Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1059



Anh nhìn bốn xung quanh rồi mới đóng cửa, cũng ngồi trên ghế trước kia mình làm việc, anh lấy tay bưng lại mặt mình, sau đó cứ như vậy ngồi thật lâu.

Đến khi ngoài trời dần dần tối sầm xuống anh mới buông tay, mày vẫn nhíu lại dường như không cách nào lơi lỏng xuống được, cho đến khi chân anh ngẫu nhiên đụng phải phía sau két sắt.

Dời ghế dựa, anh đứng lên đưa tay đặt lên két sắt, nơi này anh đã thật lâu không có mở ra, bên trong là giấy chuyển nhượng cổ phần của anh cho cô nhưng cô lại cho Mân Quốc Thịnh, cho nên vẫn ở nơi này.

Chỉ không biết vì cái gì anh lại xoay khóa, vặn đúng mật mã, ‘cạch’ một tiếng, két sắt mở ra.

Bên trong tủ sắt dường như còn có thứ gì. Anh lấy đồ vật bên trong ra, rồi sau đó lật từng tờ từng tờ đều là tiền, có chừng hơn ba trăm triệu, ba trăm triệu này là đủ mua lại cổ phần lúc ấy anh cho cô.

Đây là cô trả lại anh.

“Thực xin lỗi…” Anh lại lấy một bàn tay bưng kín mặt, ngồi xổm xuống mặt đất, qua kẽ tay có gì đó lăn xuống.

“Thực xin lỗi…” Lại là một câu, nhưng hiện tại người anh nói xin lỗi đang ở nơi nào, liệu có còn sống không, có còn nghe được câu thực xin lỗi không. Anh lại đem đồ nhét vào két sắt, khóa kỹ.

Rồi sau đó anh đi ra, chỉ là hốc mắt lại hồng.

Trông công ty không ai dám rời đi dù đã sớm tan tầm, một đám đều nơm nớp lo sợ, đến khi Sở Luật rời đi tất cả mới đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sở Luật lên xe của mình lái đi, anh lấy điện thoại, mở ra, từ trong đó hiện ra một bức ảnh, bức ảnh này là niềm an ủi lớn nhất trong nửa năm qua của anh.

Một đứa bé nho nhỏ xinh đẹp ngồi trên vai anh, một người phụ nữ ở bên cạnh nắm tay của bé, đang nói gì với bé lộ ra gương mặt rất dịu dàng nhã nhặn lịch sự, còn đứa bé cười thiên chân vô tà, đôi mắt to cũng cong tít giống như trăng non khiến mọi người thật thích.

Đột nhiên, anh ngừng xe ở một bên đường, từ trên người lấy ra một gói thuốc lá, cứ như vậy một điếu lại một điếu đốt lên.

“Khụ…” Đến khi anh ho khan, yết hầu truyền đến đau đớn, khuôn mặt khó giấu cơn đau kịch liệt, cặp mắt tanh hồng không nhịn được chảy cả nước mắt.

Đột nhiên có trận gió thổi qua, trong không khí tràn ngập hơi nước, sau đó gió bắt đầu nổi lên mưa cũng rơi xuống.

Hạ Dĩ Hiên nuốt một chút nước miếng, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm hướng cửa nhà mình. Gần đây cô vẫn luôn tránh ở bên ngoài, cô đi bệnh viện thấy cha nhưng lại sợ bị Sở Luật phát hiện, đến lúc đó cô sẽ không chết tử tế được. Cô cũng muốn vào trong nhà nhưng trên người lại không mang chìa khóa. Cô rất đói bụng, rất đói bụng, đã có mấy ngày cô không ăn cơm, cũng chỉ có thê từ rác rưởi nhặt đồ ăn thừa của người khác, đồ ăn bẩn rất ghê tởm nhưng không ăn thì biết làm sao bây giờ, không ăn sẽ đói, không ăn cũng chỉ có thể chờ chết, ngay cả nước uống cũng là uống nhờ của người khác. Cô muốn dùng trang sức trên người mình đi đổi lấy tiền cũng bị người ta nghi giả đuổi đi, trên người cô không có giấy tờ, hiện tại cũng nghèo rớt mùng tơi.

Cách đó không xa một phụ nữ đi tới, rồi sau đó đứng ở cửa Hạ gia, đây không phải ai khác mà đúng là Thẩm Ý Quân. Hạ Dĩ Hiên nắm chặt tay mình, cô thấy bốn bề vắng lặng, dường như lê lết chạy tới cửa nhà.

Cũng thừa dịp Thẩm Ý Quân chưa kịp khép cửa, cô lách thân mình đi vào, rồi sau đó ‘cạch’ một tiếng vội vàng đóng cửa.

“Sao giờ bà mới về, muốn tôi đói chết sao?” Hạ Dĩ Hiên vừa tiến vào liền đã mắng người, sau đó trực tiếp vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, từ bên trong lấy ra đồ vật nhét vào miệng mình, cũng mặc kệ hạn sử dụng, mặc kệ ngon hay không.

“Sao bà còn ngồi đó, đi nấu cơm cho tôi.” Hạ Dĩ Hiên vừa ra tới đã rống lên với Thẩm Ý Quân đang ngồi trên sô pha.

Thẩm Ý Quân đứng lên, đối với người còn bẩn hơn ăn mày này chỉ khẽ nhếch môi, xoay người liền đi lên lầu.

“Thẩm Ý Quân, đây là bà có ý tứ gì?” Hạ Dĩ Hiên tiến lên liền phải kéo Thẩm ý Quân. “Đi nấu cơm cho tôi, bà có nghe hay không, bà ăn của nhà chúng ta, uống của nhà chúng ta, có biết thân phận của mình hay không. Cẩn thận tôi bảo cha tôi ly hôn với bà.”

Hạ Dĩ Hiên vẫn đói cồn cào, cô thấy trên bàn có táo liền chạy nhanh tới, cầm lấy một quả đưa lên miệng cắn. Cũng không biết bao lâu cô không tắm, tóc cũng rối như ổ gà, trên người vẫn mặc bộ áo cưới kia nhưng hiện tại váy dài đã biến thành váy ngắn, bề mặt cũng rách te tua, màu trắng áo cưới cũng không biết đã ố thành màu gì, lại hôi ghê tởm.

“Bà còn đứng đó làm gì, bà chết rồi sao?” Hạ Dĩ Hiên lại lớn tiếng quát với Thẩm Ý Quân, táo đang ăn trong miệng cũng bắn ra ngoài.

Thẩm ý Quân mắt lạnh nhìn Hạ Dĩ Hiên, trong mắt chỉ có vẻ đáng thương, đáng thương cho cô, cũng đáng thương cho Hạ Minh Chính.

“Ánh mắt này của bà là có ý gì?” Hạ Dĩ Hiên ném quả táo xuống, gương mặt bắt đầu nhăn nhó, bắt đầu bất bình, lúc này Thẩm Ý Quân là có ý gì với cô, nhục mạ hay châm chọc.

Cô vẫn là tiểu thư Hạ gia, bà ta cùng lắm chỉ là một người đàn bà ba cô tìm về, liền một phân tài sản nhà bọn họ cũng đừng mong chiếm.

Thẩm Ý Quân khẽ nhấp môi, Hạ Minh Chính ngàn mong vạn mong con gái trở về, nhưng xem ra mấy năm nay giáo dưỡng đều đã lãng phí, vốn tiếng danh môn thục nữ hiện tại ngay cả một người đàn bà đanh đá cũng không bằng.

Lúc Hạ Dĩ Hiên muốn gào lên, Thẩm Ý Quân chặn lời cô lại.

“Cô có thời gian ở chỗ này nói với tôi sao không đến bệnh viện thăm cha cô đi? Ông ấy vì cô mà bị đã gãy hai cái xương sườn, suýt chút nữa nội tạng xuất huyết. Từ nhỏ ông ấy đã đối xử với cô như nào trong lòng cô rất rõ ràng, Hạ Dĩ Hiên, tâm cô bị chó ăn rồi sao? Như thế nào liền điểm này lương tâm cũng không có?” Người khác thì không nói, nhưng đó là cha đẻ sao cô ta có thể không lo lắng, không khó chịu, vừa trở về câu đầu tiên chính là muốn ăn mà không phải một câu quan tâm xem người cha của cô ta đang trong bệnh viện thế nào, có khỏe hay không, còn sống hay không.

“Tôi không cần bà lo.” Hạ Dĩ Hiên thẹn quá hóa giận, cũng thật sự tức muốn hộc máu, liền cầm lấy đồ vật trên bàn ném xuống mặt đất.

Thẩm Ý Quân không để ý đến cô ta, tự mình đi lên lầu.

“Thẩm ý Quân.” Hạ Dĩ Hiên ở phía sau Thẩm ý Quân hét lớn. “Bà lập tức cút khỏi nhà tôi, nơi này là nhà tôi, là Hạ gia, còn bà họ Thẩm.”