Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1019: Trọng thương



“Sở Luât, tôi hận anh…” Cô nói thầm, ánh mắt mông lung, cơ thể dần dần lạnh đi. Cô biết mạng sống của mình đang không ngừng mất đi. Sống khó khăn như thế chính cô cũng không muốn, nếu có thể cô mong được chết đi. Cô nhớ Tiểu Vũ Điểm, nhớ đứa con đã cùng cô chịu đựng quá nhiều đau khổ kia.

Tiểu Vũ Điểm, nói cho mẹ, có phải lên thiên đường sẽ không đau, không có tổn thương phải không.

Tiểu Vũ Điểm, mẹ rất đau, nhưng mẹ không sợ, mẹ sắp được gặp con rồi, về sau chúng ta không bao giờ phải tách ra nữa, có phải không.

“Nhược Tâm! Hạ Nhược Tâm!”

Thẩm Vi vội vã chạy tới.

“Nhược Tâm…” Cô vừa thấy có người nằm trên mặt đất đã cảm giác muốn ngừng thở.

Cô ngồi xổm thân mình xuống lay lay Hạ Nhược Tâm, trên tay cô sao lại có máu, cô ấy bị thương sao?

Tam ca vội vàng dỡ người đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt xa lạ: “Đây không phải Hạ Nhược Tâm mà?”

“Không, là cô ấy, cô ấy là Hạ Nhược Tâm.” Thẩm Vi vội vàng đi tới đặt tay lên mặt Hạ Nhược Tâm, sao mặt cô ấy lại nhợt như vậy? Làm sao bây giờ, dù vẫn bình tĩnh nhưng lúc này Thẩm Vi thật sự sợ hãi, nước mắt cô không tự chủ được lăn xuống. “Lúc em gặp cô ấy cũng khiếp sợ, rốt cuộc là gương mặt khác nhưng cô ấy thật sự là Hạ Nhược Tâm.”

“Nhược Tâm nói, cô ấy bị thương nặng, khuôn mặt bị hủy hoại cho nên bác sĩ đã làm lại mặt cho cô ấy. Nhưng mặc kệ biến thành bộ dáng gì cô ấy vẫn là Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt có thay đổi nhưng hàng lông mi vẫn vậy, vẫn rất dài, còn có…” Cô kéo ống tay áo Hạ Nhược Tâm, trên cánh tay có một vết sẹo nho nhỏ. “Tam ca, anh xem, vết sẹo này là lúc bọn em còn ở đảo đãi vàng bị đá cắt vào, lúc ấy em còn nói đùa, cái sẹo này nhất định phải giữ lại, không phải ai cũng có vận may như bọn em, còn có thể từ đảo đãi vàng trở về.”

“Tam ca, cô ấy bị sao vậy?” Thẩm Vi hỏi, cô thấy sắc mặt Tam ca không được tốt.

“Không có việc gì.” Tam ca cởi áo choàng lên người Hạ Nhược Tâm, bế cô lên không để Thẩm Vi nhìn thấy con dao gọt hoa quả đang cắm vào bụng cô.

Cô gái trong lòng ngực anh lúc này dường như đã không còn hơi ấm, có lẽ tính mạng cô ấy đang từng giọt từng giọt xói mòn.

“Thẩm Vi…” Lúc này Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, cô vươn tay, Thẩm Vi cũng nắm chặt lấy tay cô, sau đó nước mắt cô lăn dài.

“Nhược Tâm, em yên tâm, em sẽ không sao cả. Em quên rồi sao? Em còn có Tiểu Vũ Điểm.” Thẩm Vi nắm chặt tay cô, sợ cô sẽ vứt bỏ mạng sống.

“Khuông, không cần…” Môi đỏ Hạ Nhược Tâm lúc này đã tái nhợt, mặt cô cũng vậy, trắng bệch như một tờ giấy.

“Tiểu Vũ Điểm…” Cô mở hai mắt, cười thảm. Giữa đau đớn có cảm giác giải thoát. “Tiểu Vũ Điểm đã không còn nữa, em muốn đi với bé, cho nên…” Cô lắc đầu với Tam ca.

“Tam ca, đừng cứu em. Cứ để em chết, đem thiêu em, mang xương cốt em rải xuống biển, như vậy em có thể tìm được Tiểu Vũ Điểm.”

Thẩm Vi cùng Tam ca đều căng thẳng, cũng sửng sốt tê tái.

Tiểu Vũ Điểm không còn nữa, cái gì cũng không còn nữa.

Hạ Nhược Tâm muốn nói gì đó, nhưng miệng vừa mở đã ộc ra máu, cô khẽ mỉm cười.

Thật tốt, thật tốt… Sau này sẽ không đâu nữa, cũng sẽ không khổ…

Thật tốt, trên đời này vốn dĩ không nên tồn tại Hạ Nhược Tâm…

Tam ca lái xe rất nhanh, xe bay trong làn mưa, từng giọt nước to đập vào xe như những nắm đấm.

Thẩm Vi vẫn nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, tay cô càng ngày càng lạnh.

Tam ca ôm Hạ Nhược Tâm bước nhanh, khắp người bọn họ bị nước mưa xối vào, những giọt nước táp lên mặt so với băng còn lạnh hơn, so với sương còn khiến người thấy lạnh lẽo hơn, so với tuyết còn khiến bọn họ tái nhợt hơn.

“Bác sĩ Cao Dật, có một bệnh nhân mới đến, tình huống rất khẩn cấp, cần anh mổ chính.”

Một y tá vội vàng chạy tới báo cho Cao Dật.

“Được, tôi tới ngay lập tức.” Cao Dật đứng lên, anh xem đồng hồ trên cổ tay, lúc này bước chân anh cũng vội vàng bước.

Vào phòng phẫu thuật, anh thay quần áo tiệt trùng, cũng nghe bác sĩ nói tình huống của bệnh nhân.

“Không quá tốt.”  Một bác sĩ xem kết quả xét nghiệm nói: “Là bị vật sắc nhọn đâm vào giữa khoang bụng khiến gan tổn thương, mất nhiều máu, khả năng các nội tạng khác cũng bị thương, nhưng mất nhiều máu là chắc chắn.”

Cao Dật đi vào phòng phẫu thuật, lúc này toàn bộ đèn đã được bật lên. Anh đi tới xem xét miệng vết thương của bệnh nhân, quả nhiên là vũ khí sắc bén. Đây là tự sát hay gì mà lại bị thương nghiêm trọng như vậy?

“Chuẩn bị phẫu thuật.” Cao Dật nói với các bác sĩ bên cạnh một câu, liền bắt đầu phẫu thuật. Hiện tại anh cũng không biết người bệnh này trông như thế nào, tên họ là gì… với anh mà nói đây là một người bệnh, không có liên quan tới anh.

Phẫu thuật rất phức tạp, suốt năm giờ trôi qua bọn họ vẫn ở bên trong phòng phẫu thuật, bên ngoài Thẩm Vi cùng Tam ca đang nôn nóng chờ đợi.

“Không sao đâu.” Tam ca nắm chặt tay Thẩm Vi, anh cũng đang tự trách mình.

“Anh xin lỗi…” Giọng Tam ca có chút khó khăn, anh không tốt, lúc trước cũng không điều tra cho rõ không thì nhất định sẽ biết việc này là Thẩm Vi làm, nếu anh có thể suy nghĩ sâu một chút có lẽ sẽ không phát sinh chuyện như vậy.

“Tam ca, không liên quan tới anh.” Thẩm Vi lắc đầu với anh. Bọn họ không ai nghĩ tới chuyện sẽ như vậy, Sở Luật lại đi tìm Tam ca hỗ trợ, nếu không phải Tam ca sẽ không có ai tìm được nơi đó, bằng không lúc trước cô sẽ không đem người an bài tại đó.

Tam ca không dám khuyên Thẩm Vi cái gì, ngay cả một câu an ủi anh cũng không nói nên lời. Hạ Nhược Tâm bị thương nghiêm trọng như nào không phải anh không nhận ra, anh thật sự hy vọng mạng sống cô gái này lớn một chút để có thể tránh được kiếp nạn này.

Cuối cùng, đèn phòng phẫu thuật tắt.

Sau đó vài bác sĩ đi ra, tuy bọn họ đều mang khẩu trang, không thấy rõ khuôn mặt nhưng có thể cảm thấy họ rất mệt mỏi. Ca phẫu thuật này không dừng nghỉ đã gần bảy tiếng đồng hồ.