Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 11: Nhẫn tâm



Thẩm Ý Quân gấp không có cách nào, bà cúi đầu xuống, đang lúc nhìn thấy con gái, đột nhiên nghĩ đến cái gì. Bà vội vàng bắt lấy tay Hạ Nhược Tâm, kéo tới trước mặt bác sĩ.

"Hiên Hiên, con xem, không đau, chị gái sẽ rút: " Bà nói xong, kéo cánh tay Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm chỉ hơi vùng vẫy một chút.

"Đứa nhỏ này không có bệnh, rút cái gì?" Bác sĩ kỳ quái nhìn thoáng qua cô bé này, sau cùng dưới cảnh cáo của Thẩm Ý Quân, chỉ nắm chặt cánh tay nhỏ.

"Mẹ, Tâm Tâm có thể không hút không? Con sợ..." Cô lôi kéo quần áo Thẩm Ý Quân, chỉ là sợ hãi rụt thân thể lại.

"Ý Quân, cái này không được?" Hạ Minh Chính cũng có chút không đành lòng.

"Rút đi..." Quyết tâm hung ác, Thẩm Ý Quân chỉ quay đầu ôm lấy Hạ Dĩ Hiên, con xem, chị gái đã rút máu rồi...

Mà bác sĩ chỉ thở dài một tiếng, làm mẹ đều không đau lòng, bọn họ đau lòng cái gì?

Hạ Nhược Tâm cắn bờ môi nhỏ, nhìn cây kia giống như còn lớn hơn cánh tay của cô ấn vào, cô đáng thương khóc thút thít một tiếng, cúi đầu xuống, chỉ có nước mắt không ngừng rơi.

"Mẹ con đau..."

Cô trộm nhìn thoáng qua mẹ của mình, nhìn bà dỗ dành Hạ Tử Hiên, thậm chí, bà đều không có nhìn qua cô một chút.

"Hiên Hiên, nhìn thấy chưa, chị không đau, rút máu không đau: "Thỉnh thoảng bên tai truyền đến tiếng Thẩm Ý Quân an ủi.

Không đau, không đau?

Không đúng, mẹ... Đau quá.

Cô không có bệnh, lại đi rút máu, bời vì, cô là chị, phải làm gương cho em.

Mà đến phiên Hạ Dĩ Hiên, khi cây tiêm tiến vào, cô bé khóc thật lớn tiếng, cha đang an ủi cô bé, mẹ đang khóc...

Mà Hạ Nhược Tâm chỉ có thể là đứng cô đơn ở đó, lần đầu tiên cảm giác mình chính là người thừa.

Một năm này Hạ Dĩ Hiên năm tuổi, mà Hạ Nhược Tâm sáu tuổi.

"Con không muốn trọc đầu, không muốn: " Hạ Dĩ Hiên nhìn mình bị trọc, dùng sức đánh Thẩm Ý Quân: "Mẹ, con ghét như vậy, thật xấu, con không muốn gặp người."

Bởi vì bị bệnh, cho nên nhất định phải cạo tóc của mình, chỉ là, dạng này thật sự vô cùng xấu, cô bé có chút ghen ghét trừng mắt nhìn Hạ Nhược Tâm đứng một bên, cô có mái tóc dài đến hông.

Thẩm Ý Quân chỉ đóng một mắt.

"Mẹ..." Trước gương, Hạ Nhược Tâm lôi kéo quần áo của mình không buông, tay nhỏ đều có thể thấy được mạch máu phía trên: "Mẹ, không cắt tóc của con có được không? Con sẽ rất ngoan, sẽ không xuất hiện ở trước mặt em gái."

Mà Thẩm Ý Quân chỉ cầm lên một bên cây kéo, hung ác cắt xuống.

"Mẹ, vì sao?" Nhìn tóc thật dài rơi xuống đất, Hạ Nhược Tâm chỉ cúi đầu, mặc cho nước mắt đảo quanh trong mắt, tất cả trước mắt đều mông lung, lại rõ ràng, mà mái tóc của cô cũng từ từ không còn.

Cô trở thành một người trọc đầu khác, chỉ là bởi vì giống em gái.

Khi Hạ Nhược Tâm trọc đầu đứng ở trước mặt hai cha con, Hạ Dĩ Hiên cao hứng cười, mà Hạ Minh Chính thì áy náy kéo Thẩm Ý Quân qua, quyết định về sau sẽ đối tốt với cô hơn một chút.

Hạ Nhược Tâm đỏ hai mắt đi ra ngoài, cô đến gương cũng không dám nhìn, lúc này bé gái đã biết đẹp, mà cô, kỳ thật đã đi học. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
— QUẢNG CÁO —