“Cháu không sợ chú ấy sao?” Dương Nhược Lâm nhẹ nhếch miệng, không có ai không sợ người đàn ông kia, nếu anh ta muốn ngươi chết chính là ác quỷ bò ra khỏi địa ngục sinh sôi cắn xé da thịt xương cốt của ngươi.
“Cháu sợ.” Trịnh An Trạch thoải mái thừa nhận. “Nhưng là, dì à…” Cậu nắm tay em gái. “Chú Sở của cháu tuy làm việc không từ thủ đoạn nhưng chú ấy đã cứu cháu, chú ấy cho cháu đi học, chú ấy cho cháu ăn, cho cháu mặc, cho cháu tương lai, cho cháu được giáo dục tốt nhất. Mặc kệ như thế nào cháu cũng sẽ không lừa chú ấy, cháu sẽ nhận mình sai, cũng sẽ chấp nhận cái sai của mình.”
“Dì, còn dì thì sao, dì không cảm ơn chú ấy sao?”
Dương Nhược Lâm bị nói nóng mặt, cảm ơn, đúng vậy, chính là cảm ơn. Lúc đầu cô chính là biết ơn, chỉ là rốt cuộc từ khi nào đã thay đổi thì cô không biết, nhưng hiện tại cô biết rõ chuyện hôm nay không thể để Sở Luật biết.
“Cháu…” Lúc cô còn muốn mở miệng thì Trịnh An Trạch đã chặn lại.
“Dì, dì yên tâm, chuyện của dì cháu sẽ không nói cho chú Sở, chuyện cháu sai cháu sẽ tự mình thừa nhận, nhưng cháu cũng hy vọng dì đừng coi chú ấy là kẻ ngốc, chú ấy thích nghe lời nói thật.”
Trịnh An Trạch nói xong, cậu thấy được Dương Nhược Lâm thở dài nhẹ nhõm, cũng nhìn thấy sự không để bụng trong mắt của cô. Có lẽ dì ấy sẽ không chủ động thừa nhận, còn cậu đương nhiên cũng không nói gì với Sở Luật, bởi vì, cậu cúi đầu ngắm gương mặt nhỏ nhắn đang nhắm mặt ngủ trong lòng mình, em gái còn cần một người mẹ, chỉ cần bé còn cần thì bọn họ sẽ không ai động vào Dương Nhược Lâm.
Chỉ là, cậu đột nhiên nghĩ đến, nếu em gái chỉ thích dì Lục kia thì sao…
Trong căn biệt thự nhỏ của Sở gia, lúc Sở Luật về liền thấy Tiểu Vũ Điểm đang ôm một bình nhỏ uống nước cà rốt được bảo mẫu làm, bé không thích nước cà rốt nhưng chỉ cần cho bé uống là bé sẽ uống, bằng không thân thể cũng không có khả năng lớn nhanh như vậy.
Anh buông tài liệu xuống, đi tới ngồi xổm trước mặt con gái.
“Ba…” Tiểu Vũ Điểm lấy ra cái bình đang ôm trong lòng mình, bé toét miệng cười, đôi mắt cũng cong tít lên. Sở Luật vươn tay vuốt tóc con gái.
“Có nhớ ba không?” Anh nhẹ nhàng nhéo má con gái hỏi. Cả ngày hôm nay anh đều không thấy tiểu bảo bối của anh, anh thật sự rất muốn thấy bé, không biết có ngoan hay không, có ăn cơm được không, có ngủ ngon không. Nhưng xem ra sắc mặt bé không tệ, có nghĩa hẳn bé rất ngoan.
“Có.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, sau đó lấy đầu cọ cọ vào cổ ba. “Tiểu Vũ Điểm nhớ nhất là ba.”
Nghe giọng mềm mại của con gái, Sở Luật cuối cùng có thể ngủ ngon một giấc.
Anh vươn tay cầm lấy tay con gái nhưng Tiểu Vũ Điểm lại vội vàng rụt tay lại.
Tiểu Vũ điểm giấu hai tay ra đằng sau, bé lắc đầu không cho ba xem.
“Đưa ba xem.” Sở Luật không lớn tiếng, đương nhiên cũng không hung dữ với con gái, anh có thể hung dữ với bất cứ kẻ nào, có thể tạo áp lực cho với bất cứ kẻ nào, nhưng chỉ với con gái anh là anh không thể làm như vậy. Chỉ cần tiểu gia hỏa khóc một chút, rơi một giọt nước mắt thì cái gì anh cũng thỏa hiệp. Anh đối với con gái không có bất cứ tính tình gì, ở trước mặt con gái anh liền không phải là tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, không phải là người quản lý mấy ngàn nhân viên, anh chỉ là một người cha, một người cha thương con tới tận xương tủy.
Tiểu Vũ Điểm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn duỗi tay ra, trên cánh tay trắng nõn của bé lúc này có từng vết thâm thâm bị trầy da, tay cũng có một ít xanh tím, khó trách vừa rồi tư thế bé ôm cái bình rất kỳ quái, là sợ đau?
Sở Luật cầm lấy bình trên bàn, sau đó đặt vào miệng cho bé, bé ngoan ngoãn uống vào.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng lấy tay mình ôm cái bình, uống nước cà rốt bên trong bình, mắt đã khé nhắm lại thỉnh thoảng run run buồn ngủ, cực kỳ giống mặt mẹ, thật sự là rất xinh đẹp.
“Chú, cháu xin lỗi.” Không biết Trịnh An Trạch tới từ khi nào, cậu muốn nói xin lỗi, vì em gái bị thương cũng vì chính cậu đã sai.
“Sao mà bị thương?” Sở Luật ôm con gái lên, kéo tay bé kiểm tra, tuy rằng vết thương không quá nghiêm trọng, cũng chỉ có ít da bị trầy nhưng với người cha hết mực yêu thương con gái này chính là bị đâm vào tim. Ước gì anh có thể chịu thương cho con gái, chịu đau cho con gái.
“Bị ngã.” Trịnh An Trạch cúi đầu, cậu sai rồi, là cậu không trông em gái cẩn thận.
Sở Luật bế con gái lên đi qua Trịnh An Trạch, anh đi được vài bước liền ngừng lại. “Cháu quay lại trường học, chú sẽ nói với nhà trường, cháu sẽ rửa mâm bát một tháng.”
“Cảm ơn chú.” Trịnh An Trạch biết đây là Sở Luật phạt cậu. Rửa một tháng mâm bát, không sao cả, cậu đáng bị phạt, chỉ là một tháng này cậu lại không thể trở về gặp em gái.
Cậu xoay người liền thấy em gái cũng đang nhìn cậu chằm chằm, sau đó bé vươn tay nắm lại thành nắm đấm.
Trịnh An Trạch cũng giơ tay lên rồi nắm lại thành nắm đấm.
Nhưng đột nhiên cậu nghĩ tới điều gì, vội mở miệng nói.
“Chú.”
“Sao?” Sở Luật dừng bước chân. “Cháu còn có việc?”
Trịnh An Trạch nắm chặt hai tay lại, sau đó ngẩng mặt lên, ngữ khí rất nghiêm túc. “Về sau chú đừng cho dì đem em theo có được không?” Cậu đồng ý không vạch trần Dương Nhược Lâm nhưng lại không có nói sẽ không nhắc Sở Luật cẩn thận người phụ nữ kia.
“Cháu yên tâm.” Sở Luật đột nhiên nhếch môi lên, ngữ khí lạnh lùng. “Chú không tin bất cứ ai, con gái chú sẽ tự chú chăm sóc.” Nói xong anh liền ôm con gái đi vào phòng, sau đó lấy ra hộp thuốc sát trùng cho con gái. Tuy anh không phải là bác sĩ nhưng cũng biết vết thương loại này phải làm gì, phải chú ý cái gì.
“Không được nghịch nước.” Anh nhẹ nhàng lấy tay ấn vào trán con gái.
Tiểu Vũ Điểm gật đầu.
“Về sau không được chạy loạn.” Anh lại giáo dục con gái.
Tiểu Vũ Điểm gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.
“Con còn đau không?” Anh buông hộp thuốc, ôm con gái vào lòng. Vết thương của bảo bảo không lớn nhưng lại giống có con dao cắt vào trái tim của người cha trong anh.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, có thể cảm giác được cha lo lắng như thế nào, bé lấy tay nắm chặt ngón tay của ba, cười tươi với ba.
Sở Luật một tay bế con gái lên đặt con gái vào một chiếc ghế nhỏ, sau đó bê một chậu nước đến.
“Rửa chân.” Anh xoa xoa mặt con gái, lấy tay thử độ nóng lạnh của nước, vừa vặn. Tiểu Vũ Điểm lấy chân lột giày ra, sau đó đặt vào chậu nước, Sở Luật xắn tay áo lên rửa chân cho con gái.