“Tôi muốn uống nước.” Lục Tiêu Họa cảm thấy giọng mình có chút mệt mỏi. “Đã mấy giờ rồi?” Cô đã ngủ bao lâu, sao lại cứ vậy mà ngủ rồi, lúc này đã ngủ rồi thì buổi tối liệu có ngủ được nữa hay không?
Sở Luật nhìn đồng hồ một chút: “Sắp 5 giờ, y tá nói em ngủ lúc 2 giờ, không nhiều lắm.” Anh lấy một ly nước đặt vào trong tay cô.
“Yên tâm đi.” Vuốt lại tóc rối cho cô, Sở Luật biết cô đang lo lắng cài gì. “Ngủ trưa được là tốt, buổi tối mát xa chân sẽ rất dễ ngủ.”
“Cảm ơn.” Lục Tiêu Họa cầm lấy ly nước đưa lên miệng, sau đó một ngụm lại một ngụm uống vào.
“Tối anh sẽ đưa em đi dạo chợ đêm.” Sở Luật lại chỉnh tóc cho cô.
“Được.” Lục Tiêu Họa đồng ý, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm ra phía ban công.
“Em muốn tới đó à?” Sở Luật hỏi Lục Tiêu Họa, kỳ thật không cần cô nói, chỉ cần một ánh mắt là anh rõ ràng.
“Muốn…” Lục Tiêu Họa không muốn ngồi ngốc trên giường, cho dù cô phải ngồi xe lăn cũng được, cô muốn ngắm nhìn bên ngoài, cũng muốn phơi nắng.
Sau đó không lâu, Sở Luật vẫn ngồi trước laptop làm việc, còn Lục Tiêu Họa ngồi bên ngoài ban công, trong tay cô cầm điện thoại của Sở Luật mới mua cho cô, không có việc gì cô liền chơi trò chơi linh tinh.
Cảnh vật bên ngoài vẫn vậy, gió thổi nhẹ nhẹ lên mặt cô.
Một tia ôn lương, một đường ôn ý.
Cô hơi nheo lại hai mắt, cũng dựa lưng vào xe lăn, chân không còn đau lắm nhưng cô vẫn chưa thể đi lại thoải mái.
Bên ngoài, một người đàn ông trẻ đang đỡ một cô gái, động tác rất cẩn thận. Tuy trên mặt không có biểu tình gì nhưng sự căng thẳng lo lắng đều hiện ra trong mắt anh.
Lục Tiêu Họa vẫn nhìn chằm chằm bọn họ, cho đến khi đột nhiên người đàn ông kia ngừng lại nhìn về hướng của cô, chỉ là thật đáng tiếc, góc nhìn của bọn họ khác nhau, tầm nhìn cũng khác nhau, cho nên cô nhìn thấy anh còn anh thì chưa chắc.
“Dật, anh đang nhìn gì thế?” Bạch Lạc Âm nhìn theo ánh mắt của Cao Dật nhưng cũng chỉ nhìn thấy cây cối, không thấy gì khác lạ.
“Không có gì.” Cao Dật quay đầu lại, rõ ràng trong mắt che giấu gì đó nhưng Bạch Lạc Âm cũng không bực bội gì. Ánh mắt anh nhìn lên bụng Bạch Lạc Âm, trái tim cảm thấy đầy phức tạp.
Đứa nhỏ này nên thế nào, anh muốn thế nào, mà Lục Tiêu Họa còn chưa tìm được, Ngô Sa cũng chưa thể liên hệ được, nhiều chuyện như vậy đè lên người anh, anh thậ khó có thể chịu đựng.
“Chúng ta đi thôi.” Anh lại đỡ Bạch Lạc Âm dậy, bọn họ vốn dĩ đã chặt đứt duyên phận, hiện tại dường như lại sinh sôi, mà sợi dây này đã dệt thành một cái lưới lớn trói buộc anh, anh không thể thở được.
Thân ảnh hai người dần dần biến mất giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng vỗ về điện thoại mới của mình, nếu có tâm thì gọi một cuộc điện thoại là được, vì cái gì vẫn luôn không gọi, là không có tâm hay là… quên mất.
Cô lấy điện thoại, bấm một dãy số sau đó đưa lên tai.
Sau đó không lâu, điện thoại bên kia có người nghe.
“Tiểu Hoa, thế nào, có khỏe không?” Giọng Ngô Sa từ bên kia truyền tới, không tháy tiếng ồn, chị ấy hẳn ở một nơi yên tĩnh. Mà cô nghĩ đúng rồi.
Hiện tại Ngô Sa đang nghỉ phép trong sơn trang nhà mình, có những người rất phiền phức, mỗi ngày đều tìm tìm tung tích của cô, đương nhiên cô biết bọn họ muốn cái gì, bọn họ muốn biết Lục Tiêu Họa sống hay chết, chỉ là nào có để dàng như vậy, bỏ mặc các cô chẳng lẽ các cô không mặc kệ lại được.
Cho nên nói, đừng nên đắc tội với phụ nữ.
“Vâng, vẫn khỏe.” Lục Tiêu Họa gấp sách lại. “Chị Ngô, em nhờ chị một chuyện.” Cô nhẹ nhàng thở ra, ngón tay di di trên cuốn sách dường như trong lòng cũng vẫn còn đang suy nghĩ.
Cô mải nói, không để ý buông tay khiến cuốn sách rơi xuống đất, cô vươn tay nhặt lên, sau đó nhẹ nhàng đặt sách lên đầu gối.
“Cảm ơn chị.” Lục Tiêu Họa nói lời cảm tạ, đem ngón tay di di lên trên sách, mà những gì cô và Ngô Sa vừa nói chắc anh cũng đã nghe được.
***
Cao Dật đưa Bạch Lạc Âm đi kiểm tra xong lại bị Vệ Lan thuyết giáo hơn một giờ, anh cảm thấy đầu mình ong một tiếng, muốn rời đi nhưng Vệ Lan vẫn không buông tha, cuối cùng một câu, muốn anh cùng Bạch Lạc Âm phục hôn.
Chỉ là, phục hôn, sao có thể. Chưa đề cập tới chuyện anh và Bạch Lạc Âm không có tình cảm, hiện tại anh chỉ yêu Lục Tiêu Họa, người phụ nữ này anh đã theo đuổi, đã chờ đợi bao nhiêu năm, tình cảm không thể nói dừng là có thể dừng, huống chi hiện tại Lục Tiêu Họa vẫn không biết tung tích, anh sao có thể lại kết hôn với Bạch Lạc Âm, bọn họ sao có thể đi đến với nhau.
Nhưng cho dù anh có ngàn vạn lý do nhưng anh lại không có cách nào phản bác Vệ Lan nói, bởi vì có một điều sai là bụng của Bạch Lạc Âm. Có khi anh thật sự hy vọng đứa nhỏ này không tồn tại, nhưng cũng có khi anh nghĩ tới cảm giác đứa con của mình được sinh ra.
Có nên bỏ đứa bé này hay không, anh do dự thật lâu nhưng cuối cùng phát hiện anh bất lực, anh không thể ra tay, mà Vệ Lan sẽ không có chuyện không cần cháu nội.
Anh phải làm sao bây giờ, Tiểu Hoa phải làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên điện thoại vang lên, anh vội vàng lấy điện thoại ra, là đội trưởng gọi tới. Trái tim anh đột nhiên căng thẳng, có phải có tin tức của Ngô Sa, như vậy có phải cũng có tin tức của Tiểu Hoa.
“Cao Dật, tôi cho cậu biết, tôi đã liên lạc được với Ngô Sa, không đúng, là Ngô Sa chủ động liên lạc với tôi. Cậu không cần đi tìm Lục Tiêu Họa nữa, cô ấy với Ngô Sa cùng được cứu ra, cô ấy chỉ bị thương nhẹ, chị Ngô nói không quá nặng nhưng cần phải tĩnh dưỡng. Còn vì sao cô ấy không liên lạc sớm là do Ngô Sa không muốn cho mọi người biết, cô ấy trả thù chúng ta, cố ý để chúng ta sốt ruột.”