“Bảo bảo, chúng ta tới rồi, cháu có uống nước trái cây không? Rất ngon.” Đứa bé nằm trên vai cô rốt cuộc ngoan ngoãn buông lỏng tay ra nhưng đôi mắt bé vẫn còn ướt hồng, cảm giác rất đáng thương.
Cô lấy tay lau mặt cho bé, đã khóc nhè như mèo rồi: “Uống một chút đi cháu.”
Cô đặt ly nước trước mặt bé, cho bé uống. Đứa nhỏ này tuy vừa rồi rất dễ khóc nhưng lại rất ngoan, đưa bé đồ là bé uống ngay.
“Lại đây cho cháu cái này.” Lục Tiêu Họa lấy từ trong túi một cái kẹo đặt trước mặt bé, bé vươn tay cầm lấy viên kẹo, sau đó cánh tay nho nhỏ lại đưa lên.
“Mẹ, ăn.” Bé cười ngây thơ, đôi mắt cái mũi đều đỏ hồng, bộ dáng này thật khiến người khác đau lòng.
Lục Tiêu Họa cầm lấy viên kẹo sau đó nắm trong lòng bàn tay mình. “Dì sẽ làm phép nha, cháu xem.” Cô đem tay đặt lên miệng mình, sau đó làm bộ đã ăn kẹo, rồi vươn tay ra, trong tay lại xuất hiện một viên kẹo.
“Dì đã ăn rồi, cho nên viên này cho bảo bảo.”
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn môi, vươn tay lấy viên kẹo trong tay Lục Tiêu Họa, vừa đưa vào miệng ăn vừa rớt nước mắt.
Lục Tiêu Họa có chút không đành lòng, cô than một tiếng bế đứa bé không ngừng khóc lên, sau đó cô chỉnh lại tóc cho bé. Tóc bé rất mượt mềm, có lẽ mỗi ngày đều có người giúp bé chải tóc, hơn nữa quần áo trên người đứa bé này cũng không phải hàng rẻ tiền, hẳn là con cái nhà giàu, lại xinh đẹp như vậy xác thật không phải từ gia đình bình thường.
Đúng lúc này điện thoại trong túi cô vang lên. Là anh trai cô, Lục Cẩm Vinh gọi tới.
“Tiểu Hoa, em đang ở đâu?” Giọng Lục Cẩm Vinh vẫn trầm ổn, rất dễ nghe, cũng rất đi vào lòng người, Lục Tiểu Họa thật sự cảm thấy anh trai mình không đi làm MC thật đáng tiếng, giọng nói hay như vậy.
“Em ở bên trong siêu thị Gác Sách, còn có…” Cô cúi đầu, nắm tay đứa bé trong lòng.
“Anh, em nhặt được một đứa trẻ, làm sao bây giờ?”
“Nhặt được một đứa trẻ?” Lục Cẩm Vinh cảm thấy ấn đường mình giật giật, nghe nói nhặt được ví tiền, nhặt được chìa khóa, còn chưa nghe nói nhặt được trẻ con.
“Đúng vậy, vừa mới nhặt được, có nên đưa tới đồn công an không?” Lục Tiểu Hoa vẫn ôm chặt đứa bé nhỏ nhắn này, ngoài ý muốn, cô cảm thấy rất thích bé, không đúng, là cực kỳ thích.
“Em chờ chút, anh đến ngay.” Lục Cẩm Vinh nhìn thoáng đồng hồ, anh còn hai giờ nhàn rỗi, có thể đi qua một lúc.
Đến khi anh tới chỗ Lục Tiêu Họa, vừa thấy đứa bé đang cùng chơi với Lục Tiêu Họa, nháy mắt liền có cảm giác nói không nên lời, rất kinh ngạc.
Đây chẳng lẽ là duyên phận, chắc có lẽ thật sự là định mệnh.
“Anh, anh đã đến rồi.” Lục Tiêu Họa vẫy tay hướng Lục Cẩm Vinh.
Lục Cẩm Vinh đi tới đứng trước mặt Tiểu Hoa.
“Anh, anh xem, chính là bé gái này, có lẽ bé nhận sai người.” Lục Tiêu Họa chỉ chỉ đứa bé ngồi bên cạnh mình. “Bé cứ gọi em là mẹ.”
Tiểu Vũ Điểm mở to đôi mắt đáng thương nhìn chằm chằm Lục Cẩm Vinh, đôi mắt ươn ướt như muốn khóc thực khiến người ta đau lòng.
Lục Cẩm Vinh bất đắc dĩ xoa xoa đầu bé, sau đó vươn tay: “Lại đây, Tiểu Vũ Điểm, chú bế một chút.” Kỳ thật anh rất muốn bé gọi anh một tiếng bác, bởi vì theo lý mà nói đứa bé này vốn dĩ phải gọi anh là bác.
Bé gái thật sự vươn tay ra để Lục Cẩm Vinh ôm.
“Anh, sao anh lại biết tên đứa bé này, anh quen sao?” Lục Tiêu Họa rất ngạc nhiên, cô còn không biết sao anh trai lại biết, chẳng lẽ anh quen đứa nhỏ này, như vậy thì tốt rồi, cô cuối cùng cũng đã thở dài nhẹ nhõm, không cần phải đưa bé tới cảnh sát, bé khóc khiến cô cũng không đành lòng.
“Ừ, anh quen.” Lục Cẩm Vinh ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi xuống, nhưng trong lòng cũng có chút ghen ghét, lão Sở Luật kia vô tâm không phổi hỗn đản vậy mà lại có thể có một cô con gái lớn như vậy, lại còn rất xinh đẹp, đây thật sự có chút không công bằng. Vì cái gì bọn họ cùng nhau lớn lên, anh hiện giờ cái gì cũng không có còn Sở Luật lại có một cô con gái, lại còn rất xinh đẹp đáng yêu.
Anh vươn tay cầm lấy cánh tay mũm mĩm trắng nõn liền thấy trên cổ tay bé đeo một dây màu đỏ, trên dây còn có một đồ vật nhỏ như hạt đậu.
“Đứa bé này không lạc được, cha của bé đã để lại một thứ trên người bé, em xem đây.” Anh kéo tay đứa bé cho em gái xem. “Đây là hệ thống định vị vệ tinh mới nhất, tuy rằng nhìn không có gì đặc biệt nhưng chỉ cần mở điện thoại ra, chỉ vài giây là có thể tìm được vị trí của bé.”
“Thôi.” Anh ôm bé lên. “Anh đưa bé về lại cho cha bé, vừa lúc anh cũng muốn đi, coi như tiện đường.”
“Còn có,” anh cầm lấy ly nước trái cây vẫn còn đầy trên bàn. “Ai?” Anh hỏi Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa chỉ vào bé. “Mua cho bé nhưng bé chưa uống được mấy ngụm.”
“Anh không khách khí.” Lục Cẩm Vinh nói xong liền cầm cốc nước uống một hơi hết sạch, trên đường tới đây anh thật sự thấy khát.
“Đi thôi, Tiểu Vũ Điểm, chú mang cháu đi tìm ba được không?”
Tiểu Vũ Điểm không nói lời nào, chỉ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Tiêu Họa. Lục Cẩm Vinh gật đầu với em gái một cái, anh vừa quay đi lại nghe đượng tiếng bé gái khóc lớn trong lòng.
Mẹ, mẹ, cháu muốn mẹ…”
Lục Cẩm Vinh sửng sốt, không phải nói đứa bé này sẽ không nói sao?
“Mẹ…” Đứa bé trong lòng anh giãy giụa, muốn mẹ, muốn tìm mẹ…
Lục Cẩm Vinh ôm bé trong lòng chặt thêm một ít, đi nhanh rời khỏi nơi này. Nơi này không có mẹ của bé, mẹ bé đã chết, bị bà nội của bé, bị dì của bé hại chết.
Lục Tiêu Họa nghe thấy tiếng khóc của bé, còn có một câu gọi mẹ kia, cô nắm chặt cái ly trong tay, dùng nhiều sức đến nỗi cô thấy ngón tay mình đau.
Đột nhiên cô ngẩng mặt lên, ánh sáng chiếu lên đầu khiến cô không cách nào mở mắt được, khóe mắt cô có chút đau, cô vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt mình, vậy mà sợ thấy một mảnh ướt át.
“Sao lại vậy, có cát vào mắt sao?” Cô lầm bầm lầu bầu nói, mà cô lại cúi đầu uống một ngụm nước táo, hương vị này rất chua.