“Ba, ba tỉnh rồi.” Hạ Nhược Tâm vui vẻ, cô xoa xoa ngực cho Lục Khả Ân.
Dường như cô nghe được tiếng trái tim Lục Khả Ân đang đập, yết hầu ông có tiếng thở, ngực cũng bắt đầu phập phồng.
Lục Khả Ân chậm rãi mở mắt, cánh tay uể oải đưa lên, khóe mắt cũng có chút ướt át.
Hạ Nhược Tâm vội nắm lấy tay ông, cuối cùng cũng thở ra một hơi.
“Không sao rồi, không sao rồi.” Cô nhẹ nhàng xoa xoa ngực cho ông. “Ba, ba hít thật sâu theo con.”
Cô nhẹ nhàng làm Lục Khả Ân thở đều đặn lại, chờ đến khi ông hít thở thuận lợi cô mới đứng lên vội vàng đi tìm điện thoại gọi xe cứu thương tới. Lục Khả Ân xảy ra chuyện như vậy, cả nhà đều không có ai, Hạ Nhược Tâm thật sự không dám tưởng tượng nếu không phải có đèn sáng, nếu không phải cô không đi chơi, nếu không phải cô có một chút kiến thức cấp cứu thì nói không chừng Lục Khả Ân đã không qua khỏi.
Cô gọi điện thoại cho cấp cứu xong liền quay lại, Lục Khả Ân vẫn nằm trên mặt đất, Hạ Nhược Tâm cũng không dám di chuyển ông, chỉ ngồi quỳ trên mặt đất nắm tay ông.
Lúc này Lục Khả Ân đã mở được mắt, sắc mặt có chút xám trắng nhưng đã có sức sống, cái chính là ông đã thở được, ngực ông thi thoảng phập phồng, không khí quý giá từ mũi vào ngực rồi sau đó truyền tới khắp cơ thể ông.
Không lâu sau xe cứu thương tới, cuối cùng nhân viên ý tế chuyên nghiệp đến, một lúc sau Lục Khả Ân được đeo dưỡng khí, lại được truyền dịch, nháy mắt sắc mặt ông đã hồng hào hơn nhiều. Hạ Nhược Tâm chạy đi theo ra ngoài thậm chí còn không kịp mang giày.
“Yên tâm đi, ông ấy không sao rồi.” Bác sĩ không ngừng an ủi Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm cũng là muốn yên tâm, chỉ là tay cô vẫn không ngừng run rẩy, tim cô vẫn còn đập mạnh.
Đến khi Lục Khả Ân được đưa vào trong bệnh viện, tiến hành một loạt kiểm tra, bác sĩ nói ông đã khôi phục được bình thường Hạ Nhược Tâm mới vô lực ngã ngồi trên mặt đất. Cô ôm chặt cơ thể mình, thật sự thấy lạnh, thật sự thấy sợ.
Bác sĩ nói, đây là Lục Khả Ân phát tác cấp tính, trái tim ông vốn có chút vấn đề, bình thường nếu chú ý một ít là sẽ không gặp vấn đề quá lớn, về sau sợ là thường xuyên phải mang theo thuốc trợ tim theo người.
Ngày hôm sau Lục Cẩm Vinh cùng Giản Thanh Doanh vội vã trở về liền thấy Hạ Nhược Tâm ngủ ngồi ở ngoài phòng bệnh, cô vẫn đi chân đất, quần áo trên người cũng rất đơn bạc, cả người giống như bị người khác vứt bỏ rất đáng thương.
Giản Thanh Doanh vừa định lên tiếng thì Lục Cẩm Vinh nhìn bà lắc đầu. Giản Thanh Doanh khổ sở xoay mặt qua, bà ghé vào cửa phòng bệnh của Lục Khả Ân, nhìn người đàn ông bên trong toàn thân đều đầy dây dợ, chồng của bà, người đã cùng bà vượt qua phân nửa cuộc đời.
Bà thật sự không dám tưởng tượng nếu ông không còn thì về sau bà phải sống như nào.
Lục Cẩm Vinh cởi áo khoác của mình choàng lên cho Hạ Nhược Tâm, lúc này mới phát hiện đã mấy tháng mà sao cô vẫn không tăng chút cân nào, vẫn mảnh khảnh, nếu gió lớn một ít sợ là cô thật sự bị gió thổi đi mất.
Sau đó không lâu viện trưởng tiến tới vội vàng đem theo mấy bác sĩ chữa trị cho Lục Khả Ân, tất cả đều tụ bên nhau nghiên cứu bệnh tình.
“Lục lão tiên sinh giờ đã không sao, là bệnh tim phát tác nhưng được sơ cứu kịp thời. Mọi thứ đều nhờ con gái bà đã sơ cứu, bác sĩ nói lúc ấy tim lão tiên sinh đã ngừng đập, nhờ con gái bà biết cách làm trái tim sống lại ngay lúc ấy, bằng không chờ đội cấp cứu tới khả năng cũng không cứu người bệnh được.”
“Lúc này đây là hữu kinh vô hiểm, về sau chú ý một ít là không sao cả.”
Lục Cẩm Vinh cũng coi như thở dài nhẹ nhõm, anh đi tới nắm chặt bả vai Giản Thanh Doanh.
“Mẹ, yên tâm đi. Ba không có việc gì nữa rồi. Ông già đó sao chết được, ông ấy còn chưa có ôm cháu nội mà.”
“Con nói về ba như vậy sao?” Giản Thanh Doanh tuy đang cười nhưng bà ôm lấy con trai lại lớn tiếng khóc, trong lòng bà rất hoảng sợ, sợ người chồng của mình không cứu được lại bỏ bà rời đi.
Đời người thật sự quá ngắn, sống đến tuổi này của bọn họ nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không phải là sinh ly mà là tử biệt, như vậy vài chục năm sau bà làm sao sống nổi.
“Chúng tôi có thể vào thăm người bệnh không?” Lục Cẩm Vinh hỏi bác sĩ.
Bác sĩ gật đầu: “Có thể nhưng cũng đừng lâu quá. Người bệnh cần nghỉ ngơi, chờ đến lúc ông ấy tỉnh nếu xác định không có việc gì liền có thể xuất viện.”
“Cảm ơn.” Bàn tay Lục Cẩm Vinh vẫn luôn nắm chặt cuối cùng cũng thả lỏng được. Anh cũng quyết định mang Lục Khả Ân về nhà chăm sóc, theo tính của ba anh thì anh biết rõ, muốn ông khỏi bệnh liền phải chiều lòng ông, gọi chú Gia tới.
Chú Gia là bác sĩ gia đình của Lục gia, nhưng ba anh luôn cùng chú Gia không hợp, khả năng chính là không lo lắng tới thân thể mình, rồi lại sợ người khác nói ông có vấn đề nên ông rất bài xích bác sĩ. Lúc này có thể tin rằng ông sẽ không coi sinh mạng mình là trò đùa.
Nếu ông đi thì cũng coi như xong hết chuyện, nhưng còn mẹ của anh thì làm sao bây giờ. Trước đây mẹ đã vì thương nhớ con gái mà khổ sở, vất vả mới tươi tỉnh được một ít, về sau chẳng lẽ lại phải thương nhớ chồng.
Sáng hôm sau Lục Khả Ân mới tỉnh lại, ông vừa mở mắt liền thấy vợ mình khóc sưng đỏ cả mắt, còn tơ máu trong mắt con trai cũng hiện rõ, đứng bên cạnh Lục Cẩm Vinh là Hạ Nhược Tâm.
Ông vươn tây: “Tiểu Hoa, lại đây.”
Hạ Nhược Tâm đi tới ngồi xổm trước giường bệnh.
Lục Khả Ân đưa tay lên đỉnh đầu Hạ Nhược Tâm: “Ba cảm ơn con, nếu không có con thì hôm nay ba sẽ không còn nữa, mẹ của con có lẽ cũng không chịu đựng được.”
“Ba là ba con.” Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay Lục Khả Ân. Cô biết đây là một người tra đáng yêu, mỗi ngày luôn nghiêm khắc với con cái nhưng nếu nói thương con thì trong nhà ông mới là số một.
Tình cảm của đàn ông trước nay đầu trầm ổn, cũng là thu lại bên trong, bọn họ sẽ không cả ngày nói ra ngoài, chỉ biết im lặng ghi tạc trong lòng, lại lặng lẽ thực hiện.
Lục Khả Ân nhẹ nhàng nắm tay Hạ Nhược Tâm một chút, sau đó có lẽ cũng vì mệt mỏi cho nên lại ngủ rồi, có điều các tiêu chí xét nghiệm đều không tồi, ngày mai liền có thể về nhà.