Ngô Sa kỳ thật không biết có nên mở miệng hay không, nhưng cô thật sự không thể nhịn được sự tò mò: “Tôi hỏi một chút, tập đoàn Sở Thị không sao chứ?”
“Ngô tổng hy vọng công ty của tôi có chuyện gì?” Sở Luật cũng không trả lời vấn đề cô hỏi mà hỏi lại, có phải muốn công ty của anh phá sản sao?
“Xin lỗi.” Ngô Sa bị Sở Luật hỏi ngược có chút xấu hổ, nếu là trước kia có lẽ cô đã sớm phủi tay chạy lấy người, nhưng hiện tại người ta là ân nhân cứu mạng của mình, đây là mạng sống, nợ chính là rất lớn.
“Tôi không có ý tứ gì.” Cô vội vàng giải thích. “Tôi chỉ không rõ, tập đoàn Sở Thị bận rộn như vậy mà anh còn có thời gian tham gia đội cứu hộ?”
“Chị cho rằng tôi thuộc đội cứu hộ?” Sở Luật dừng bước chân, nếu anh không lý giải thì có phải chị ta sẽ có suy nghĩ này?
“Chẳng lẽ không phải sao?” Ngô Sa cũng sẽ không tự luyến cho rằng mình có mị lực chinh phục Sở Luật, khiến Sở Luật không ngại mạo hiểm sinh mạng tới đây cứu cô. Sở Luật là người sống rất kỷ luật, hơn nữa khẩu vị rất bình thường, sẽ không có khẩu vị nặng mà có ý tứ gì với cô, cô đủ tuổi thành dì của anh ta, tuy rằng cô vẫn luôn cho rằng mình còn trẻ nhưng cũng không có biện pháp nào để bề ngoài chống lại được tuổi tác, cho nên đây không phải là đội cứu hộ thì là gì?
Sở Luật xoay người, tiếp tục đi: “Tôi tới tìm người, cô ấy cũng bị rơi xuống như cô. Tôi tìm được cô ấy trước, là cô ấy nói cho tôi bên trong còn có người, tôi cũng chỉ cầu may đi tìm xem sao, nhưng hiển nhiên số của Ngô tổng không tồi, nếu hôm nay tôi không tìm được Ngô tổng thì chúng tôi sẽ phải đi, đến lúc đó Ngô tổng phải chờ đội cứu hộ vào cứu.”
Trán Ngô Sa đổ không ít mồ hôi lạnh, nói như vậy mệnh của cô thật sự tốt, suýt chút nữa cô bị bỏ lại, mà mạng của cô có lẽ cũng sẽ phải bỏ lại ở chỗ này.
Chờ đội cứu hộ, trời, hiện tại cô mới biết được nhóm leo núi kia rốt cuộc không đáng tin như thế nào, đã ba ngày trôi qua vậy mà vẫn chưa có đội cứu hộ tới đây. Nếu Sở Luật không tìm được cô thì có phải thật sự mạng của cô đành phải bỏ lại ở trong rừng.
“Đúng rồi, xin hỏi, người Sở tổng cứu là ai?” Hiện tại cô mới nhớ Sở Luật vừa rồi nói có một người cũng bị rơi xuống như cô, mà Sở Luật tới tìm người đó, người đó lại nghĩ tới cô.
Sở Luật vẫn bước rất nhanh, bởi vì cần phải đuổi theo thời gian, nhưng nghe tới mấy cái này mới nhớ tới, rốt cuộc Ngô Sa là một phụ nữ, lại là phụ nữ đã có tuổi, đương nhiên mấy lời này anh không thể nói.
“Tôi tới tìm Lục Tiêu Họa.” Anh nhàn nhạt trả lời.
Ngô Sa vừa nghe tới cái tên Lục Tiêu Họa khóe mắt liền không khỏi cay cay. Tiểu Hoa nhất định tới tìm cô, kết quả cũng bị ngã xuống, tuy rằng tuổi tác các cô cách xa nhiều như vậy nhưng lại rất hợp ý, quả thật không uổng cô gọi một tiếng em gái.
Chỉ là, cô nheo lại hai mắt, nhìn chằm chằm phía sau lưng Sở Luật có chút tò mò, hiện tại cô rất muốn biết quan hệ giữa Sở Luật và Tiểu Hoa là gì, Sở Luật người này là người chỉ biết đến lợi ích, nếu không có lợi cho mình thì từ trước tới nay anh ta đều sẽ không làm, mà hiển nhiên chuyện này với anh ta không có bắt cứ lợi lộc gì. Cô có thể cảm nhận được trong chuyện này có điều không bình thường, nhưng nghi ngờ cũng chỉ để trong lòng, cô không dám mở miệng hỏi Sở Luật, cùng giao tiếp với người đàn ông như vậy xác thật là rất mệt.
Lục Tiêu Họa ngồi ở cửa lều, cô thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian từng giây từng phút trôi qua vẫn cứ không thấy Sở Luật đâu. Sở Luật đã nói, anh sẽ về trước 2 giờ chiều, chỉ là hiện tại đã gần 2 giờ nhưng vẫn chưa thấy anh về, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ.
Cô đứng lên, kéo theo cái chân bị thương của mình, nếu quá 2 giờ anh vẫn chưa quay về thì mặc kệ nguyên nhân gì cô nhất định phải đi tìm.
Khi cô thật sự nôn nóng thì xa xa đã thấy được người đàn ông kia đang đi tới, cô cũng thở dài nhẹ nhõm. Kết quả lúc lại gần thân ảnh Ngô Sa cũng lộ ra, Ngô Sa cũng liếc mắt một cái thấy được Lục Tiêu Họa liền vẫy tay, không tự chủ được chóp mũi cô cay cay, cô sụt sịt, nước mắt cũng cứ vậy rơi xuống.
“Chị Ngô…” Lục Tiêu Họa đi về phía trước, kết quả cô còn chưa đi được vài bước Ngô Sa đã nhào đến ôm chặt cô khóc nức nở. Cho dù là người kiên cường thì cũng vẫn là phụ nữ, sống sót sau tai nạn mang đến không chỉ là niềm vui mà cả cảm xúc chịu đựng mấy ngày qua cũng vỡ òa. Đối với phụ nữ thì khóc là cách phát tiết tốt nhất.
Còn may, các cô đều còn sống, còn may, nhóm cô đều còn sống.
Còn may, các cô ai cũng không từ bỏ.
Lục Tiêu Họa vỗ vỗ bả vai Ngô Sa an ủi, Ngô Sa đã là phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nhưng lúc này lại khóc như một đứa trẻ. Kỳ thật Lục Tiêu Họa có thể không lý giải được cái gì gọi là sống sót sau tai nạn, rốt cuộc cô vừa tỉnh lại đã thấy Sở Luật, hơn nữa cũng không phải chịu đựng khổ sở gì, ngay cả việc ra khỏi mảng rừng rậm kia cũng được Sở Luật cõng ra. Nhưng Ngô Sa thì khác, cô là phụ nữ, lại dựa vào không nhiều đồ ăn thức uống trong ba lô lắm mà kiên trì tồn tại suốt ba ngày, chịu đựng không chỉ là đồ ăn thức uống ngày càng ít, mà còn có cô độc, tịch mịch cùng với việc có thể suy sụp bất cứ lúc nào.
Đối mặt với tất cả, Ngô Sa đã làm rất tốt. Ít nhất cô còn có thể đi, cô còn có thể khóc được, có thể thấy được tố chất tâm lý của cô quả thật không bình thường.
“Chị Ngô, chị có đói bụng không? Trước tiên ăn một chút đi.” Lục Tiêu Họa vừa thấy Ngô Sa ôm ba lô liền biết trong ba lô không còn nhiều đồ ăn. Khi bọn họ dừng chân ăn cơm, đồ ăn chính là lấy trong ba lô của Ngô Sa, trong ba lô còn bao nhiêu đồ ăn cô đều biết. Ba ngày, một chút đồ ăn như vậy vốn chỉ dùng cho một ngày, vậy mà Ngô Sa có thể sống sót ba ngày, cô chỉ cần nghĩ tới đều cảm giác rất đau lòng.
“Muốn, muốn, đương nhiên muốn.” Ngô Sa cảm giác mình sắp chết đói, Lục Tiêu Họa cho cô cái gì cô liền ăn cái đó. Cô ăn ngấu nghiến, cũng không để ý mình đã ăn bao nhiêu đồ, lại uống thêm một chút nước, lúc đã no rồi liền ngồi xuống đất xoa bụng nghỉ ngơi.
Thật tốt, cảm giác ăn no thật tốt…
Lục Tiêu Họa mang một ít đồ ăn cho Sở Luật, còn chính cô thì cô cũng không để ý tới. Ngô Sa đã vài ngày ăn uống không đủ, còn Sở Luật đã tìm cô nửa ngày, cho nên cần ăn chính là bọn họ chứ không phải cô.
Nếu bọn họ vẫn phải ở lại nơi này, nếu đồ ăn không đủ, cô nghĩ về sau cô được lựa chọn thì cũng vẫn sẽ là như thế.