Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1126: Cô bị bán



Lý Mạn Ni còn tưởng đó là tiền Lý mẫu trộm giấu đi, Lý vốn vẫn có thói quen giấu đồ vật như vậy, nhưng trong lòng cô có chút không vui. Nếu đã giấu tiền như thế sao không lấy ra sớm một chút khiến cô mỗi ngày phải làm cực khổ như trâu để kiếm đồ ăn cho cái nhà này.

Từng này tiền cũng đủ để bọn họ bắt đầu một cuộc sống mới, Lý phụ cũng đã từ bỏ ý định lập nghiệp, nhưng cho dù thế nào cũng phải kiếm miếng ăn.

“Mạn Ni…” Lý mẫu đột nhiên gọi tên con gái.

“Mẹ xin lỗi con.”

Trái tim Lý Mạn Ni đập mạnh một cái, có loại cảm giác không tốt. Cô đánh rơi tiền trong tay: “Mẹ, mẹ đã làm cái gì?”

Lúc này Lý mẫu đã khóc lên, bà vừa khóc vừa đấm vào ngực mình: “Là anh trai con, đều là anh trai con tạo nghiệt. Nó chơi cờ bạc thiếu nợ người ta mười lăm vạn đồng, nếu không có tiền sẽ bị người ta chém một cánh tay. Mạn Ni, Lý gia chúng ta chỉ có một đứa con trai, không thể mất một tay thành phế nhân.”

Suýt chút nữa Lý Mạn Ni tự cắn đứt lưỡi mình, hơn mười vạn, hơi mười vạn, ha ha, hơn mười vạn… Hơn mười vạn này trước kia với cô mà nói cũng chỉ là tiền tiêu vặt một ngày, có khi một ngày cô tiêu còn tới mười mấy mười lăm vạn, mấy chục cái mười năm vạn, vậy mà hiện tại mười lăm vạn với họ lúc này đã là một con số trên trời.

Hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể đem căn hộ kia bán mới đủ trả hết số nợ của Lý Mạn Hiên, chỉ là, nếu căn hộ đó cũng bán thì cô còn cái gì, cô còn có thể có cái gì.

Lý Mạn Ni không nói lời nào, mà tâm Lý mẫu cũng bất ổn, khó có thể bình phục.

“Mạn Ni, mẹ xin lỗi.” Lý mẫu nắm chặt tay con gái. “Mẹ xin lỗi con.”

“Mẹ muốn bán căn hộ của con sao?” Lý Mạn Ni lạnh lùng hỏi Lý mẫu. Dựa vào cái gì Lý Mạn Hiên thiếu tiền lại khiến cô phải gánh? Từ nhỏ đến lớn Lý Mạn Hiên đã làm cái gì cho cô, đã giúp cái gì cho cô? Nhà khác thì cả nhà đều chiều chuộng con gái, chỉ có nhà cô lại chỉ biết ép con gái kiếm lợi lộc từ Sở Luật, khiến cô ở trước mặt Sở Luật không dám ngẩng cao đầu, hiện tại lại còn muốn cô bán căn hộ duy nhất để cho anh trai gán nợ.

“Nhà kia sao có thể bán?” Giọng Lý mẫu nhỏ xuống. “Đó còn để anh trai con lấy vợ.”

“Mẹ, đó là căn hộ của con.” Lý Mạn Ni lại lần nữa cười lạnh. “Hơn nữa hiện tại anh ấy thiếu nợ bên ngoài mười lăm vạn còn nghĩ cưới vợ cái gì, trước đem trả hết nợ cờ bạc đi.”

“Còn số tiền này,” cô chỉ túi tiền trên bàn, “đây không phải là tiền sao, lấy nó để trả nợ đi.”

“Số tiền này không thể đụng tới.” Lý mẫu ôm chặt bọc tiền lại giống như ôm lấy mệnh căn tử của mình, số tiền này không chỉ là mệnh của bà mà còn kí thác tương lai của bà.

Hiện tại Lý Mạn Ni có cảm giác gì đó không bình thường, càng nghĩ càng không đúng. Không phải nói nợ tiền sao, nhưng số tiền này lại từ đâu mà có, Lý Mạn Hiên thua tiền người ta không ép trả nợ mà lại còn đưa tiền cho, đây là điều không thể hiểu nổi.

Nếu là mẹ của cô giấu đi thì hiện tại nếu lấy ra không phải vì trả nợ thì vì cái gì?

“Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì gạt con?” Trái tim cô đập thình thịch, cảm giác như sự nguy hiểm đang đến gần.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Lý mẫu run lên một chút, trong lòng vẫn ôm chặt bọc tiền kia. Lý Mạn Ni đứng lên đi mở cửa, kết quả cửa mở ra là mấy gã đàn ông cô không quen biết.

“Quả nhiên là đáng giá ba mươi vạn, vẫn còn không tồi.” Một gã đàn ông cười nói, đưa tay sờ sờ vào mặt Lý Mạn Ni.

“Làm cái gì?” Lý Mạn Ni gạt tay người kia, cơn buồn nôn tràn đến suýt chút nữa cô phun ra.

‘Bốp’ một tiếng, gã đàn ông không khách khí tát lên mặt Lý Mạn Ni. “Con đĩ, mày cho mày là cái gì, tao đã tốn nhiều tiền mua mày như vậy không phải để cho mày nổi giận.”

Lý Mạn Ni bị tát một cái ong đầu, mà nghe những lời này đầu càng ong ong.

Trán cô đã chảy ra một ít mồ hôi lạnh, không dám tin tưởng quay đầu nhìn Lý mẫu, Lý mẫu né tránh ánh mắt của cô, vẫn cứ sống chết ôm chặt bọc tiền không bỏ.

“Mẹ, mẹ bán con?” Cô không biết mình đã nói ra những lời này như thế nào.

Không bán căn nhà, không bán cái khác mà lại bán con gái.

“Mạn Ni, con không nên trách mẹ, mẹ cũng không còn cách nào khác, căn hộ đó không thế bán, bán thì sau này anh trai con sẽ ở nơi nào…”

“Cho nên bà bán đi con gái của mình?” Lý Mạn Ni muốn tiến lên chất vấn Lý mẫu nhưng lại bị mấy gã kia hung hăng kéo lại.

Cô giãy giụa, lúc này vài phần kiều diễm trên mặt cũng đã vặn vẹo dữ tợn.

“Tôi là con gái của bà, tôi là con gái của bà… sao bà lại không có nhân tính như vậy, ngay cả con gái cũng muốn bán?”

A… Bán, cái từ này sao lại châm chọc như vậy, bọn họ bán cô đi đâu, bán cô làm cái gì?

Lúc này một bàn tay vươn tới bịt miệng cô lại, ý tứ từ miệng cô đều xông ra từ đôi mắt, ánh mắt mang theo hận ý trừng lớn nhìn Lý mẫu.

Đời này cô hận rất nhiều người, Sở Luật, Hạ Nhược Tâm, Mễ Đông Phong… nhưng hiện tại cô hận nhất lại là mẹ của mình, người mẹ một tay đẩy cô vào miệng hố lửa.

Nhưng lúc này ý thức của cô dần dần mất đi, chỉ còn một màu hắc ám, phía trước chỉ còn trông chờ vào vận mệnh nhưng cả đời này rốt cuộc đừng nghĩ sẽ còn sạch sẽ.

Một gã đàn ông bế Lý Man Ni lên đem đi, Lý mẫu vẫn còn ôm bọc tiền nửa ngày cũng không động, đến khi con gái bị khiêng đi rồi bà mới nghĩ tới cái gì, bất chợt gào khóc.

***

“Sao cô ta lại bị bán?” Sở Luật dựa lưng vào mặt ghế, hai chân vắt chéo rất tự nhiên. Ai bán, anh còn chưa bắt đầu ra tay Lý Mạn Ni đã có kết cục như vậy.

“Mẹ cô ta bán.” Tam ca cười nhạo một tiếng. “Mới gặp bà bán cháu, chưa bao giờ thấy mẹ ruột lại bán con gái, đây không phải mẹ kế chứ? Lý Mạn Hiên tại chỗ chúng tôi thua một số tiền, chúng tôi đến đòi nợ, Lý mẫu vốn có thể bán căn hộ của mình nhưng cuối cùng lại luyến tiếc, cũng không có khả năng tự mình trả nợ cho nên đã đem con gái bán đi.”

“Sao, Sở Luật, anh có muốn cứu không? Dù sao cũng là vợ trước của anh.”

“Vợ trước?” Sở Luật lạnh băng khẽ nhếch môi lên. “Tôi tình nguyện trước nay không có cưới người vợ này, anh muốn làm gì thì làm đi.” Nói xong anh ngắt điện thoại, cúi đầu lại nhìn thấy con gái anh đang đứng ở trước mặt, đôi mắt to đen đang nhìn anh chằm chằm, bé biết anh đang bận, đang gọi điện thoại nên chỉ ngoan ngoãn đứng không làm phiền đến ba.