Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1012: Anh không muốn bị hiếp



“Được.” Gia Hân Bảo xua tay. “Nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi muốn ra ngoài ngủ.” Anh ngáp một cái, đúng thật rất mệt.

“Đúng rồi.” Anh đi tới cửa lại quay lại. “Cô thật sự không thể nói cho tôi, cô đã sửa mặt phải không?”

Hạ Nhược Tâm xoa mặt mình, sau đó gật đầu một cái.

“Đúng vậy, tôi đã sửa mặt.”

Gia Hân Bảo mở to hai mắt nhìn, sau đó nói: “Cô nói dối.”

Anh hừ hừ vài tiếng rồi đi ra ngoài. Hạ Nhược Tâm cười, lúc cô không nói dối họ đều nói cô lừa bọn họ, khi cô nói thật cũng không có ai tin cô. Rốt cuộc cô phải nói gì mọi người mới tin?

Lại một lần cô đem báo cáo xét nghiệm ra, sau đó xé nát ném vào thùng rác. Cô sẽ không đi cứu Tống Uyển, Hạ Dĩ Hiên muốn làm gì thì cứ để cô ta làm.

Người thực vật.

Đúng vậy, người thực vật, vốn đã là người thực vậy, lại thêm chuyện này thì vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại được.

Cô xoa bàn tay, xoay người đi lấy cho mình một ly sữa bò.

Sau đó không lâu, cô bưng cái ly lên, lòng bàn tay có chút lạnh lẽo.

***

Lúc này Hạ Dĩ Hiên vẫn đang mát xa tay chân cho Tống Uyển, cô đưa tay vào trong túi xách của mình, hôm nay mà còn không dùng loại thuốc này thì cô sợ rằng Tống Uyển sẽ tỉnh lại mất. Cô kéo chăn, chuẩn bị mát xa chân cho Tống Uyển, kết quả cô lại nghe được múi thối quen thuộc.

Cô lấy tay bịt mũi mình lại gọi ra bên ngoài, hộ lý vào thuần thục bế Tống Uyển lau rửa sạch sẽ.

“Được, còn lại để tôi.” Hạ Dĩ Hiên để hai hộ lý đi ra ngoài.

Hộ lý gật đầu một cái, kéo cửa đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho Tống Uyển, cũng đem những đồ vật bị bẩn đi xử lý.

Hạ Dĩ Hiên thấy mọi người đã đi rồi mới đứng lên, lấy một cái ống tiêm, rút ra một ít thuốc từng chút từng chút tiêm vào ống dẫn tới dạ dày của Tống Uyển. Tay cô run run, tiêm xong cả người đều ướt đẫm.

Cô lau mồ hôi trên người mình, vênh mặt lên, ánh mắt lộ ra khinh thường.

“Để bà sống thêm mấy ngày, chờ đến khi tôi gả vào Sở gia bà mới có thể chết.”

Nếu không phải hiện tại cô còn đem biểu hiện của mình với Tống Uyển cho Sở Luật thấy thì Tống Uyển đã sớm phải chết. Cô không ngu tới mức giữ lại một quả bôm tùy thời có thể phát nổ bên cạnh mình.

Chỉ là, hiện tại Sở Luật vẫn chưa chịu mở lòng, tuy rằng cô đã trong tối ngoài sáng ám chỉ rất nhiều lần nhưng Sở Luật vẫn không đáp lại cô. Anh sẽ không khiến cô chờ đợi mười hai mươi năm chứ, khi đó cô đã già thành bộ dáng nào rồi.

Không được, cô mím môi lại, không thể cứ để như vậy được.

Cô gọi hộ lý vào chăm sóc cho Tống Uyển rồi đi về phòng mình, trang điểm thật đẹp, lại thay một bộ quần áo ngủ gợi cảm, sau đó chờ. Đến khi dưới lầu có tiếng xe dừng lại cô vội vàng chạy qua, kéo rèm cửa quả nhiên bên ngoài là một chiếc xe màu đen đỗ lại.

Cô đang đợi, một phút đồng hồ trôi qua, hai phút trôi qua.

Sở Luật mở cửa, anh đi tới trước bàn, kéo ngăn kéo, sau đó đem chiếc nhẫn bên trong ra theo thói quen đeo vào ngón út của mình. Anh nhẹ nhàng di chuyển, cũng thực nhanh tháo chiếc nhẫn ra, sau đó đi tới ban công, vươn tay…

Chỉ cần anh buông tay chiếc nhẫn sẽ rơi xuống, có lẽ sẽ không tìm lại được, mà anh cũng sẽ không đi tìm. Lúc này buông tay sau sẽ không lại có cơ hội, mà anh cũng sẽ không cho mình cơ hội.

Nhưng là, cuối cùng nhẫn vẫn nằm trong tay anh. Anh kéo ngăn kéo nhét lại nhẫn vào bên trong, sau đó về tới bàn làm việc của mình. Tới khi từ phía sau truyền đến tiếng mở then cửa anh cũng không để ý, chỉ ngồi xuống lấy tài liệu ra, đến khi một cánh tay quấn lấy người anh, sau đó một thân mình mềm mại cọ xát vào người anh.

“Anh Luật, em có chút sợ hãi, hôm nay em ngủ ở đây được không?”

“Được.” Sở Luật nhàn nhạt lên tiếng, bút trong tay vẫn thỉnh thoảng di chuyển.

Hạ Dĩ Hiên vui vẻ trong lòng, mà thân thể của cô cũng có cảm giác tê dại khó tả. Cô ôm chặt lấy cánh tay Sở Luật, đem bộ ngực mềm mại của mình tì sát về phía trước, thậm chí còn nhẹ nhàng cọ xát khiêu khích tính đàn ông trong con người anh. Nhưng khi cô đưa tay vào trong áo anh thì Sở Luật lại đứng lên, Hạ Dĩ Hiên bị đột ngột suýt chút nữa ngã ra cái bàn phía trước. Lúc này bả vai trắng nõn của cô hơi lộ ra, toàn thân mặc áo ngủ mỏng không thể mỏng hơn, ngắn không thể ngắn hơn hoàn toàn phơi bày trước mặt anh.

Sở Luật vuốt tóc của mình, mở cửa ra rời đi không quay đầu lại.

“Anh Luật, anh đi đâu?” Hạ Dĩ Hiên choáng váng, đây là làm sao vậy? Không phải nói tối nay cô sẽ được ngủ với anh sao?

“Nhường chỗ cho em.” Sở Luật nhàn nhạt nói.

“Anh Luật…” Hạ Dĩ Hiên vội vàng chạy tới té nhào, bộ quần áo mỏng tang bị gió thổi tung ra.

Sở Luật lại vươn tay kéo áo cô, che lại Hạ Dĩ Hiên ở bên trong.

“Anh Luật, vì sao anh lại đối xử với em như vậy?” Hạ Dĩ Hiên kéo lại quần áo trên người mình. Cô đã không màng xấu hổ như vậy mà anh vẫn không động tâm, chỉ cần là đàn ông, chỉ cần một người đàn ông bình thường đều sẽ không cự tuyệt được cô mới đúng.

Hơn nữa cô đã cảm giác được phản ứng của anh, nhưng vì cái gì lại nói đi là đi.

Sở Luật đưa tay lên ngực, ánh mắt rất nhạt, trong cặp mắt đen kia dường như không có chút gợn sóng.

“Hạ Dĩ Hiên. Hiện tại anh không có hứng, cũng không muốn bị em hiếp.”

Nói xong anh xoay người để lại Hạ Dĩ Hiên đang trợn mắt há hốc mồm, còn có một loại nhục nhã, ‘không muốn bị em hiếp’.

Đôi khi Sở Luật cảm thấy mình có chút đáng thương, anh với phụ nữ không có tâm, tuy rằng có phản ứng nhưng lại không muốn. Anh tình nguyện tự mình giải quyết cũng không muốn lãng phí thời gian trên người phụ nữ. Đương nhiên anh rất bình thường, không bị tật gì hay là cong, mà là trên đời này người khơi mào được ham muốn nơi anh đã không còn nữa.

Đến nỗi Hạ Dĩ Hiên anh cũng không có hứng thú, mà khi anh không có hứng thú thì phụ nữ chủ động chẳng khác nào muốn hiếp anh.

Sở Luật anh không muốn bị người khác hiếp.