhìn anh, nâng ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sườn mặt dịu dàng tuyệt đẹp. Hầu yết của Văn Trạch Tân hơi nhấp nhô, anh dựa vào thành ghế sofa ngắm cô, bên trong đôi mắt hoa đào là cảm xúc dao động.
Thời đại học của cô đã xảy ra chuyện gì? Anh còn không biết à?
Quả nhiên, lúc vừa tới đại sảnh cùng với Thẩm Tuyền còn có người chào hỏi nói chuyện phiếm với Trần Y, sau khi Văn Trạch Tân tuyên bố chủ quyền một cách đanh thép như vậy có rất ít người dám lại nói chuyện với Trần Y. Nếu có cũng là lúc Văn Trạch Tân trò chuyện cùng người khác, người ta nhân tiện nói vài câu với Trần Y mà thôi.
Không có gì ngoài “Hai người thật xứng đôi”, “Văn phu nhân có rảnh thì cùng đi dạo phố” hay “Hai người là bạn học à?”. Thật tốt đẹp, đều là kiểu đối thoại giống vậy.
Tuy nhiên Trần Y cũng đã học hỏi được rất nhiều điều. Ở đây có không ít quản lý chuyên nghiệp tới, cô biết được thông tin về họ từ Thẩm Tuyền. Khi cuộc họp trao đổi sắp kết thúc vào lúc sáu giờ, Văn Trạch Tân bị gọi đi, Thẩm Tuyền liền kéo tay Trần Y và nói với cô: “Bọn mình đi trước đi.”
Trần Y đặt ly rượu xuống, gật đầu với người khác rồi theo Thẩm Tuyền đi ra cửa trước.
Vừa ra tới phía ngoài, chuông điện thoại của Thẩm Tuyền vang lên. Cô ấy nghe điện thoại rồi trả lời hai ba câu, sau đó nói với Trần Y: “Cùng đi ăn cơm đi.”
Trần Y vô thức nhìn về phía sau lưng.
Thẩm Tuyền cười nhẹ: “Ngồi cùng nhà hàng, nhưng không cần ngồi chung bàn đâu.
Trần Y cũng cười đồng ý, cầm chìa khóa xe kéo tay Thẩm Tuyền cùng đi về phía xe hơi. Sau khi lên xe, Thẩm Tuyền nhìn Trần Y, hỏi: “Mình thấy anh ta có vẻ không định buông tha cậu đâu.”
Trần Y nổ máy xe, nhìn Thẩm Tuyền đáp: “Anh ấy không muốn ly hôn.”
Thẩm Tuyền nhíu mày: “Có thể thấy được.”
Thẩm Tuyền chống tay ở cửa xe, nhìn về phía Trần Y, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu cảm thấy lý do anh ta không muốn ly hôn là gì?”
Trần Y lái xe ra tới đường lớn, nhìn bảng chỉ dẫn, trả lời: “Mình nghe lời? Hiền lành? Hiện tại anh ấy cũng đang có cổ phần ở Trần thị…”
Thẩm Tuyền: “Số cổ phần ở Trần thị này mình nghĩ anh ta cũng không để trong mắt đâu.”
Hôm nay thực sự đã khiến Thẩm Tuyền thay đổi cách nhìn về Văn Trạch Tân. Người đàn ông lợi hại như vậy mà lại bất lộ sơn bất lộ thủy*, có khả năng anh còn khó đối phó hơn Văn Trạch Lệ nữa.
(*Bất lộ sơn bất lộ thủy: giấu giếm những điều quan trọng)
Trần Y: “Mình cũng thấy vậy.”
Thẩm Tuyền: “Cho nên nhất định có nguyên nhân khác khiến anh ta không chịu ly hôn.”
Trần Y: “Ừ.”
Trong đầu cô thoáng hiện lên suy nghĩ, chẳng lẽ là vì cơ thể của cô sao?
*
Một cánh cửa thông với phòng khách trong đại sảnh thương vụ được mở ra, Văn Trạch Tân ngậm điếu thuốc trong miệng đi ra cùng với một người đàn ông khác đang kẹp điếu thuốc trên tay. Trong đại sảnh vẫn còn vài người đang ở lại chờ bọn họ, Văn Trạch Tân nhướng mắt nhìn về chỗ ngồi lúc nãy của Trần Y.
Trống không.
Văn Trạch Tân thu tầm mắt lại, cầm điếu thuốc trên miệng xuống, đầu ngón tay búng nhẹ tàn thuốc, hời hợt nhìn về phía trợ lý Giang, ngay cả một câu cũng không nói.
Có thể nhìn ra một chút lạnh lùng trong cặp mắt hoa đào kia.
Đại khái là hỏi: “Người ở dưới mí mắt cậu mà cũng để đi mất à?”
Trợ lý Giang ho một tiếng, cúi đầu. Anh ta không dám cản phu nhân, cũng không dám cản Thẩm tổng.
Lúc này có người tới trêu chọc Văn Trạch Tân, cười nói: “Văn tổng, tôi vừa thấy Văn phu nhân rời đi trước với Thẩm tổng, có phải vì không muốn làm phiền anh xã giao không?”
Văn Trạch Tân mỉm cười, một tay đút túi quần, trả lời: “Vợ tôi là bạn thân với Thẩm tổng, đi với bạn thân dù sao cũng thoải mái hơn đi chung với một người đàn ông như tôi.”
“Ha ha, cũng đúng.”
“Xe đã chuẩn bị xong.” Người dẫn đầu đoàn người mỉm cười đi tới nói với anh. Văn Trạch Tân hơi cụp mắt, trong ánh mắt có một chút lạnh nhạt, ánh mắt quét về phía ghế sofa Trần Y vừa ngồi, sau đó chậm rãi dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn. Nhóm người đi vài bước về phía cổng.
Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn trợ lý Giang.
Trợ lý Giang vội cúi đầu.
Vài giây sau anh ta tiến lên một bước nói: “Tôi nghe được tin phu nhân với Thẩm tổng cũng tới Bán Đảo.”
Văn Trạch Tân không trả lời anh ta.
*
Trần Y và Thẩm Tuyền vừa tới Bán Đảo, hai người cùng đi vào phòng bao, bên trong đang có hai bàn, lúc này một trong hai bàn đã ngồi gần kín bàn. Trần Y lập tức nhận ra những người quản lý chuyên nghiệp kia cũng đều đang ở đây, lúc này vì không có Văn Trạch Tân nên rất nhiều người đứng dậy chào hỏi với Trần Y, càng nói chuyện càng lâu.
Thẩm Tuyền thấy Trần Y nói chuyện với những người khác rất dịu dàng và nhẹ nhàng, Trần Y như vậy rất hấp dẫn. Trò chuyện được một lúc, lát sau Thẩm Tuyền và Trần Y đều ngồi xuống, một bàn này cũng đủ người. Có không ít người đưa danh thiếp cho Trần Y, tất cả đều hy vọng được cô hỗ trợ trong lĩnh vực kế toán.
Đương nhiên là trong số đó cũng có người muốn thông qua Trần Y để có khả năng gặp được Văn Trạch Tân.
Trần Y dựa theo đó chia danh thiếp thành hai nhóm khác nhau.
Lúc này cửa phòng bao lần nữa được mở ra.
Văn Trạch Tân dẫn đầu một nhóm người đi vào, người đàn ông cao lớn mặc áo vest, bên trong là áo sơ mi trắng cùng quần âu màu xám. Anh cao lớn, khuôn mặt không hề phô trương nhưng khí thế rất mạnh mẽ, vừa liếc mắt đã thấy Trần Y đang ngồi ở bàn ăn, bốn mắt nhìn nhau.
Khóe môi Văn Trạch Tân giương lên mang theo ý cười.
Ở đây có rất nhiều người, Trần Y cũng không tiện làm mặt lạnh, cô liếc một cái liền thu lại tầm mắt, nói chuyện với Thẩm Tuyền bên cạnh.
Có người cười hỏi: “Văn tổng, phu nhân cũng ở đây, có muốn ngồi cùng một chỗ không?”
Văn Trạch Tân đút tay vào túi quần, sau đó đầu ngón tay hơi gãi lông mày, cười đáp: “Phải xem ý của cô ấy đã.”
Thế là một đám người lại nhìn sang phía Trần Y. Trần Y thấy động tĩnh, cô ngẩng đầu, mặt mày khẽ cong, mỉm cười: “Thôi, ngồi riêng thì tốt hơn.”
Một đám người cũng cười theo.
“Đúng, ngồi riêng thì tốt hơn. Văn tổng, vợ anh rất hiểu chuyện đó.”
Văn Trạch Tân mỉm cười, từ xa nhìn về phía Trần Y. Anh không thấy rõ khuôn mặt cô, trong đầu lại hiện lên lúc cô nói muốn ly hôn với anh, cùng với mục đích cô xuất hiện ở đây.
Anh đương nhiên cũng nhìn thấy người quản lý chuyên nghiệp đang ngồi cạnh cô.
Anh rủ mắt mắt đi về chiếc bàn còn lại, ngồi xuống giữa tiếng trêu chọc của mọi người. Trần Y thấy anh đã ngồi xuống, tâm trạng cũng buông lỏng, tiếp tục nghe Thẩm Tuyền và vị quản lý chuyên nghiệp kia nói chuyện phiếm.
Hai bàn cách nhau không xa, thực ra Trần Y cũng có thể nhìn ra vị trí cà phê ở bàn đối diện tương đối cao. Nếu anh muốn bàn chuyện thì đương nhiên là sẽ không khăng khăng đòi ngồi cạnh cô. Vừa nãy có người gọi Thẩm Tuyền qua đó ngồi nhưng Thẩm Tuyền không chịu đi, chắc bởi vì cô ấy cũng biết nếu Văn Trạch Tân đến sẽ ngồi ở bàn bên đó, mà Thẩm Tuyền đã cam đoan với cô là sẽ không phải ngồi chung một bàn với anh.
Văn Trạch Tân đương nhiên cũng nhìn ra được nguyên nhân vì sao Thẩm Tuyền lại không ngồi bên đó, chắc hẳn là do Trần Y không muốn ngồi chung bàn với anh, thế nên lại đẩy vấn đề cho Trần Y, khiến tất cả mọi người đều nhớ tới quan hệ của cả hai người một lần nữa.
Hết lần này tới lần khác, mỗi người đều có những tính toán riêng.
*
Chỉ chốc lát sau đồ ăn nóng hổi được bê lên, cuộc nói chuyện giữa hai bàn lại tiếp tục. Văn Trạch Tân nhận thuốc lá của nhân viên phục vụ đưa tới, không châm thuốc ngay mà để ở một bên, ngón tay thon dài vuốt điếu thuốc, vừa cười nói chuyện với người khác vừa nghịch chiếc bật lửa.
Ở trong phòng bao thế này, một người đàn ông như vậy xác thực là vô cùng quyến rũ. Nhân viên phục vụ mang rượu tới, trước khi rời đi cũng không nhịn được mà ngắm anh thêm vài lần.
Có lẽ thời điểm anh đối mặt với đám người Lâm Tiêu Sanh cũng là thế này, cảm giác tính tình tốt, dễ tiếp cận, còn hay cười.
Thẩm Tuyền chống cằm, ở bên cạnh Trần Y liếc mắt nhìn Văn Trạch Tân, cô ấy nói: “Giọng điệu lạnh như băng, hơn nữa giấu rất sâu.”
Trần Y nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền cũng nhìn về phía Trần Y, gõ vào trán cô: “Cậu đó, đồ ngốc này.”
Trần Y phản bác lại: “Mình không ngốc.”
Cửa phòng bao lần nữa được mở ra, đi vào lúc này là một mỹ nữ đưa rượu cao gầy, mặc trên người một bộ sườn xám tối màu, chính là kiểu mỹ nữ sẽ khiến mắt người khác sáng lên, cũng coi như là chút cảm giác mới mẻ trong lúc đang trò chuyện. Không ít người nhìn về phía mỹ nữ kia, cô ta đứng sang một bên mở nắp rượu, sau đó giày cao gót bước tới phía bàn ăn, đồng thời dừng lại ở sau lưng Văn Trạch Tân.
Những người đang mải nói chuyện không hề chú ý tới cô ta, bao gồm cả Văn Trạch Tân, anh đang nói chuyện với người ta vô cùng nghiêm túc.
Mỹ nữ hơi cúi người, chai rượu hướng vào ly trước mặt của anh, rót rượu thật cẩn thận, chăm chú. Hình ảnh rất đẹp, nhưng Văn Trạch Tân không quay đầu lại nhìn.
Lúc này rượu vốn đã được rót xong, mỹ nữ chuẩn bị rời đi thì như nhớ tới người bên cạnh kia, còn chưa đậy nắp lại thì rượu đã chảy lên người Văn Trạch Tân.
Chất lỏng lạnh lẽo khiến áo sơ mi của Văn Trạch Tân ướt nhẹp.
Đầu ngón tay của người đàn ông dừng nghịch bật lửa, cúi đầu nhìn cô ta. Mỹ nữ liền lo lắng, cô ta rút khăn lụa ra lau loạn trên người Văn Trạch Tân: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý…”
Văn Trạch Tân đen mặt, liếc mắt đã nhìn ra thủ đoạn của cô ta, cặp mắt đào hoa có chứa khí lạnh quét qua.
Những người khác vội kêu lên một tiếng, trợ lý Giang cũng ngay lập tức đi tới. Văn Trạch Tân đứng dậy, thấy rượu kia khiến lồng ngực bị ướt đẫm, một tay hất người phụ nữ kia ra.
Người phụ nữ kia sợ hãi, có vẻ như vừa mới tốt nghiệp xong, vội vàng muốn nhào lên người Văn Trạch Tân, còn định dùng khăn lau lung tung: “Thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý…”
“Em gái! Vợ người ta còn đang ở đây, em tính làm gì vậy?”
Tiếng rống của người này bỗng nhiên như bị vặn nút tạm dừng, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Trần Y. Thấy vợ của Văn nhị thiếu vẫn đang cầm đũa gắp thức ăn, đôi mắt nhìn về bên này nhưng không có vẻ khó chịu, thẩm chí còn có cảm giác như cô đang ngồi xem kịch vui.
Cả đám: “…”
Bầu không khí bị tạm dừng khá lâu… Có vài người hiểu ý nhìn về phía Văn Trạch Tân.
Người đàn ông cao lớn kia đứng ở đó, mảng áo trước ngực ướt đẫm, lộ ra chút đường cong, ống tay áo được xắn lên gọn gàng nên cũng không tính là chật vật, còn mang lại cảm giác không bị trói buộc.
Văn Trạch Tân cũng nhìn vợ nhà mình, đôi mắt hoa đào hơi trầm xuống.
Không khí lúc này tuyệt đối không tốt, nụ cười trong mắt nhị thiếu nhà họ Văn hoàn toàn biến mất. Không cần biết mỹ nữ rót rượu là cố ý hay vô tình làm đổ rượu, nhưng thân là vợ anh lẽ ra cô phải lo lắng mới đúng, bất kể là lo lắng vì chồng mình bị đổ rượu lên người hay lo lắng vì cô ả kia định dùng thủ đoạn để quyến rũ chồng mình.
Mặc kệ là ý nào thì cũng nên lo lắng một chút chứ.
Mà cô lại không giống vậy, thay vì có tâm trạng ngồi đó tiếp tục ăn, dù tận mắt chứng kiến thì cô vẫn quan sát một cách bình tĩnh.
Có người thấy bầu không khí căng thẳng nên muốn làm dịu một chút, cười khan: “Văn phu nhân thật yên tâm về Văn tổng nhỉ…”
“Đúng vậy… hiểu đạo lý.”
“Thật… thật rộng lượng.”
Tiếp theo có người có ý thăm dò, cười nói với Trần Y: “Văn phu nhân, hay là cô đứng dậy xoa dịu Văn tổng một chút đi?”
Người kia ngồi cùng bàn với Trần Y, đưa tay kéo Trần Y có ý ép buộc cô. Trần Y dừng một chút rồi cười nhẹ, đặt đũa xuống, cầm khăn ăn lên lau khóe môi. Cô đứng lên rồi vòng qua chiếc bàn đi tới trước mặt Văn Trạch Tân. Cô ngước mắt lên nhìn anh, bốn mắt giao nhau, rất nhiều người xung quanh cũng đang nhìn hai người.
Cô giơ tay lên chạm lên cổ áo của Văn Trạch Tân, cười nói: “Đàn ông xã giao bên ngoài, ăn chơi đàng điếm, ngẫu nhiên gặp phải phụ nữ muốn ôm ấp anh ta cũng là lẽ tất nhiên. Loại chuyện thế này người phụ nữ không thể tức giận được, vừa làm tổn thương cơ thể của mình vừa khiến người đàn ông không vui.”
“Đúng không Văn tổng?”
Vừa hỏi xong, cô vừa vô thức nhìn về phía mỹ nữ rót rượu đang hoảng sợ. Quai hàm Văn Trạch Tân siết chặt, đầu ngón tay anh nắm lấy cằm của cô ép cô quay mặt lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô một cách thâm trầm. Vài giây sau anh dùng đầu ngón tay giật mạnh áo sơ mi bị ướt dính sát vào eo, nắm cổ tay cô kéo về phía cửa sau.
Trần Y đành phải nhấc giày cao gót đi theo anh, vô thức giãy giụa.
Trợ lý Giang đẩy cửa sau ra, ở phía sau là một đầu hành lang, bên cạnh có một gian phòng giống phòng nghỉ. Văn Trạch Tân mở cánh cửa kia ra rồi kéo Trần Y đi vào bên trong.
Ầm.
Trần Y quay đầu nhìn lại.
Cửa đóng rồi.
Văn Trạch Tân buông cô ra, cởi áo sơ mi trên người, anh nhìn qua nó rồi ném về phía salon, lấy bật lửa và hộp thuốc lá trên mặt bàn. Bả vai anh rất rộng, đường nét phía sau lưng anh trông rất có sức lực.
Trần Y trầm mặc mấy giây, nói: “Em đi gọi trợ lý Giang lấy quần áo giúp anh.”
Anh ngồi trên tay vịn, đặt điếu thuốc và bật lửa xuống bàn, ngước mắt nhìn cô: “Việc này em không cần lo.”
Trần Y: “…”
Anh ra hiệu cho cô: “Y Y, lại đây.”
Trần Y mím môi, không phản ứng.
Anh chống tay ở đầu gối, nhìn cô chằm chằm, hồi lâu sau đột nhiên vươn tay nắm cổ tay cô kéo người về phía mình. Trần Y vùng vẫy theo phản xạ có điều kiện.
Văn Trạch Tân đè eo, cố định cơ thể của cô, ấn trán cô rồi lạnh giọng hỏi: “Em thật sự rộng lượng như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Đúng vậy, là thật sự rộng lượng. Văn Trạch Tân nhớ lại khi nãy, cô không mảy may gì ở đó xem kịch vui, không mảy may mà gắp thức ăn, không quan tâm gì cả, không quan tâm người phụ nữ kia là vô tình ngã thật hay giả vờ để quyến rũ anh.