Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1158: Bị bỏng



“Chào cô.” Sở Luật nhàn nhạt nói ra hai chữ, đôi mắt vẫn luôn không rời khỏi người con gái nhưng Lục Tiêu Họa luôn có cảm giác người đàn ông này đang nhìn mình, kỳ thật cô biết rõ trong mắt Sở Luật là người khác, chính là con gái anh ta, nhưng cho dù là như vậy cô vẫn cứ có cảm giác, phải, cảm giác rất xấu hổ.

Cô nhẹ nhàng sửa lại tóc cho bé: “Sở tiên sinh đã làm tóc cho bé à, có thể trang điểm cho con gái đẹp như vậy thật đúng không phải người đàn ông nào cũng có thể làm được.”

“Ừ.” Sở Luật tiếp thu lời khen tặng. “Có tiền liền đẹp, đưa bé đi tạo kiểu, mỗi lần một vạn.”

Lục Tiêu Họa cũng không biết là nên xấu hổ hay dở khóc dở cười, người đàn ông này dường như có chút quá thành thật, nhưng cô biết Sở Luật giống anh trai cô, kỳ thật đều là vì đạt được điều mình muốn mà không cần chú ý tới người khác.

Người như vậy không thể gọi là thành thật, phải là đáng sợ, tàn nhẫn, độc ác mới là từ thích hợp.

Lục Tiêu Họa cũng lần đầu tiên biết hóa ra cô có duyên với trẻ con như vậy, cô có thể chơi rất vui với trẻ con, đặc biệt là tiểu công chúa Sở gia. Cô thật sự không cần có tính toán gì, tâm tư trẻ nhỏ rất thuần túy, chỉ cần đối xử tốt với bé là bé có thể cảm nhận được.

“Mẹ, tay bẩn.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay ra, trên bàn tay quả nhiên dính một ít bẩn cần phải làm sạch.

Mà câu ‘mẹ’ này đứa nhỏ là vô tâm nhưng vào tai Lục Tiêu Họa lại khiến cô thấy xấu hổ.

“Sở tiên sinh không đi cùng sao?” Lục Tiêu Họa hỏi Sở Luật.

Sở Luật nhàn nhạt nâng mí mắt, miệng cũng cong lên, không biết là cười hay châm chọc: “Lục tiểu thư bảo tôi vào toilet nữ hay cô vào toilet nam?”

Lục Tiêu Họa bị nghẹn không thể nói gì.

Cho nên nói Sở Luật người đàn ông này thật sự là rất ác liệt, có đúng không?

Cô kéo tay Tiểu Vũ Điểm chuẩn bị đi, kết quả lại quay đầu lại: “Sở tiên sinh có thể yên tâm không sợ tôi bắt cóc con gái anh sao?” Người đàn ông này coi con gái như bảo bối, thật sự không sợ cô sẽ đem bắt cóc đứa nhỏ này sao, đứa nhỏ này rất xinh đẹp, có thể bán được nhiều tiền.

“Lục gia không thiếu tiền.” Sở Luật nhàn nhạt nói, anh từ trên người lấy ra một gói thuốc lá, thừa dịp không có trẻ ở đây hút một điếu.

Được rồi, Lục Tiêu Họa đầu hàng.

Cô nắm tay Tiểu Vũ Điểm đưa bé vào toilet.

“Mẹ, muốn đi tiểu.” Tiểu Vũ Điểm lại kéo tay Lục Tiêu Họa, mà Lục Tiêu Họa cũng không thấy mình bị mất kiên nhẫn, tuy rằng không phải con gái mình nhưng cô rất thích, đứa bé đáng yêu như vậy sao có thể có người không thích.

Cô đưa bé vào WC, rửa sạch tay cho bé, nhà hàng sang trọng đúng là tốt, ngay cả vòi nước trong WC cũng có nước nóng lạnh. Tiểu Vũ Điểm vươn tay, tò mò lôi từ cổ Lục Tiêu Họa một chiếc dây màu hồng, mà dưới dây mang theo một tấm thẻ gỗ đã cũ kĩ.

Bé nghển cổ, tay cũng nắm thật chặt tấm gỗ.

“Cháu thích à?” Lục Tiêu Họa xoa xoa đầu đứa nhỏ này hỏi.

“Vâng, thích.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu. “Tiểu Vũ Điểm rất thích.”

Lục Tiêu Họa nghĩ nghĩ, liền lấy tháo tấm bùa hộ thân trên cổ xuống đeo vào cổ cho Tiểu Vũ Điểm. Cô cảm giác được tấm bùa bảo vệ này với cô mà nói có ý nghĩa đặc biệt, hẳn là rất trân quý, đây là từ trước khi cô mất trí nhớ cũng đã đeo trên người, hơn nữa cũng đã đeo rất lâu. Có điều cô vẫn nguyện ý đưa cho Tiểu Vũ Điểm.

“Cảm ơn mẹ.” Tiểu Vũ Điểm sờ sờ tấm bùa trên cổ, sau đó vươn tay ra.

Lục Tiêu Họa nắm lấy tay bé, không biết vì cái gì ngực cô lại tuôn trào cảm xúc, giống như không kìm được trào ra.

Tiểu Vũ Điểm sờ sờ cổ mình, đem cái bùa hộ thân kia nhét vào trong áo, lúc này mới yên tâm rồi vui vẻ đi theo Lục Tiêu Họa ra ngoài.

Sở Luật dụi tắt nửa điếu thuốc ném vào gạt tàn, anh chưa bao giờ hút thuốc ở trước mặt con gái, cũng sẽ không để con gái ngửi khói thuốc của người khác, cho nên chỉ cần nơi nào có con gái anh thì người khác đừng nghĩ tới việc hút thuốc dù chỉ một điếu.

Lúc này một bồi bàn đang đi tới, kết quả không biết vì sao chân bị vấp, trên tay lại đang bê một bát canh nóng ngã về phía Lục Tiêu Họa đang đi tới.

Lục Tiêu Họa theo bản năng ôm lấy đứa nhỏ, cũng dùng cơ thể mình che cho bé, nếu bát canh này bị đổ tới nhất định sẽ hắt trên lưng cô, có lẽ sẽ khiến cô bị bỏng không ít.

Cô thật sự cũng không nghĩ nhiều, đây là một loại bản năng, một loại bản năng ngay cả chính cô cũng không nghĩ tới.

Rồi sau đó ‘bịch’ một tiếng, có cái gì đó ngã ở trên mặt đất, cô cũng không khỏi sửng sốt theo, tay cô bỏng rát, có canh bắn lên mu bàn tay nhưng lại không có cảm giác gì khác.

Cô ôm đứa nhỏ chặt hơn, đau đớn dự tính không đến, cô xoay người liền thấy ánh sáng phía trước đã bị chắn.

“Sở Luật…” Lục Tiêu Họa khẽ nói. Sở Luật mặt không biểu tình đứng chắn trước mặt cô, bát canh đã bắn lên người anh, lúc này đôi mắt của anh âm u dị thường giống như không có cảm giác gì, cũng giống như đây không phải canh nóng mà là nước ấm, nhưng Lục Tiêu Họa biết độ nóng của loại canh này cao như thế nào, trên mu bàn tay của cô vẫn ê ẩm, những chỗ bị canh bắn vào đã muốn nổi bỏng nước.

“Ba…” Tiểu Vũ Điểm thấy bộ dáng chật vật của Sở Luật liền khóc òa.

“Đừng khóc, bảo bảo.” Sở Luật nở nụ cười, vươn tay đưa lên má con gái. “Giống như bị mưa xối thôi, ba không đau, đừng sợ.”

Tiểu Vũ Điểm thút tha thút thít, bé dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy ngón tay ba, không biết được cánh tay của ba bé lúc này hơi hơi run rẩy.

Người là da là thịt, sao có thể không đau.

Đau là một cách phản ứng tự bảo vệ của bản thân.

Lục Tiêu Họa bế Tiểu Vũ Điểm lên, lông mi cô rũ xuống, vết bỏng trên mu bàn tay vẫn nóng rát.

Trên mặt đấy đầy mảnh nhỏ cùng canh nóng, canh này mới nấu xong nên nhiệt độ còn rất cao, nếu bị bỏng đến người e là phải bị toạc da.