Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1000: Bảo anh con lấy cho viên gạch



Khi bà xuống lầu Hạ Minh Chính đang xoa ấn đường của mình, ngay cả tạp chí mới ông vốn ưa thích cũng bị ném một bên.

Thấm ý Quân đi tới, ngồi xuống.

“Ý Quân, bà lại xuống à? Sao vậy, tỉnh ngủ?” Hạ Minh Chính vừa thấy Thẩm Ý Quân bèn đưa tay nắm lấy tay bà: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Thẩm Ý Quân lắc đầu, nắm chặt tay Hạ Minh Chính.

Trong lòng Hạ Minh Chính có chút vui mừng, mấy năm gần đây đây là lần đầu tiên bà đáp lại ông.

“Minh Chính…” Thấm Ý Quân than một tiếng. “Tôi đã thành như vậy, hiện tại Tâm Tâm cũng không biết ở nơi nào? Mặc kệ trước kia là ai sai tôi cũng không hy vọng ông khó chịu, cho nên,” bà nắm chặt tay Hạ Minh Chính, “chú ý quản tốt con gái ông, đó là con gái của ông, không phải con gái tôi.”

Bà không nói quá nhiều, bà sẽ không dạy được con cái người khác, đây cũng chỉ là có ý tốt nhắc nhở.

Bọn họ một người quá tàn nhẫn còn một người lại quá nuông chiều, đối với bọn trẻ đều không phải chuyện tốt.

“Yên tâm đi,” Hạ Minh Chính than một tiếng, “tôi đã biết.”

Thẩm Ý Quân không nói gì nữa, bà mở TV bắt đầu nhìn lên, TV đang chiếu gì bà cũng không để ý, điều bà muốn nói đã nói, điền nêu cảnh báo bà cũng đã cảnh báo, về sau nếu thật sự xảy ra chuyện, nếu có hối hận thì cũng là chuyện của cha con bọn họ.

Còn về sau sẽ thế nào có lẽ chỉ có thể chờ thời gian, còn có… trời cao.

Lúc này, người Lục gia đang ngồi trên xe. Giản Thanh Doanh cầm tay trắng nõn của con gái, tay mềm mại như vậy còn có thể đánh người a.

“Tiểu Hoa, tay có đau không?”

“Dạ, có chút.” Hạ Nhược Tâm lắc lắc tay mình. Đúng vậy, ba cái tát kia cô không một chút lưu tình, cô cảm giác chính mình đã đem những gì phải chịu tủi thân ở Hạ gia toàn bộ đều trả lại cho Hạ Dĩ Hiên, hơn nữa còn ở trước mặt Hạ Minh Chính. Trước kia Hạ Dĩ Hiên đánh cô Hạ Minh Chính đứng yên ở một bên, tuy miệng có khuyên can nhưng cũng không thấy ông lại ngăn cản, hiện tại hạ Minh Chính nghẹn họng một câu cũng không dám nhiều lời. Đánh xong rồi thật sự thấy thống khoái, tay cô cũng là thống khoái.

“Tội con gái bé bỏng.” Giản Thanh Doanh than một tiếng.

“Đúng vậy, con gái bé bỏng.” Lục Khả Ân cũng đi theo nói một câu. “Lần sau bảo anh trai con đánh cho, da nó dày, tay lại to.”

Lục Cẩm Vinh: “…”

“Ông nói bậy bạ gì đó?” Giản Thanh Doanh trừng mắt: “Lại còn ngóng trông con gái đánh nhau với người ta phải không? Đây là một thục nữ, sao có thể vung tay đánh nhau với người?”

Bà nắm tay Hạ Nhược Tâm: “Tiểu Hoa, nhớ, không được đánh nhau.”

“Dạ.” Hạ Nhược Tâm thụ giáo.

“Không thể dùng tay của mình.” Giản Thanh Doanh lại liếc nhìn con trai một cái. “Nhớ kêu anh trai con tìm cho con một viên gạch rồi ném vào mặt chúng nó.”

Lục Cẩm Vinh: “…”

Hạ Nhược Tâm hiện tại mới biết trên đời thực sự có gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Giản Thanh Doanh vẫn luôn là tiểu thư danh môn, là tiểu thư khuê các chân chính nhưng Lục Khả Ân lại là một người chồng rất dũng mạnh. Hai người không biết như nào ở bên nhau, nhưng tiểu thư khuê các lại có thể bắt đầu biết lấy gạch ném người.

Hạ Nhược Tâm dán mặt ở cửa sổ xe, hàng mi dài ẩn xuống dưới.

Về tới Lục gia, Tần Tuyết Quyên đã làm đồ ăn chờ bọn họ, người một nhà ăn cơm cũng không nói nhiều, sau đó đều từng người về phòng nghỉ ngơi, rốt cuộc hiện tại thật sự đã khuya.

Hạ Nhược Tâm đóng cửa lại, cô đi tới mở ra ngăn tủ, lại từ trong ngăn tủ lấy một con búp bê rồi ôm vào lòng, cứ lặng lẽ như vậy ngồi xuống.

“Con yêu, con có thấy không, mẹ đã bắt đầu báo thù.”

Lông mi cô rũ xuống, đột nhiên tích một tiếng, nước mắt rốt cuộc không nhịn được rơi trên người búp bê.

***

(các bạn share và đọc trên Gacsach.com để ủng hộ nhóm dịch nhé <3)

Sở Luật đi từ thang máy ra cùng với Hạ Dĩ Hiên. Mặt Hạ Dĩ Hiên vẫn sưng nhưng đã được trát lên không ít phấn, chỉ là đáng tiếc, dù có trát ít nhiều phấn cũng không có khả năng che đi khuôn mặt heo. Nếu là người khác có khuôn mặt như vậy có khả năng hiện tại chỉ chui ở nhà, có chết cũng không muốn ra cửa. Nhưng Hạ Dĩ Hiên suy nghĩ không giống người thường, cô đối với người khác tàn nhẫn, đối với chính mình cũng tàn nhẫn.

Lúc Hạ Dĩ Hiên đi qua Hạ Nhược Tâm liền liếc mắt cô một cái, Hạ Nhược Tâm ngẩng khuông mặt đã không còn sưng cười với Hạ Dĩ Hiên khiến Hạ Dĩ Hiên hận nghiến răng.

“Mặt cô ta bị sao vậy?” Thư ký Tiểu Trần tiến lại la cà, chỉ chỉ người phụ nữ bên trong: “Mặt kia bị sao nhỉ, chẳng lẽ bị va phải cái gì sao?”

“Không phải bị va phải, là bị đánh.”

Hạ Nhược Tâm chỉnh tài liệu trong tay, một hồi lại chuẩn bị đi vào gặp đôi cẩu nam nữ ghê tởm kia.

“Đánh, bị ai đánh?” Thư ký Tiểu Trần vội vàng che lại miệng mình: “Có người dám đánh cô ấy sao, đấy chính là vị hôn thê của tổng giám đốc.”

“Vậy thì sao?” Hạ Nhược Tâm khẽ nhếch môi, hai mắt híp lại tràn đầy ý cười nhưng lại rất lạnh. Đừng nói là vợ sắp cưới, cho dù là vợ thực sự cũng dám đánh.

“Ai có thể quyết đoán như vậy?”

Hạ Nhược Tâm chỉ vào mình, cười rất tươi: “Tôi đánh.”

“Cô?” Thư ký Tiểu Trần mở to hai mắt nhìn: “Chị của tôi, chị thật hung hãn.”

“Hung hãn?” Hạ Nhược Tâm không có cảm giác này, cô chỉ khiến cô ta nhận lại những gì cô ta đã làm.

“Đúng rồi, vì sao cô lại muốn đánh cô ta?” Thư ký Tiểu Trần đã dịch mông lại gần, một hai phải cùng Hạ Nhược Tâm tám chuyện này, có phải hay không đã có chuyện xảy ra?

“Cô ta không biết điều.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói, nhưng vào tai thư ký Tiểu Trần lại rất khí phách.

“Có phải cô ta đắc tội với cô?” Thư ký Tiểu Trần chăm chú nhìn Hạ Nhược Tâm, thật là đã đem Hạ Nhược Tâm trở thành thần tượng của mình.

“Cô ta cho rằng tôi muốn dụ dỗ Sở Luật.” Hạ Nhược Tâm nhìn thoáng qua thư ký Tiểu Trần. “Cô thấy tôi có giống vậy không?”

Thư ký Tiểu Trần lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng tổng giám đốc trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy, còn có một công ty lớn như vậy, thân phận cao quý như vậy mà cô không thấy động tâm sao?”

“Tôi đã ly hôn hai lần chồng, với đàn ông không còn hứng thú nữa.”

Không đúng, Hạ Nhược Tâm lại nói nhỏ ở trong lòng, là ba lần, bởi vì còn có một lần, là cùng đệ nhất nhậm vợ trước ẩn hôn. (đoạn này mình không nhớ nên để nguyên câu luôn)

Thư ký Tiểu Trần kéo tay áo cô.

“Ừ, có việc?”

Thư ký Tiểu Trẩn chỉ chỉ về phía trước, ngón tay có chút run rẩy, sắc mặt cũng lộ ra vẻ xấu hổ.