Vừa dứt lời thì xe cảnh sát đã tới. Văn Trạch Tân ôm lấy Trần Y, giọt nước mắt đọng trên khóe mắt rơi xuống. Anh xoay người đối mặt với hai vị cảnh sát vừa xuống xe: “Vất vả cho hai người phải đi một chuyến rồi.”
Trong hai vị cảnh sát, có một người đến đỡ bác gái kia lên, người còn lại cũng nhận ra Văn Trạch Tân, nhìn thấy người phụ nữ trong lòng của anh.
Chỉ là bây giờ dáng vẻ của Trần Y thật sự rất đáng sợ, máu chảy xuống, lông mày và đuôi mắt sưng lên, trên má còn có dấu móng tay dài, khi ánh đèn chiếu đến thì trông vô cùng đáng sợ.
Làn da cô vốn trắng, bây giờ có thêm những vết sẹo đan xen thì giống như một con búp bê rách nát, hơn nữa mu bàn tay cô còn có máu, là từ trong tay áo chảy xuống.
Cảnh sát nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng, mọi người đều nhận ra bác gái này chính là mẹ của người gây sự hôm đó. Bởi vì bác gái này không chỉ đến cầu xin Trần Y mà còn đến đồn cảnh sát náo loạn vài lần. Mấy người cảnh sát mềm lòng, nhiều lần nói nếu còn náo loạn sẽ giam giữ nhưng cũng chỉ nói mà thôi, dù sao cũng không phạm tội gì.
Ai ngờ rằng chuyện sẽ đi đến mức này.
Lúc Văn Trạch Tân bóp cổ bà ta, cũng may là Trần Y sớm ngăn cản nên trên cổ không có lưu lại dấu vết gì, dấu vết duy nhất trên người có lẽ chỉ có dấu chân trên bụng là lúc bà ta nắm lấy ống quần Trần Y, cô đã đá tay của bà ta nên để lại một ít dấu chân. Nhưng bác gái này vì bị Văn Trạch Tân bóp cổ, bây giờ đã sợ đến mức trợn tròn mắt.
“Văn tiên sinh, bên tôi đi kiểm tra camera, anh đưa Văn phu nhân đến bệnh viện trước đi.”
Văn Trạch Tân gật đầu, dưới sự giúp đỡ của cảnh sát, anh đưa Trần Y vào ghế sau. Trần Y vẫn cảm thấy tỉnh tảo, chỉ là rất mệt mỏi, cô nhìn Văn Trạch Tân.
Trong mắt Văn Trạch Tân mơ hồ có tơ máu, đầu ngón tay anh vuốt tóc cô: “Đợi lát nữa là đến rồi, tay em đừng lộn xộn.”
Chỗ cô bị thương nhiều nhất là bàn tay.
Trần Y nhếch môi cười: “Vâng.”
Văn Trạch Tân cắn chặt răng, lại sờ mặt cô, sau đó mới rút tay về phía sau. Người về đến bên ngoài xe, sắc mặt của anh càng trầm xuống, đôi mắt lạnh lùng lướt qua bà già vừa lên xe cảnh sát kia.
Anh mở cửa ghế lái, khởi động xe, đi về phía bệnh viện.
Tất cả đều đang chuẩn bị đón tết, nhưng khoa cấp cứu của bệnh viện vẫn chật kín người. Cáng hạ xuống, Trần Y được Văn Trạch Tân ôm lên. Hôm nay anh mặc áo len xám, trên áo có dính vết máu, anh đi theo phía sau cáng. Trần Y cảm thấy đầu có chút đau, buồn ngủ, chỉ nhìn đèn trên trần nhà, nhìn bóng đèn này đến bóng đèn khác.
Đến cửa phòng cấp cứu.
Bác sĩ đeo khẩu trang, có y tá đến giúp nâng tay của Trần Y lên, kết quả phát hiện cô đang nắm chặt điện thoại. Y tá sửng sốt, cầm mấy lần nhưng không lấy ra được.
Văn Trạch Tân thấy các cô giống như đang dùng sức, kìm lòng không được, tiến lên: “Để tôi.”
Y tá dừng lại rồi buông tay ra.
Văn Trạch Tân nắm lấy tay của Trần Y, nhìn cô: “Vợ à, điện thoại.”
Trần Y đã có hơi tỉnh lại, cô mở to mắt, sau khi nhìn thấy anh thì liền lờ mờ buông lỏng tay, móng tay cô bị gãy vì nắm quá chặt.
Trong khoảnh khắc đó, Văn Trạch Tân đã có suy nghĩ muốn giết người.
Anh chạm vào tóc cô, nhìn về phía bác sĩ bên cạnh, nói: “Vất vả rồi.”
Nếu trợ lý Giang ở đây thì chắc sẽ kinh ngạc khi thấy đêm nay Văn Trạch Tân ăn nói khép nép, anh vì chuyện của bản thân cũng chưa từng gọi dạ bảo vâng như vậy.
Năm đó ở Myanmar, gặp tình huống như vậy, anh vẫn không có thái độ như vậy.
Bác sĩ gật đầu.
Cửa phòng cấp cứu đóng lại.
Văn Trạch Tân đứng tại chỗ, sốt ruột nhìn cửa phòng cấp cứu hồi lâu, cầm điện thoại gọi cho trợ lý Giang: “Đêm nay không về được, ngày mai cậu thay tôi đi.”
Trợ lý Giang sửng sốt: “Vâng, phu nhân vẫn không chịu về sao ạ?”
Đầu ngón tay Văn Trạch Tân hơi run, anh nói: “Không phải là không chịu, bây giờ cậu sắp xếp đoàn luật sư đến đây.”
Trợ lý Giang dừng lại: “Hả? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Anh ta không hỏi thì không sao, vừa hỏi xong mu bàn tay cầm điện thoại của Văn Trạch Tân liền nổi gân xanh, giọng anh rất thấp: “Cậu sắp xếp người tới trước, đúng rồi nhân tiện đưa chị Lệ đến đây.”
Trợ lý Giang: “… Vâng.”
Văn Trạch Tân cúp máy. Anh xắn tay áo dính máu lên, nhìn thấy điện thoại trong tay Trần Y, anh rũ mắt nhìn thoáng qua, thấy ba chữ 110 trên màn hình.
Cô báo cảnh sát là đúng.
Nhưng… người đầu tiên cô nghĩ đến không phải anh, lịch sử cuộc gọi cũng không có anh.
Lúc này cảnh sát đi đến, nói với Văn Trạch Tân rằng đã lấy đoạn phim từ camera, đến lúc đó Văn Trạch Tân cần phải phối hợp cho lời khai. Anh gật đầu đồng ý, cảnh sát nhìn người đàn ông trước mặt, gật đầu, khẽ thở dài.
Đôi vợ chồng này thực ra lần trước đã làm chuyện tốt, nhưng ai có thể ngờ rằng cuối cùng lại như vậy. Đèn cấp cứu vẫn chưa tắt, Văn Trạch Tân vẫn luôn nhìn ánh đèn sáng.
Xương tay của Trần Y bị gãy, trên cánh tay có vết trầy lớn, bị chấn động não nhẹ, những vết thương khác đều tương đối nhỏ. Mười giờ rưỡi tối, Trần Y được đẩy ra ngoài, cô đã thay quần áo bệnh nhân, giờ đang ngủ say. Dịu dàng, mềm mại, chỉ là vết thương trên mặt cô quá rõ ràng, Văn Trạch Tân cứ nhìn mãi.
Anh cúi người, khom lưng hôn lên trán cô, đẩy cô vào căn phòng nhỏ trên tầng tám. Ánh đèn trong phòng sáng ngời, anh tìm một quán ăn gần đó mua cho Trần Y một ít cháo nóng.
Trần Y bị cơn đau đánh thức, lúc mở mắt ra dường như có hơi mờ, giống như bị một lớp màng che phủ, cô mở nhắm mắt lại nhiều lần mới có thể thấy rõ.
Phòng bệnh nhàn nhạt mùi nước sát trùng, cô còn nghe thấy tiếng bật lửa. Trần Y quay đầu nhìn lại, thấy bên cửa sổ có một người đàn ông cao lớn đứng đó, đầu ngón tay cầm bật lửa tuỳ ý đùa nghịch. Anh đang nghe điện thoại, gió rất lớn làm rèm cửa sổ bay vào trong, bay đến trên vai anh, nhìn có hơi hư ảo.
Văn Trạch Tân nhướng mắt, đối diện với Trần Y trên giường bệnh. Một giây sau, anh cúp điện thoại thuận tiện đặt nó lên bàn, đi tới rồi khom lưng nhìn cô: “Em tỉnh rồi.”
Trần Y chớp mắt, ừm một tiếng.
Văn Trạch Tân nhìn cô chăm chú, vén tóc cô, thấp giọng hỏi: “Muốn ăn cháo không?”
Trần Y lắc đầu.
Cô nhíu mày, đau đớn.
Ngực Văn Trạch Tân tê rần: “Có phải đau không? Anh đã kêu bác sĩ chích thuốc giảm đau cho em.”
Nói xong, anh đứng dậy nhưng mà một giây sau, tầm mắt anh nhìn đến chữ trên bình treo. Thuốc giảm đau đã tiêm vào bình nước biển rồi, tay nắm lan can giường siết chặt hơn vài phần.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt, vài giây sau, anh ngồi xuống nắm chặt bàn tay không bị thương của cô.
Trần Y nhìn anh nói: “Anh đừng nói với mọi người trong gia đình.”
Văn Trạch Tân cúi người, áp trán mình lên trán cô, thấp giọng nói: “Không nói với họ, em ăn tết làm sao bây giờ? Trở về nhà của chúng ta dưỡng thương nhé?”
Nhà của chúng ta.
Là căn hộ Duplex ở trung tâm thành phố.
Trần Y há miệng thở dốc, lúc trước khi sức khỏe tốt thì không nhớ nhà, không muốn ở thủ đô. Cuộc sống bận rộn khiến cô không có thời gian suy nghĩ, nhưng lần này bị thương thì lại nhớ nhà rồi.
Trần Y: “Quân Duyệt.”
Văn Trạch Tân híp mắt, ngay sau đó anh thấp giọng đáp: “Được, anh cùng em trở về Quân Duyệt.”
Trần Y yên lặng nhìn anh vài giây, sau đó rủ mắt xuống. Trong đầu hiện lên ba chữ Văn Trạch Tân trên giao diện điện thoại, lòng cô có hơi phức tạp, lại không biết nên nói từ đâu, vì thế chỉ có thể trầm mặt xuống.
Lúc này, bụng Trần Y kêu lên ùng ục.
Văn Trạch Tân dừng lại một chút, nhướng mày nhìn cô.
Khuôn mặt tái nhợt của Trần Y lập tức đỏ bừng. Buổi trưa cô chỉ ăn một chút cháo, chiều lại bận rộn, định về nhà nấu chút đồ ăn. Văn Trạch Tân sờ cằm, nhìn cô vài lần: “Anh thấy là em đói rồi.”