Thang máy xuống đến lầu 1, Đường Lập đi ra. Cửa thang máy đóng lại, Văn Trạch Tân vân vê ngón tay của Trần Y, giọng trầm thấp: “Nuông chiều quá thành ra bọn họ cáo mượn oai hùm.”
Trần Y mím môi mỉm cười.
Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn cô cười, nhướng mày. Lúc trước khi không có Trần Y, đám người này đâu dám như vậy với Văn Trạch Tân, lá mặt lá trái, giấu trời qua biển, đều đang tìm cái chết.
Bây giờ, lúc nào cũng vượt qua giới hạn của Văn Trạch Tân, không phải là vì có phu nhân như Trần Y ở đây sao.
“Đừng bao dung họ quá.” Văn Trạch Tân vươn tay xoa đầu Trần Y, ngón tay tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng. Trần Y nắm lấy tay anh, ngửi một cái: “Tối nay hút nhiều thuốc lắm hả?”
Tinh.
Thang máy xuống đến tầng trệt.
Văn Trạch Tân trở tay nắm tay cô đi ra, nói: “Không hút nhiều, vài hơi thôi, lúc nhớ em nên hút đó.”
Trần Y ồ một tiếng, điểm này thì cô tin. Anh có thói quen, khi suy nghĩ về vấn đề gì đó đều thích châm thuốc nhìn khói bay lượn lờ. Ánh lửa soi lên ấn đường anh, khiến vẻ mặt anh không rõ, khi đó càng khó có thể nhìn thấu anh. Anh quả thực hút rất ít. Văn Trạch Tân lấy chìa khoá xe đưa cho cô.
Trần Y nhận lấy, ngồi vào ghế lái. Văn Trạch Tân mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, trên người anh còn có mùi rượu nhàn nhạt. Trần Y thắt dây an toàn, xe này là xe mới, Trần Y cúi đầu nghiên cứu. Mái tóc xoăn được cô cột lên, rủ xuống vai, trước khi đến thủ đô Trần Y đã uốn nó.
Năm mới diện mạo mới.
Văn Trạch Tân nghiêng đầu nhìn vài lần, sau đó vươn tay nhấc cằm cô.
Trần Y ngẩng đầu lên nhìn: “Anh làm gì vậy?”
“Em uốn tóc khi nào vậy?”
“Hôm qua.”
Văn Trạch Tân đến gần, trán kề trán, bốn mắt nhìn nhau, nói: “Muốn hôn em.”
Trần Y đỏ mặt, muốn nói chuyện thì đôi môi mỏng của anh đã hạ xuống. Đôi môi dính chặt, đôi môi mỏng của anh rất ấm áp, mùi rượu phả vào mặt, cổ của Trần Y bị ngón tay anh giữ lại. Hôn một lúc, Văn Trạch Tân càng trở nên bá đạo, chống người nghiêng về phía Trần Y, đè cô vào lưng ghế.
Không biết bàn tay đã đụng trúng đâu, giọng nói sến súa của người đàn ông dẫn đường truyền đến.
“Hoan nghênh sử dụng bản đồ Yr, lúc này là 9.30 tối, lái về phía trước 500m là đường Văn Tuyên…Vui lòng không đậu xe ở hầm gara quá lâu, dễ ngạt thở.”
Trần Y nghe thấy câu này thì tỉnh táo lại một chút, đẩy người đàn ông phía trước ra. Văn Trạch Tân nghiêng đầu hôn cô, tay ấn một cái, màn hình dẫn đường tắt đi.
Hồi lâu, mặt Trần Y đỏ lên, nhìn đám người từ thang máy đi xuống, dùng tay che mặt lại. Văn Trạch Tân vén tóc cô ra, hôn lên cổ cô.
Vài giây sau, anh ngước mắt lên nhìn cô, sau đó cười nhẹ, ngồi về vị trí.
Trần Y bỏ tay ra, chỉnh lại tóc tai. Lúc nhóm người đằng trước sắp nhìn qua đây, cô khởi động xe, vù một phát, xe chạy ra đường lớn.
Ngoài cửa có bảo vệ, xe chạy đến cửa, cửa xe hạ xuống. Văn Trạch Tân đưa một tấm thẻ ra ngoài quẹt. Rất nhanh xe đã được thông hành, sau đó đi vào đường lớn, lúc này khuôn mặt nóng bỏng của Trần Y mới dịu lại. Tiềm Long Các phồn hoa chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại phía sau, Trần Y nhìn anh: “Anh buồn ngủ hả?”
Văn Trạch Tân xoa ấn đường, nói: “Không có.”
Trần Y không tin, vài ngày trước trợ lý Giang còn gửi tin nhắn cho cô, nói Văn Trạch Tân vì muốn đi đón cô nên đã dành thời gian ra, công việc của 5 ngày rút ngắn lại thành 2 ngày.
Đường này có chút không quen, Trần Y vẫn phải bật dẫn đường lên.
Tiềm Long Các cách căn nhà ở trung tâm thành phố có hơi xa, phải đi lên cầu vượt, vừa xuống cầu vượt thì gặp phải cảnh sát kiểm tra nồng độ cồn. Trần Y là người thành thực, ngửi thấy trong xe có mùi rượu nên có hơi căng thẳng. Văn Trạch Tân chống một tay lên cửa sổ xe, nhìn cô nói: “ Em không uống rượu, đừng sợ.”
Trần Y nhìn anh.
Xe từ từ dừng lại, cửa xe hạ xuống. Cảnh sát cong eo nghiêng người một chút liền ngửi mùi rượu bên trong, anh ta nhìn người đàn ông ở ghế phụ, lại nhìn người phụ nữ ở ghế lái.
“Thổi một cái đi.” Cảnh sát nói.
Trần Y hít một hơi, quả thực cô không uống rượu, nhưng vừa nãy bị Văn Trạch Tân hôn, cảm giác đầu lưỡi cũng có mùi rượu. Lòng bàn tay Trần Y chảy một tí mồ hôi, tiến về phía trước, thổi một cái, mắt nhìn chằm chằm vào thiết bị đo nồng độ.
Cảnh sát cũng nhìn nó.
Khi kết thúc mọi thứ đều thuận lợi, cảnh sát thu lại thiết bị: “ Đi đi.”
Văn Trạch Tân nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Cảnh sát nhìn người đàn ông, gật đầu, vẫy tay. Trần Y nắm chặt vô lăng, nhấn ga, xe chạy vào đường lớn, lúc này đã gần tới nhà rồi.
Chị Lệ đã về nhà, đèn trong căn hộ Duplex đang sáng, rất ấm áp.
Trần Y lái xe đến bãi đậu xe trước cửa, sau đó mở cửa xuống xe. Văn Trạch Tân cũng mở cửa, liếc nhìn chiếc áo Blazer của cô rơi xuống, anh đóng sầm cửa lại, đi vòng qua đầu xe nắm chặt cổ tay cô.
Trần Y quay người nhìn anh.
Tóc uốn cong rồi, cô quay người như vậy khiến mái tóc tạo thành một đường cong trên không trung, cộng với khuôn mặt xinh đẹp này tạo thêm phần quyến rũ.
Văn Trạch Tân kéo cô về phía mình, nói: “Kiểu tóc này làm tốt lắm, rất đẹp.”
Trần Y mím môi, giây tiếp theo tiến lên phía trước nắm lấy cổ áo anh: “Ai nói chuyện này với anh? Lúc nãy em kiểm tra nồng độ cồn bị dọa tới sợ luôn đó, biết không? Đều tại anh.”
Cô là một công dân tốt tuân thủ pháp luật.
Văn Trạch Tân nghe xong, cười vài tiếng, ôm lấy cô dựa vào thân xe phía sau, nói: “ Ừm, đều là lỗi của anh.”
Trần Y vỗ ngực anh: “Tất nhiên rồi, đều là lỗi của anh.”
Văn Trạch Tân cười nhẹ, giữ cái gáy của cô: “Vậy anh phải nhận lỗi với em như thế nào đây?”
“Cai thuốc đi.” Trần Y nói: “Chuẩn bị có con, anh cai thuốc sẽ tốt hơn.”
Văn Trạch Tân trầm mặc vài giây: “Được.”
Thực tế, cho đến nay hai người đã nói về chuyện chuẩn bị có con được mấy tháng rồi, từ khi Văn Thân ra đời cho đến giờ, cũng thường xuyên cho cậu nhóc tương lai một cơ hội. Tiếc là, thằng bé đến giờ vẫn chưa tới.
Nhưng vì luôn phải yêu xa, cũng có thể là vì lí do yêu xa, bây giờ Trần Y về rồi, không cần phải yêu xa nữa, cơ hội chắc sẽ lớn hơn.
Cô ôm lấy eo của anh, dựa vào lồng ngực anh.
Cằm của Văn Trạch Tân ma sát trên đỉnh đầu của cô, yên lặng ôm cô.
Thời điểm này, tiểu khu có chút yên tĩnh.
Trần Y hỏi: “Em về, anh có vui không?”
Văn Trạch Tân: “Rất vui.”
Trần Y cười: “Ừm.”
Ngón tay Văn Trạch Tân giữ lấy gáy của cô, nhắm mắt lại, sau đó lại ôm cô chặt hơn: “Sau này đừng rời xa anh nữa.”
Trần Y: “Dạ.”
Trong nhà, chị Lệ vừa thu dọn đồ đạc vừa quét dọn nhà cửa, vừa nhìn hai người bên ngoài cửa ôm nhau. Một năm nay, tiên sinh và phu nhân đã bên nhau một năm, đúng là càng ngày càng tình cảm hơn.
Phu nhân được cưng chiều đến nỗi vừa quyến rũ vừa dễ thương, thật tốt.
Gió nổi lên rồi, Trần Y run cầm cập. Văn Trạch Tân dùng một tay ôm lấy eo cô, mở cửa xe ra, lấy chiếc áo khoác vest của mình từ trong đó ra khoác lên cho cô.
Sau khi đóng cửa xe lại, anh nói: “Đi nào.”
Trần Y dựa vào người anh, được anh dẫn vào nhà, cô nói: “Anh lại biết em có hơi giận dỗi à?”
Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn cô: “Áo khoác rơi xuống đất luôn rồi, còn không phải giận dỗi hả?”
Trần Y nghiêng đầu, khoé môi cong lên, không trả lời.
Văn Trạch Tân ôm cô đi vào cửa.
Trong nhà ấm hơn rất nhiều, chị Lệ xoa tay đứng lên, cười hỏi: “Tiên sinh, phu nhân, có muốn ăn khuya một chút không?”
Văn Trạch Tân đặt áo khoác lên ghế sofa, nhìn Trần Y.
Trần Y lắc đầu: “Không muốn ăn, muốn ngủ rồi.”
Văn Trạch Tân nói với chị Lệ: “Pha một ly sữa nóng lên đây.”
“Vâng.” Chị Lệ cười, đi vào nhà bếp.
Văn Trạch Tân nắm lấy tay Trần Y đi lên lầu. Vì biết Trần Y sắp về nên mấy hành lý, tài liệu… của Văn Trạch Tân cũng được chuyển về đây từ trước, lần này quay về không cảm thấy lạnh lẽo như lần trước. Vừa vào phòng ngủ chính, Văn Trạch Tân giữ lấy eo Trần Y quay người cô lại, quan sát từ trên xuống dưới: “Váy này mua khi nào?”
Không phải anh sắm cho cô.
Trần Y giang hai tay ra cho anh xem: “Đẹp không? Mấy ngày trước em với chị Lệ đến trung tâm mua sắm ở Hội Thành nhìn thấy nên mua.”
Một năm nay Hội Thành thay đổi rất nhiều, mở một trung tâm mua sắm rất lớn, một số thương hiệu nổi tiếng cũng dần dần chuyển đến. Trần Y bận cả năm, trước khi đi còn đặc biệt cùng chị Lệ đi dạo mua sắm.
“Đẹp.”
Trần Y cười cong cả hai mắt.
Khoé môi Văn Trạch Tân cũng cong lên.
Lúc này, chị Lệ gõ cửa. Văn Trạch Tân buông Trần Y ra, đi tới mở cửa nhận lấy ly sữa, đưa cho Trần Y: “Uống xong tắm rửa đi ngủ.”
Trần Y nhận lấy, một hơi uống hết.
Bỏ ly xuống, cô đi vào phòng tắm, Văn Trạch Tân đang đứng đó xé bàn chải đánh răng và kem đánh răng mới ra. Trần Y đi vào, từ phía sau ôm lấy eo Văn Trạch Tân, nhìn anh làm.
Bộ vệ sinh cá nhân được thay mới hết, đại diện cho sự bắt đầu mới, ngày tháng sau này Văn Trạch Tân không cần phải chạy 2 nơi nữa, Trần Y cũng về nhà. Văn Trạch Tân xé xong, mở vòi nước ra rửa tay, sau đó kéo cánh tay cô muốn nói gì đó. Trần Y lại dùng lực kéo anh ra ngoài, sau đó nhanh chóng khoá trái cửa phòng tắm lại.
Văn Trạch Tân ngẩn người.
Anh dùng đầu ngón tay gõ cửa.
Trần Y bên trong ngâm nga hát, nói: “Em tắm trước, anh đừng làm phiền em.”
Người đàn ông này muốn làm gì, Trần Y còn không rõ sao, lại muốn đưa cô vào phòng tắm làm. Văn Trạch Tân đút tay vào túi, nghe thấy câu nói này, anh nhướng mày.
Vài giây sau, anh cười nhẹ một tiếng, quay người đi về phía ghế sofa. Ngồi xuống, anh kéo cổ áo có hơi nóng xuống, lấy điện thoại ra nghịch. Màn hình điện thoại vẫn ngừng tại hình của Trần Y, anh lướt xem từng tấm một.
Khoảng hai mươi phút sau.
Trần Y mặc áo choàng tắm đi ra.
Văn Trạch Tân ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Trần Y cũng đã sấy tóc xong rồi, cô gãi đầu, ánh mắt có hơi lấp lánh. Cô kéo chăn ra nằm vào, nói: “Ngủ đây.”
“Anh đi tắm đi.”
Ánh đèn trong nhà không sáng lắm, hai chân Văn Trạch Tân bắt chéo, một tay nắm chiếc điện thoại màu đen, quần dài và áo sơ mi cũng màu đen, trông rất lạnh lùng.
Ánh mắt anh dõi theo hành động của cô, nhìn cô cứ nằm trên giường như vậy.
Lần cuối hai người làm đã là một tuần, anh nhìn cô hồi lâu, môi mỏng mở ra: “Vợ à, đây là dáng vẻ muốn có con của em hả?”
Trần Y chôn vùi cơ thể mình sâu hơn, nói: “Không gấp mà, em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”
Cô lộ ra nửa khuôn mặt, ánh mắt lấp lánh nhìn anh.
Văn Trạch Tân nghiêng đầu, yết hầu chuyển động, trong ánh mắt ẩn chứa sự dục vọng mờ mịt. Nhưng anh chỉ nhìn cô như vậy, dừng lại một chút sau đó gật đầu: “Rồi, vậy em ngủ sớm đi.”
Đôi chân dài của anh đặt xuống, đứng dậy đi đến bên giường, vén chăn cho cô, sau đó cúi người, hôn lên trán cô: “Vợ ngủ ngon.”
Lông mi Trần Y khẽ chớp: “Chồng ngủ ngon.”
Văn Trạch Tân vén tóc Trần Y, sau đó anh đứng thẳng dậy vặn nhỏ đèn đầu giường, nhân tiện đặt điện thoại xuống. Anh quay người lấy áo choàng tắm trên giá treo đồ, vừa cởi nút áo sơ mi vừa đi vào phòng tắm.
Tay Trần Y túm chăn bông, nhìn bóng dáng cao to của anh đi vào phòng tắm rồi đóng cửa. Cô hít một hơi, sau đó đưa tay vào trong chăn, “Sột soạt” kéo qua kéo lại, rồi vươn tay tắt đèn đầu giường bên này, nhắm mắt ngủ.
Ba mươi phút sau.
Cửa phòng tắm mở ra, hơi nóng bên trong tỏa ra. Văn Trạch Tân thắt dây áo choàng tắm đi tới, giọt nước lăn dài trên ngực. Phát hiện đèn trong phòng càng tối hơn, anh đi qua kéo rèm cửa chặt lại, sau đó đi về phía giường, vén chăn ga lên giường. Trong chăn rất ấm áp, cô đang cong người ngủ.
Văn Trạch Tân đến gần, vươn tay ôm lấy eo cô.
Nhưng vài giây sau, anh dừng hít thở vài giây, sau đó giọng nói có hơi khàn: “Em mặc gì vậy?”
Trần Y không lên tiếng, cô đỏ mặt vùi đầu vào gối.
Văn Trạch Tân nheo mắt, vài giây sau nói: “Để anh đoán.”
Vừa đoán xong liền tiêu đời. Đêm khuya thanh vắng, Trần Y hối hận tại sao bản thân lại làm chuyện này, có ngốc không, có ngốc không chứ. Cô rơm rớm nước mắt nhìn thời gian, khóc nói: “Mai em còn phải đi làm.
Văn Trạch Tân: “Ừm.”
“Anh đưa em đi.”
Trần Y: “…”
*
Mặc dù nói là đi làm, thực ra chỉ là đến Thần Diệu báo cáo mà thôi. Buổi sáng hôm sau Trần Y tốn rất nhiều thời gian che đi dấu vết trên cổ, trước khi ra ngoài còn không yên tâm, đứng trước gương ngắm nghía.
Văn Trạch Tân gấp báo lại, cầm áo khoác lên mặc cho cô, nói: “Đã che kín đáo lắm rồi.”
Trần Y lườm anh qua lớp gương.
Văn Trạch Tân cười khẽ, nắm lấy tay cô đi về phía cửa, nói: “Tối nay về nhà ăn cơm.”
“Dạ.”
Vì phải về tổng bộ Thần Diệu, rất nhiều đồng nghiệp trước đây mới sáng sớm đã gửi tin nhắn cho cô, thăm dò ít thông tin. Xe chạy đến dưới lầu trụ sở.
Xe đẹp dễ khiến người chú ý, không ít người nhìn chằm chằm chiếc xe.
Trần Y mở cửa xuống xe.
Ầm.
Mọi người đều nhận ra Trần Y.
Sau đó họ lần lượt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, cửa sổ xe từ từ đóng lại, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông dần bị che khuất. Một đồng nghiệp tiến lên, kéo Trần Y và hỏi: “Chồng cô hả?”
Trần Y dừng lại, nhìn khuôn mặt người đồng nghiệp. Sững sờ vài giây mới nhận ra trước đây hai người từng làm việc cùng nhau, Trần Y mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi.”
Cô trả lời xong mới nhớ ra, cô đã từng rất sợ người khác hỏi về Văn Trạch Tân.
Bây giờ có thể thoải mái trả lời, đúng vậy, anh ấy là chồng tôi.
“Wow, chồng cô đẹp trai ghê. Trần Y, lần này cô được điều về đây, đã thăng chức rồi đúng không?” Đồng nghiệp nói với vẻ ngưỡng mộ, Trần Y cười, không trả lời.
Đồng nghiệp đó lại nói: “Châu Yến nghỉ việc rồi, cô ấy nói nếu biết cô sắp về thì cô ấy đã không nghỉ. Nhưng tiếc quá, cô ấy đi trước cô một bước rồi.”
Trần Y cũng đã biết tin này, cô có chút nhớ Châu Yến.
Đồng nghiệp nói: “Đừng thấy cô chỉ vừa đi một năm, nhưng thay đổi nhiều lắm đó.”
Lúc này, Trần Y nhìn thấy chiếc xe con màu bạc dừng lại. Tiêu Tiểu Nhàn xuống xe, còn người ngồi ở ghế lái nhìn về phía bên này, bốn ánh mắt nhìn nhau.
Trần Y ngẩn người.
Đó là Triệu Luyện.
Trần Y mỉm cười gật đầu, sau đó thu hồi ánh mắt. Triệu Luyện lại thất thần nhìn cô hồi lâu. Hôm nay Trần Y mặc áo sơ mi tối màu cùng chân váy chữ A màu đen, áo khoác Blazer dáng dài, cột tóc lên, khuôn mặt dịu dàng chín chắn.
Tiêu Tiểu Nhàn cũng nhìn thấy Trần Y, cô ta bất giác quay đầu lại nhìn bạn trai của mình.
Quả nhiên nhìn thấy ánh mắt của Triệu Luyện, Tiêu Tiểu Nhàn gõ cửa xe.
Triệu Luyện thu hồi ánh mắt, anh ta nhìn Tiêu Tiểu Nhàn nhẹ nhàng nói: “Vào đi.”
Tiêu Tiểu Nhàn lạnh lùng nói: “Anh vẫn chưa quên cô ta?”
Triệu Luyện nhìn cô ta, nói: “Không phải bây giờ anh có em rồi sao? Đừng nghĩ nhiều.”
Tiêu Tiểu Nhàn: “Tốt nhất là vậy.”
Nói xong, cô ta đi đôi giày cao gót bước lên bậc thềm. Trần Y thì đã không còn ở chỗ ban đầu nữa, cô lên lầu, vào phòng làm việc của Thẩm Lệ Thâm.
Tính ra, hai người vẫn là quan hệ thầy trò.
Thẩm Lệ Thâm bây giờ cũng sắp bước vào cuộc sống hôn nhân rồi, cô ấy mỉm cười đứng dậy, đi lên phía trước ôm Trần Y: “Hoan nghênh trở về.”
Trần Y cười nói: “Rất vui vì lại có thể làm việc chung với cô.”
“Có cô, tôi như hổ mọc thêm cánh, đợi cô trở thành đối tác, tôi có thể kiêu ngạo nói với mọi người, vợ của Văn nhị thiếu là đồ đệ của tôi.”
Trần Y cười, vỗ Thẩm Lệ Thâm một cái.
Thẩm Lệ Thâm cười, nhìn Trần Y.
Tuy không biết quá trình theo đuổi vợ của Văn nhị thiếu, nhưng cô ấy biết Văn nhị thiếu theo đuổi thành công rồi. Mà xem sắc mặt lúc này của Trần Y, cũng biết người đàn ông này đối xử với cô rất tốt.
Vậy là đủ rồi.
Sau đó Trần Y ra ngoài chào hỏi đồng nghiệp, cũng gặp Tiêu Tiểu Nhàn. Tiêu Tiểu Nhàn vẫn luôn có chút đố kỵ Trần Y, bây giờ thấy Trần Y như vậy lại càng đố kỵ hơn.
Thực ra đồng nghiệp ở đây đều nghĩ Trần Y đến Hội Thành sẽ không quay lại nữa, cho dù cô có trở thành đối tác thì cũng sẽ ở thành phố nhỏ như Hội Thành.
Ai biết được Thẩm Lệ Thâm vừa lên chức, người đầu tiên được nhắc đến lại là Trần Y.
Chuyển cô trở về từ thành phố nhỏ, mà thành tích và sự cố gắng một năm qua của Trần Y khiến người khác không có cơ hội phản bác.
Buổi chiều 5 giờ.
Thẩm Lệ Thâm muốn mời Trần Y đi ăn cơm, Trần Y từ chối, nói tối nay gia đình liên hoan.
Thẩm Lệ Thâm: “Thôi cũng được.”
Lúc này, chiếc điện thoại Trần Y đặt trên bàn reo lên.
Văn Trạch Tân: [Đang ở dưới lầu.]
Thẩm Lệ Thâm cũng nhìn thấy đoạn tin nhắn đó của Trần Y, cô ấy cười như có như không: “Thôi được rồi, chồng cô đến đón rồi.”
Trần Y xấu hổ cười, cầm điện thoại lên, xách túi nhỏ lên quay người đi về phía thang máy. Những người khác cũng nghe thấy, ai nấy đều đứng dậy nhìn xuống dưới.
Dưới lầu.
Trần Y đi xuống bậc thềm, trợ lý Giang mở cửa xe cho Trần Y, một bàn tay đeo đồng hồ vươn ra từ trong xe dẫn Trần Y vào.
Cửa xe đóng lại.
Trần Y cởi áo khoác ra.
Văn Trạch Tân nhận lấy áo khoác, mắc sang một bên, nhìn cô: “Vẫn quen chứ?”
Trần Y dựa vào sau, cười nói: “Quen.”
Cô dựa vào tay vịn chính giữa: “Rất nhiều người chuyển đi, cũng có rất nhiều người mới.”
Văn Trạch Tân vươn tay vuốt tóc cô: “Có người ăn hiếp em, nhớ nói với anh.”
Trần Y liếc anh: “Làm gì có ai ăn hiếp em.”
Giang Thần ngồi ở ghế lái nghe xong cố nhịn cười, anh ta khởi động xe. Chiếc xe màu đen lái đi, Văn Trạch Tân nâng cằm cô lên, nói: “Em lên chức đột ngột như vậy, đơn thuyên chuyển công tác của Thẩm Lệ Thâm được điều xuống, em đã chặn đường của rất nhiều người, phiền phức cũng theo đó mà nhiều hơn.”
Trần Y mím môi: “Em biết rồi.”
Đương nhiên là cô biết, đến khi đó làm hạng mục, chắc chắn sẽ có rất nhiều người không hợp tác. Khi cô ở tổng bộ chỉ là SA2, không đến lượt cô dẫn dắt đội làm hạng mục.
Mà hơn một năm không làm ở đây, cũng là điểm trừ của cô.
Văn Trạch Tân xoa khoé môi cô: “Nếu mệt quá thì về Minh Lợi kế thừa tài sản đi.”
Trần Y cắn ngón tay anh.
Văn Trạch Tân cúi đầu cười, hôn lên khóe môi cô.
Ngón tay ấn một cái, vách ngăn đóng lại.
Xe chạy một mạch đến nhà họ Văn, Trần Khánh và Liêu Tịch cũng được Văn Trạch Tân đón qua. Nhìn thấy Trần Y, đôi vợ chồng vô cùng vui mừng. Trần Y ôm ấp với bố mẹ, xong lại ôm Lâm Tiếu Nhi, còn đi bế Văn Thân.
Văn Thân bắt đầu phun nước miếng.
Tối nay Lâm Tiếu Nhi sắp xếp đầu bếp nấu ăn, ba gia đình cùng nhau liên hoan. Không biết ai nói tới đề tài mang thai, Liêu Tịch nhìn Trần Y, kéo tay Trần Y nhẹ giọng hỏi: “Con dự tính như nào?”
Trần Y liếc nhìn Văn Trạch Tân đang nói chuyện với anh trai bên cạnh, nhẹ giọng trả lời: “Bọn con có dự định nhưng vẫn chưa có kết quả.”
“Từ từ sẽ có.” Liêu Tịch cũng nhìn Văn Trạch Tân nói.
Sau khi ăn xong, mấy người phụ nữ ở phòng khách nhỏ chơi với Văn Thân.
Đàn ông nói chuyện ở phòng khách chính.
Văn Tụng Tiên lấy một điếu thuốc đưa cho Văn Trạch Tân.
Ngón tay Văn Trạch Tân đẩy ra: “Không hút.”
Văn Tụng Tiên ngạc nhiên.
Thẩm Tiêu Toàn nói: “Chắc là đang dự định có con.”
Văn Trạch Lệ chậc một tiếng: “Nhưng mà bọn em có dự định này cũng một thời gian rồi mà.”
Văn Trạch Tân bưng ly trà lên uống một ngụm, nói: “Vấn đề của em.”
Văn Tụng Tiên: “Cũng đâu ai nói là vấn đề của Trần Y đâu, ai mà không biết con không muốn có con.”
Văn Trạch Lệ lại nhìn em trai nhà mình. Anh ta nheo mắt, suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cố Trình.
Buổi tối khoảng 10 giờ.
Buổi liên hoan của ba gia đình kết thúc, Văn Trạch Tân lấy áo khoác xuống mặc lên cho Trần Y. Dưới sự dặn dò của Lâm Tiếu Nhi, đôi vợ chồng đi ra ngoài, lên xe.
Trần Y xoa cánh tay, vừa nãy người cuối cùng bế Văn Thân là cô nên cánh tay có hơi tê.
Cô dựa vào Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân ôm lấy eo cô, trợ lý Giang khởi động xe, về nhà.
Xe vừa đến cổng liền thấy ngoài cổng có thêm một chiếc xe màu đen đang đậu, Trần Y ngáp một cái rồi nhìn: “Ai vậy?”
Lúc này, cửa của chiếc xe đó mở ra, Cố Trình mặc áo len màu đen và quần dài bước xuống. Cửa xe mở ra, còn có Tiêu Nhiên và một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài.
Văn Trạch Tân và Trần Y sống ở đây cũng lâu rồi, nhưng bạn bè của Văn Trạch Tân trước giờ chưa bao giờ đến đây, chủ yếu là đều biết Văn Trạch Tân coi trọng đời sống riêng tư nên mọi người đều tôn trọng.
Sao tối nay tất cả đều đến đây vậy.
Đôi chân Văn Trạch Tân bắt chéo, hạ cửa kính xe xuống nhìn ba người đó, khuôn mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn. Trần Y nhìn anh vài giây, kéo cánh tay anh nói: “Đã đến rồi thì mời họ vào nhà uống trà đi.”
Môi mỏng Văn Trạch Tân mím lại, tiếp đó mở cửa xe ra, nắm tay Trần Y đi xuống, đỡ cô đứng thẳng. Cố Trình bên cạnh xe thấy họ, lập tức cười vẫy tay: “Hi, chào buổi tối.”
Trần Y cười: “Chào buổi tối.”
Cố Trình cười, nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân chỉnh lại cổ áo khoác cho Trần Y, nắm tay cô bước về phía cửa. Anh nhìn họ, nhất là người đàn ông không quen biết kia.
Cố Trình lập tức cười, đẩy người đàn ông đó lên nói: “Đây là anh họ tôi, là một bác sĩ Trung Y, sở trường là khám các vấn đề về sinh lý. Trạch Tân, để anh họ tôi khám cho cậu đi.”
Trần Y ngẩn người.
Đây là bác sĩ?
Khám vấn đề sinh lý.
…
Văn Trạch Tân nheo mắt, anh lạnh lùng hé môi, nói với Giang Trần: “Đưa bọn họ đi.”
Sau đó, đưa Trần Y vào nhà.
Cố Trình biết tính xấu này của anh, lập tức nói: “Này, cậu không cho anh ấy khám, người khác sẽ nghĩ vấn đề là ở chỗ Trần Y đó, cậu vẫn không chịu khám hả?”
Bước chân Văn Trạch Tân dừng lại.
Trần Y nhìn về phía Văn Trạch Tân
Vài giây sau, Văn Trạch Tân quay người, gọi Giang Thần: “Mời họ vào.”
Giang Thần ho một tiếng, vẫn luôn nhịn cười, nhanh chóng mời Cố Trình, Tiêu Nhiên và vị bác sĩ trung y đó vào nhà. Giang Thần có chút tò mò hỏi Tiêu Nhiên: “Tiêu thiếu gia, sao ngài cũng theo đến vậy?”